Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 189: Từ trước tới giờ Quỷ Cốc không lấy số lượng để thắng

Dưới sự áp bách của quân tiên phong Côn Lôn, Đao Hoàng môn không thể làm gì, chỉ có thể lựa chọn đào thoát.
Ba vạn nhân mã vừa đánh vừa lui, bị đại quân Côn Lôn một đường truy sát, nhân số không ngừng giảm bớt.
Đệ tử Đao Hoàng môn trốn được, cả người kiệt sức như là ngựa hết hơi, mắt thấy sắp bị đuổi tận giết tuyệt, bỗng nhiên từ phía cánh tay trái nổ ra một tiếng sét.
" Phó đường chủ Chiến Thần đường Quỷ Cốc Hình Chấn Thiên, được Thiếu chủ ra lệnh gấp rút tiếp viện Đao Hoàng môn. Âu Dương thiếu chủ không cần kinh hoảng!"
Đệ tử Đao Hoàng môn vui mừng quá đỗi.
"Quá tốt rồi! Thiếu chủ, chúng ta được cứu rồi, người của Quỷ Cốc rốt cuộc đã đến!"
Âu Dương Hiểu Bạch thở dài một hơi, tăng cao tinh thần, hướng về phía đằng sau lớn tiếng hô:
" Đệ tử Đao Hoàng môn tăng thêm tốc độ, người của Quỷ Cốc tới cứu chúng ta!"
"Vâng!"
Mọi người đang mỏi mệt, nhưng bởi vì viện binh đã đến, mệt mỏi quét sạch sành sanh, nhanh chóng hội hợp cùng Hình Chấn Thiên.
Nhưng thời điểm đệ tử Đao Hoàng môn đi tới trước mặt, vẫn không khỏi có chút trợn tròn mắt.
Đệ tử Quỷ Cốc tới, liếc nhìn sang một chút, còn giống như cũng không có nhiều người hơn mình?
"Hình Đường chủ, ngươi mang đến bao nhiêu nhân mã vậy?"
Hình Chấn Thiên ánh mắt trầm tĩnh nói:
"Không nhiều, 20 ngàn!"
"20 ngàn!"
Trong nháy mắt Âu Dương Hiểu Bạch có chút trợn tròn mắt.
Không chỉ là hắn, toàn bộ Đao Hoàng môn không có một ai không há hốc mồm.
"Hình Đường chủ, ngươi có phải đang lừa ta không? Quân tiên phong của Côn Lôn có đến 300 ngàn, chớ đừng nói chi là đằng sau còn có gần bốn trăm vạn đại quân, ngươi mang theo 20 ngàn người là đi tìm cái chết sao?"
Hình Chấn Thiên nhàn nhạt liếc Âu Dương Hiểu Bạch một chút.
"Cái này... Thì không cần Âu Dương thiếu chủ hỏi tới! Để cho người Đao Hoàng môn các ngươi thối lui đến phía sau, nghỉ ngơi một chút đi! Còn lại, hãy để Quỷ Cốc ta chiến đấu!"
Đệ tử bên người Âu Dương Hiểu Bạch lập tức quát:
"Làm càn! Thiếu môn chủ nhà ta dù sao cũng là Thiếu chủ Đao Hoàng môn, một trong Võ Lâm Tứ Thiếu, Thiếu tướng Long Tổ, cao thủ Võ Tôn ngũ trọng cảnh! Ngươi cùng lắm chỉ là một phó đường chủ Quỷ Cốc nho nhỏ, thế mà cũng dám đối với Thiếu chủ chúng ta nói như vậy? Ngươi quả thực quá mức làm càn!"
Hình Chấn Thiên lạnh lùng thoáng nhìn, sát ý làm cho đối phương không nhịn được run rẩy một chút.
"Ta cũng không phải Thiếu chủ, cũng không phải Thiếu tướng, càng không phải là Võ Lâm Tứ Thiếu! Thậm chí, thực lực của ta cũng chỉ có Võ Tôn tứ trọng cảnh! Nhưng trên đời này, để cho Hình Chấn Thiên ta cúi đầu chỉ có một người, danh tự của người kia gọi là Lăng Tiêu!"
Hắn thái độ quyết liệt làm lòng người run lên.
Lúc này tại nơi xa, khói bụi nổi lên bốn phía, Hình Chấn Thiên nhìn lướt qua không chớp mắt nói:
"Âu Dương thiếu chủ, địch nhân đã đi vào, đệ tử Chiến Thần đường Quỷ Cốc ta đang muốn làm nóng người, làm phiền ngươi mang theo người Đao Hoàng môn về sau đứng, không nên làm phiền đệ tử Chiến Thần đường ta phát huy sức mạnh!"
" Đệ tử Chiến Thần đường, theo ta xuất chiến!"
“Rõ…”
Vạn người cùng hô to lên, theo Hình Chấn Thiên đi ra khỏi hàng ngũ.
Đệ tử Đao Hoàng môn chỉ bóng lưng của hắn, mắng:
"Thứ gì chứ? Cùng lắm là một Phó đường chủ Chiến Thần đường nho nhỏ của Quỷ Cốc mà thôi! Mà lại chỉ dẫn theo hai vạn nhân mã đến, còn có cái gì để phách lối? Ta nhổ vào!"
Âu Dương Hiểu Bạch lại là một mặt ngưng trọng.
"Các ngươi chỉ thấy hắn phách lối, lại không nhìn thấy một cái mặt khác của hắn. Hắn chỉ là một Phó đường chủ Chiến Thần đường Quỷ Cốc, mà đã là Võ Tôn tứ trọng cảnh! Thiếu chủ Lăng Tiêu Quỷ Cốc sẽ lại mạnh mẽ cỡ nào?"
Mọi người cùng hít sâu một hơi, mới chợt hiểu ra, đột nhiên phía sau cột sống trở nên lạnh lẽo.
"Thiếu môn chủ, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Hắn tuy lợi hại cũng không đại biểu lấy thủ hạ đệ tử của hắn cũng lợi hại. Huống hồ, bọn họ chỉ có 20 ngàn người thôi!"
Âu Dương Hiểu Bạch hai tay đặt sau lưng, trầm tư một lát, nói:
"Chúng ta trước tiên lưu tại nơi này, nhìn xem Chiến Thần đường Quỷ Cốc đến cùng có mấy phần năng lực?"
“Thiếu chủ! Chúng ta còn không thừa cơ chạy đi sao? Chiến Thần đường Quỷ cốc này chỉ có hai vạn nhân mã, còn chưa đủ để Côn Lôn nhét kẽ răng! Chúng ta nếu như không chạy, chỉ sợ chờ bọn hắn chết rồi lại bị người Côn Lôn vây đánh!"
Âu Dương Hiểu Bạch hừ nhẹ một tiếng.
"Không đánh được thì cũng phải liều mạng! Các ngươi sợ sệt như thế này, có còn phải là nam nhân hay không?"
"Ách...."
Mọi người không khỏi có chút im lặng nhưng cũng không có biện pháp, bởi vì Âu Dương Hiểu Bạch mới là Thiếu chủ.
Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ có thể lựa chọn nghe theo.
Phía trước, 300 ngàn quân tiên phong của Côn Lôn đã đuổi theo, ba mươi vạn người bị Đao Hoàng môn tiêu hao bốn, năm vạn, nhưng vẫn như cũ còn lại tới 250 ngàn!
Võ đạo tu luyện giả muốn lấy ít thắng nhiều, vậy cơ hồ là không thể được.
Bởi vì khi bọn họ chiến đấu, tốc độ thương vong đều tăng lên tới một tầng thứ viễn siêu người thường, chiến đấu đa dạng hóa, không tồn tại lấy ít thắng nhiều, là một trạng thái nghiền ép!
Cho nên, lúc quân tiên phong Côn lôn gặp gỡ hai vạn nhân mã Quỷ Cốc, không khỏi có chút sững sờ.
Hai bên gặp gỡ bên trong rừng núi, đều là mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Dù sao, nhân số chênh lệch thật sự là quá lớn, quá rõ ràng!
"Các người phía trước là ai?"
Hình Chấn Thiên hừ một tiếng.
" Phó đường chủ Chiến Thần đường Quỷ Cốc Hình Chấn Thiên! Phụng lệnh Thiếu chủ nhà ta, trước tới cứu viện Đao Hoàng môn, sau diệt Côn Lôn các ngươi!"
Mọi người Côn Lôn, đầu tiên là sững sờ sau đó cười lên ha hả.
"Ha ha ha ha...."
Âm thanh trào phúng vang khắp núi rừng, chấn động đến cả các con vật nhỏ.
Xa xa, đệ tử Đao Hoàng môn cũng không khỏi muốn che khuôn mặt lại, cảm giác đặc biệt lạ lẫm.
Người của Quỷ Cốc, sao lại giống như một đám ngu ngốc vậy?
20 ngàn người làm sao có thể đánh thắng được 250 ngàn người? Đây chính là hơn gấp mười lần đó.
Nhưng đệ tử Quỷ Cốc lại không có chút nào sợ hãi, cũng không có chút nào đỏ mặt, chỉ là đứng yên ở tại chỗ, chờ mệnh lệnh của Hình Chấn Thiên!
Một khi Hình Chấn Thiên phát ra mệnh lệnh, chờ đợi bọn hắn chính là một trận chém giết đầm đìa vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ!
Ánh mắt Hình Chấn Thiên lạnh lẽo như đao, gắt gao nhìn chằm chằm mọi người phía trước.
"Cười đã đủ chưa?"
Mọi người Côn Lôn cười đến nỗi thở không ra hơi.
Ba vị tướng quân tiên phong càng cười rất vui vẻ.
"Đúng là thật buồn cười! Các ngươi chỉ có 20 ngàn người, còn chưa đủ cho chúng ta nhét kẽ răng. Hiện tại chạy tới chịu chết, ngươi nói chúng ta có vui vẻ hay không chứ?"
"Không sai, người Quỷ Cốc các ngươi, đầu óc đều bã đậu như thế sao? Não đều vào nước hết rồi? 20 ngàn người cũng không cảm thấy ngại mà đem ra! Là Quỷ Cốc các ngươi nhẹ nhàng, hay là chúng ta không cần lấy đao ra?"
"Trần huynh đừng nói như vậy chớ, có lẽ Quỷ Cốc người ta là không có binh lính thì sao? Cái này cũng không nói chính xác được!"
"Đúng... Đúng đúng đúng! Rất có thể là như vậy! Tiểu tử đối diện kia, nếu ngươi bây giờ quỳ xuống dập đầu trước mặt ông ngươi đây, ta sẽ tha mạng cho ngươi, miễn cưỡng nhận lấy 20 ngàn người của ngươi làm tạp dịch sau bếp cho đại quân Côn Lôn ta! Như thế nào?"
Hình Chấn Thiên không có trả lời, chỉ là thản nhiên nói:
"Dùng đan dược!"
Nhàn nhạt ba chữ, sau lưng 20 ngàn đệ tử Quỷ Cốc ào ào nuốt vào một hạt đan dược màu đỏ tươi.
Vẻ mặt mọi người vô cùng ngạc nhiên, đang lúc không hiểu việc gì xảy ra, đột nhiên khí thế 20 ngàn người kia đều nhanh chong tăng cao lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận