Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 157: Thù Lao, Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh

"Lăng tiên sinh, ta van cầu ngươi, ngươi nhanh mở cửa!"
Mọi người ở trong phòng đều nghe được thanh âm này. Mục Y Nhân cùng Cố Mính Yên, Trương Văn Hách cùng thị nữ Tú Nhi đều đem ánh mắt nhìn đên Lăng Tiêu.
"Thiếu chủ... Phía ngoài là... ?"
"Tỷ tỷ của Âu Dương Hiểu Bạch!"
Lăng Tiêu chỉ nói một câu đơn giản làm cho ánh mắt của Cố Mính Yên có chút quái dị.
Nàng thăm thẳm thở dài.
"Nếu chúng ta đã biết được tin tức Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh thì Đao Hoàng môn nhất định cũng đã nhận được tin tức Bạch Hổ lệnh! Chắc hẳn, Âu Dương Hiểu Bạch cũng đã đi rồi? Vậy thì nhìn tình huống trước mắt thì tin tức kia có tám thành là bẫy rập."
Là trí tuyệt của Quỷ Cốc, Cố Mính Yên trong nháy mắt phân tích ra được nguyên nhân của vụ việc.
Mục Y Nhân mơ hồ có thể nghe hiểu được một chút, nàng nhịn không được nhíu mày hỏi:
"Vậy nàng là vì đệ đệ của nàng tìm đến Lăng Tiêu nhờ giúp đỡ sao?"
"Chắc chắn là như vậy."
Cố Mính Yên chém đinh chặt sắt trở lại.
Nhưng Lăng Tiêu lại không có ý định xuất thủ, hắn chỉ ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí.
Âu Dương Vũ Lạc cùng Âu Dương Hiểu Bạch là hai người.
Hôm nay hắn giúp Âu Dương Vũ Lạc đó là bởi vì Âu Dương Vũ Lạc là đồng nghiệp của hắn, mà lại hắn cũng không quen nhìn cái loại mặt hàng như tên Tần chủ nhiệm kia.
Nhưng, Âu Dương Hiểu Bạch có thân phận giống như Lăng Tiêu, thậm chí còn là địch nhân của hắn!
Mặc dù tính tình của hai người coi như hợp nhau, nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là, Lăng Tiêu sẽ xen vào việc của người khác.
Tiếng đập cửa ở bên ngoài càng ngày càng mạnh mẽ, sau một lúc lâu thì đột nhiên dừng lại.
Trương Văn Hách từ cửa sổ liếc một cái, nói:
"Thiếu chủ, nữ nhân kia quỳ tại cửa ra vào dập đầu đây này! Bên ngoài mưa lớn như vậy, nếu không... Chúng ta để cho nàng đi vào đi!"
"Mặc kệ nàng!"
Sắc mặt của Lăng Tiêu đạm mạc, không nhúc nhích chút nào.
Nếu như người khác cầu một chút, hắn liền xuất thủ, vậy thì Lăng Tiêu hắn tính là gì đây?
Quỷ Cốc thiếu chủ không đáng tiền sao?
Huống hồ, coi như hắn xuất thủ thì lấy tính cách của Âu Dương Hiểu Bạch tám thành cũng sẽ không cảm kích chính mình, ngược lại sẽ cảm thấy mình làm cho hắn mất mặt a?
Không có một thiên tài thiếu niên nào mà không kiêu ngạo?
Lăng Tiêu cần gì phải lao đầu vào phiền phức?
Âu Dương Vũ Lạc cuống quít dập đầu, dập đến nỗi trán đã đổ cả máu tươi lẫn vào nước mưa, nhuộm đỏ mặt đất.
Nàng giống như đã tuyệt vọng, mưa to Vô Tình đập nện tại trên người của nàng, làm cho thân thể yếu đuối của nàng không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng cũng ngã xuống mặt đất xi măng.
"Ta dựa vào! Ta mặc kệ!"
Trương Văn Hách thật sự là nhìn không được, hắn mở cửa ra rồi ôm Âu Dương Vũ Lạc tiến vài bên trong gian phòng!
"Thiếu chủ! Làm người cũng phải có một chút thiện tâm a? Một cô gái đáng thương dập đầu tại trong mưa, đến cái nháy mắt cũng không nháy mắt một chút sao?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
"Ngươi nói chuyện thúi lắm! Âu Dương Hiểu Bạch thân là Đao Hoàng môn Thiếu chủ. Mạng người chết ở trong tay hắn lại có bao nhiêu? Tại sao ngươi lại không đáng thương người khác? Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, Âu Dương Hiểu Bạch không có bản sự kia thì hắn đáng chết! Hắn cùng ta không có bất cứ quan hệ nào, tại sao ta phải cứu hắn?"
"Ta...."
Trương Văn Hách trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.
Lăng Tiêu nói không sai.
Coi như Âu Dương Vũ Lạc vô tội đáng thương, nhưng mà Âu Dương Hiểu Bạch cũng không phải lương thiện!
Ai! Thế sự khó liệu, chỉ là đáng thương Âu Dương Vũ Lạc. Thân thể của một phàm nhân lại phải chịu đựng trọng lượng mà mình không thể chịu đựng.
Tú Nhi băng bó vết thương cho Âu Dương Vũ Lạc, trên trán trắng noãn kia đã là máu thịt be bét.
Lúc Tú Nhi đang băng bó cho Âu Dương Vũ Lạc thì Âu Dương Vũ Lạc đột nhiên tỉnh táo lại, nàng hoảng hốt nhìn thoáng qua chung quanh, lại lập tức đứng lên chạy đến quỳ trước mặt Lăng Tiêu.
"Lăng tiên sinh, ta van cầu ngươi, đệ đệ ta đi đã rất lâu cũng chưa trở lại! Ta biết, chỉ có ngươi mới có thể cứu được hắn! Cuộc nói chuyện lúc giữa trưa kỳ thật ta đều nghe được! Ta không muốn để cho đệ đệ ta đi tranh giành Bạch Hổ lệnh gì đó, ta chỉ muốn hắn còn sống! Ô ô ô... Ta van cầu ngươi, ngươi mau cứu hắn đi, chỉ cần hắn bình an, bắt ta làm gì cũng được!"
Chúng nữ Mục Y Nhân cũng cảm thấy Âu Dương Vũ Lạc có chút đáng thương, nhưng không có người nào thuyết phục Lăng Tiêu.
Người sống ở trên đời thì mỗi người đều có những điều bất đắc dĩ.
Nếu như Lăng Tiêu cứu Âu Dương Hiểu Bạch, thì không thể nghi ngờ rằng hắn sẽ dính dấp rất nhiều, tìm phiền toái cho mình không nói, quan trọng Lăng Tiêu cùng Âu Dương Hiểu Bạch căn bản cũng không có quan hệ nào, thậm chí ngay cả bằng hữu bình thường cũng không tính, còn tính là địch nhân!
"Ngươi trở về đi, giữa trưa ta đã giúp ngươi, hiện tại chính là chuyện riêng của Âu Dương Hiểu Bạch."
Âu Dương Vũ Lạc gần như tuyệt vọng, nàng khẽ cắn môi.
"Lăng tiên sinh, cho dù là ta phụng hiến ra thân thể của mình, cũng không được sao?"
Lúc này ánh mắt của Lăng Tiêu lạnh lùng, loại lời này đối với hắn mà mà nói, là một loại làm nhục!
"Ngươi đừng cho rằng ngươi có giá! Ngươi là một mỹ nữ không tệ, nhưng ở chỗ này của ta, ngươi không có bất kì một giá trị nào! Trở về đi, có lẽ... Ngươi còn có thể làm bia mộ cho Âu Dương Hiểu Bạch."
Âu Dương Vũ Lạc triệt để tuyệt vọng, nàng chật vật đứng lên, lảo đảo lung lay bước hai bước, thê thảm cười một tiếng.
"Thật xin lỗi, ta cứ tưởng rằng ngươi sẽ giúp ta. Quấy rầy!"
Đơn giản một câu, lại bao hàm làm cho người khác có cảm thấy sự vô lực đau lòng cùng tuyệt vọng.
Vừa đi hai bước, thì đột nhiên ánh mắt của Cố Mính Yên sáng lên.
"Chờ một chút!"
Âu Dương Vũ Lạc sững sờ, khuôn mặt có chút mờ mịt hỏi:
"Có chuyện gì?"
Cố Mính Yên đi thẳng tới trước mặt nàng, cười nhạt một tiếng.
"Có thể cho ta xem mặt dây chuyền ở trên cỗ của ngươi một chút được không?"
Âu Dương Vũ Lạc hơi nhíu mày, chợt, nhẹ gật đầu.
"Có thể!"
Nàng lấy mặt dây chuyền màu trắng ở trên cổ xuống rồi đưa cho Cố Mính Yên, Cố Mính Yên thả ở lòng bàn tay, nhìn kỹ liếc một chút, liền hiểu ý cười một tiếng.
"Không thể không nói, ngươi vẫn rất may mắn! Đệ đệ của ngươi, được cứu rồi!"
"Ngươi nói thật chứ?"
Trong nháy mắt, Âu Dương Vũ Lạc mở to ra hai mắt, nàng bắt lấy cánh tay của Cố Mính Yên, tràn đầy hi vọng hỏi:
"Vậy thì... ta van cầu ngươi, ngươi mau cứu đệ đệ ta có được hay không?"
Cố Mính Yên lắc lắc thẻ bài màu trắng ở trong tay của minh.
"Vậy cái này... Sẽ thuộc về ta!"
"Được! Ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng cứu đệ đệ ta!"
"Không có vấn đề!"
Cố Mính Yên xoay người đi đến trước mặt Lăng Tiêu, nàng cầm mặt dây chuyền màu trắng dơ trước mắt của Lăng Tiêu mà lắc lắc.
"Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh, tự nhiên chui tới cửa!"
Ánh mắt của Lăng Tiêu híp lại, ánh mắt di chuyển nhìn chằm chằm Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh.
"Cái này là hàng thật sao?"
"Đó là đương nhiên, không thể giả được! Ngươi có thể cảm nhận được ở trong này ẩn chứa Linh lực to lớn!"
Lăng Tiêu hít thở sâu một hơi.
"Nghĩ không ra, ta vậy mà có thể đạt được đồ vật bằng loại phương thức này!"
Cố Mính Yên đem Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh phóng tới trong tay hắn.
"Được rồi, con gái người ta đều đem Huyền Thiết Lệnh đưa lên, Lăng Đại Thiếu Chủ cần phải xuất thủ cứu người a?"
Lăng Tiêu thu hồi Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh, tâm thần nhất động, trực tiếp biến mất tại chỗ.
"Ta đi diệt Tuyệt Thần điện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận