Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 63: Ngạo Nghễ Khi Đến Từ Yến Kinh

Tình cảnh này mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Lăng đại nương lại không quan tâm những chuyện đó, kéo lấy đứa con gái của bà ta đi vào trong đình viện.
Khi đi ngang qua Lăng Tiêu, nàng hừ nhẹ một tiếng, cho dù là nhìn một cái nàng đều chưa từng nhìn.
Ngạo nghễ như vậy so với Hoàng Đế của một nước thì chỉ có hơn chứ không kém!
Lăng Nhiên, Lăng Tâm, cũng đều là một mặt ngạo nghễ.
Lăng Nhiên ngược lại là nhìn thoáng qua Lăng Tiêu một chút, nhưng, cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi!
Nam nhân tài tuấn ở Yến Kinh, tùy tiện đem ra một người cũng đã có thể đè chết hắn!
Mà Lăng Tiêu trong mắt hắn, bất quá cũng chỉ là một tiểu bạch kiểm (Là trai bao ấy, nhờ gái nuôi a) sống nhờ vào Mục Y Nhân, dù cho là chạy Rolls-Royce thì sao?
Cả nhà của Lăng đại bá hoàn toàn khinh thường Lăng Tiêu, nhưng, bọn họ làm sao biết được, chính bọn họ đang lãng phí cơ hội cuối cùng của bản thân chứ?
Lăng Tiêu ánh mắt càng ngày càng âm trầm hơn.
Nếu có người biết tính cách của hắn ở đây, hẳn sẽ bị dọa đến phát khóc, vì sắc mặt hắn lúc này, cũng chính là điềm báo xuất thế của một vị bạo quân a!
Lăng Tam thẩm cười ha hả, cũng tiến về phía Lăng Tiêu.
"Lăng Tiêu, ngươi còn không mau đi chào hỏi Đại bá của ngươi sao? Đại bá của ngươi đang là một nhân vật tai to mặt lớn ở Yến Kinh, về sau ngươi có gặp phải khó khăn gì, hắn cũng sẽ cố cho ngươi một chút mặt mũi, giúp cho ngươi mở ra một con đường để đi a!"
Lăng Tiêu cười lạnh.
"Không cần phải ở chỗ này giả bộ làm người tốt, Lăng Tiêu ta không cần phải đi nịnh nọt loại người như hắn!"
Dứt lời, hắn kéo Mục Y Nhân trực tiếp hướng về phía gia gia mà đi.
Nụ cười trên mặt Lăng Tam thẩm dần dần biến mất.
"Hừ! Đồ ngu, ngươi dựa vào Mục Y Nhân thì kiêu ngạo cái gì chứ?, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải hối hận!"
Nói xong, nàng phất ống tay áo, đi vào trong đại viện Lăng gia.
Lăng Tiêu cùng Mục Y Nhân, đứng bên người của gia gia, an ủi:
"Gia gia, ngài đừng quá tức giận! Thân thể trọng yếu."
Lăng lão gia tử Dương Thiên thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, đắng chát cười một tiếng.
"Ta không phải cảm thấy thấy bản thân mình đáng thương, mà chính phụ thân ngươi mới đáng thương a. Ta dạy dỗ hai súc sinh này không đến nơi đến chốn, để bọn hắn hại chết phụ thân ngươi, ta thật có lỗi với hắn!"
Lăng Tiêu sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về nơi xa.
"Người không cần phải dằn vặt bản thân, hôm nay, ta sẽ ngay trước mặt toàn bộ Giang Châu, vì phụ mẫu ta, còn có phụ mẫu của Y Nhân mà báo thù! Mối ân oán này, cũng là lúc nên báo rồi!"
Lăng lão gia tử vỗ vỗ bả vai của Lăng Tiêu.
"Hết thảy đều do ngươi làm chủ đi! Ta vốn định cho Đại bá của ngươi một cơ hội, giẫu sao hắn cũng là con ta, nhưng hiện tại xem ra, là ta tự mình đa tình rồi!"
"Ta vốn cho rằng ta là gia gia của bọn hắn, nhưng hiện tại, trong mắt của bọn hắn đã không còn người gia gia ta nữa rồi!"
Dứt lời, hắn quay người đi về phía đình viện, hai tay đặt sau lưng, khom lưng, bóng lưng dần dần khuất đi.
Lăng Tiêu nắm chặt nắm đấm, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
Lăng lão gia tử đi vào trong đình viện, nhìn lướt qua nhà chính, Lăng đại bá thế nhưng lại ngồi ở vị trí cao nhất, ngay chính tại chỗ ngồi của hắn!
Lăng đại nương cũng là ngồi tại chỗ mà vợ hắn từng ngồi, cái này là buồn cười đến mức nào?
Bản thân hắn còn chưa có chết đâu a!
Hắn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt càng là không thể giấu được nỗi buồn, đứa con trai này càng ngày càng làm hắn thất vọng thêm, đã không thể nào cứu được nữa rồi!
Hắn thật sự đã coi mình là một đại nhân vật rồi!
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên hô lên một tiếng.
"Các ngươi nhìn xem! Có mấy chiếc Big Ben đang chạy tới đầu thôn kìa!"
Nghe xong, Lăng đại bá đang vui đùa phía bên trong nhà chính không khỏi im lặng một lát, sắc mặt hơi kinh ngạc một chút.
"Nghĩ không ra, bọn họ tới đây cũng thật sớm!"
Lăng Tam thúc vội vàng vuốt mông ngựa nói:
"Đại ca, ngài đã mở miệng nhờ bọn họ tới đây mừng thọ, bọn họ nào dám không cho ngài mặt mũi?"
Lăng Tam thẩm càng là nịnh nọt nói:
"Đó không phải là điều dĩ nhiên sao? Đại ca của chúng ta từ Yến Kinh trở về, chính là làm cho nơi này thêm phần vinh quang! Những người này còn phải nịnh bợ đại ca thật nhiều, đâu phải dễ dàng mà được đai ca đề bạt lên chứ! Bọn họ còn không phải xem đại ca như tổ tông bọn họ, hầu hạ người cho thật tốt?"
Lăng đại bá cười ha ha, hiển nhiên, đệ đệ cùng đệ muội vuốt mông ngựa làm cho hắn cảm thấy rất sảng khoái!
"Đi thôi, đi theo ta ra ngoài tiếp bọn họ một chút. Tuy bọn họ bây giờ đang nịnh bợ ta, nhưng, ta cũng không thể quá mức cao ngạo, nếu không, để danh tiếng truyền đi sợ là muốn làm cho lòng người oán hận. Hỏng thanh danh của ta!"
"Vâng! Vẫn là đại ca nghĩ chu đáo, đi, ta cùng người đi tiếp bọn họ."
Vừa đi vừa nói chuyện, trong chốc lát, bọn hắn đã ra đến nơi.
Vào bên trong sân vườn, nhìn Lăng lão gia tử, Lăng đại bá hai tay đặt sau lưng, một mặt ngạo nghễ mở miệng nói:
"Ba, theo ta ra ngoài tiếp đãi khách nhân một chút đi! Bọn họ đều là đại lão bản, phú hộ ở Giang Châu, bình thường không phải dễ dàng nhìn thấy đâu."
Lăng Tam thúc vội vàng ở một bên phụ họa nói:
"Đúng đúng đúng, lần này may mắn là có đại ca ở đây! Ba! Đại thọ 70 tuổi lần này của người, khẳng định là sẽ nổi danh ở Giang châu a!"
Lăng lão gia tử tức giận nói:
"Ngươi muốn tiếp thì ngươi đi tiếp đi! Hôm nay ta mừng thọ, vậy nhân vật chính phải là ta! Bọn họ đến mừng thọ ta, liền phải đến gặp ta, không thích đến thì sẽ không đến! Ta sẽ không ra đi tiếp đãi! Hừ!"
Lăng đại bá nhướng mày.
"Ba! Ba đừng giống con nít như vậy, ngài làm như vậy, chẳng phải làm chúng ta khó coi hay sao?"
Lăng lão gia tử cười lạnh.
"Đừng gọi ta là ba! Hôm nay mừng thọ ta, còn muốn ta đi ra tiếp đón bọn chúng, đi làm diễn viên quần chúng cho ngươi? Ta nào cái có tư cách làm ba của ngươi chứ? Ta cho dù làm cháu trai của ngươi cũng không đủ tư cách đâu!"
Lăng đại bá sắc mặt cực kỳ khó coi, Lăng Tam thúc lập tức tiến đến an ủi:
"Ba! Tính khí của người đừng trẻ con như vậy! Ngài coi như cho đại ca mặt mũi đi! Hắn hiện tại dù sao cũng đang lăn lộn ở Yến Kinh. Vất vả lắm mới có thể trở về một chuyến, mời một chút đại nhân vật ở Giang Châu đến mừng thọ cho ngài, đây cũng là làm tổ tông thêm vinh quang không phải sao?"
Lăng lão gia tử phun một bãi nước bọt, quay người hướng về phía cửa mà đi.
"Thôi sao cũng được, dù sao thân già này cũng không được các ngươi để vào mắt, cùng lắm chỉ để các ngươi giẫm ta vài cước thôi!"
Lăng Tam thúc lại tới khuyên Lăng đại bá.
"Đại ca, ngài đừng để ý, tính khí của ba ngươi cũng biết, tính khí của người giống hệt một con lừa cứng đầu a!"
Lăng đại bá lắc đầu, thở dài một tiếng.
"Ta đầu thai thành con của hắn, thật sự là xui xẻo đến tám đời! Ánh mắt thiển cận, không ôm chí lớn! Đã không giúp cho ta được bất kì thứ gì, ta bây giờ đã vinh hoa phú quý trở về đây, hắn không chỉ không vì ta mà cao hứng, ngược lại ở chỗ này tính khí cứ như một đứa trả con! Thật sự là buồn cười!"
"Đại ca bớt giận, chúng ta mau đi ra đi. Xe đều đi tới cửa rồi!"
"Thôi, trước tiên tiếp đãi khách nhân. Chờ qua hôm nay lại nói!"
Nói xong, hai tay của hắn đặt sau lưng, nhẹ nhàng chậm rãi đi ra ngoài.
Lăng Tam thúc theo ở phía sau, giống như một tên tùy tùng vậy.
Bộ dáng của hai huynh đệ này phảng phất giống như la lão gia cùng nô tài, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nào của huynh đệ đi!
Rất nhanh, hai người liền đi tới ngoài cửa.
Lúc này ngoài cửa đã tụ tập không ít thôn dân.
Liên tiếp là những chiếc xe hơi đắt tiền chạy tới, khẳng định không phải người bình thường, ai lại không muốn đến xem?
Lăng đại bá vừa ra tới, Lăng Tam thúc thì nhíu mày mất kiên nhẫn hô lớn:
"Tránh hết ra, các ngươi đang cản đường đại ca của ta đó."
Các thôn dân e ngại hắn, vội vàng tránh ra.
Lăng đại bá một mặt ngạo nghễ, trực tiếp hướng mấy chiếc Mercedes kia mà đi tới.
Hắn ngay tại đoán, xe đi lên khách mời là vị nào, mấy cái chiếc Mercedes, đã xuống một số mặc lấy âu phục, khí độ bất phàm lão bản! (ông dịch chỗ này ha)
Bạn cần đăng nhập để bình luận