Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 124: Kiếp Sau Chớ Cùng Ta Đối Nghịch

"Ninh Hiên Viên, ngươi còn thiếu nợ ta một khoản đó."
Nhàn nhạt một câu nsoi cũng đủ làm cho nội tâm Ninh lão gia tử bất thình lình nổi lên sóng gió.
"Thiếu chủ... Lời này ta làm sao nghe không hiểu vậy? Hiên Viên nhà ta nếu thiếu tiền thiếu chủ, Thiếu chủ có thể tìm hắn mà đòi, làm sao lại chạy tới Ninh gia ta rồi?"
Lăng Tiêu híp mắt lại, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, trong ánh mắt để lộ ra vẻ cao thâm khó dò.
"Xem ra Ninh lão gia tử trí nhớ không tốt lắm, vậy ta liền phải làm cho Ninh lão đây nhớ lại rồi."
"Vâng! Thiếu chủ!"
Quỷ Cốc đệ tử bên người Lăng Tiêu trong nháy mắt bắn ra một đạo khí kình, trực tiếp chặt chứt một cánh tay của người hầu bên người Ninh Lão gia tử.
"A — —! Cánh tay của ta! Cánh tay của ta, gãy rồi! Đau chết mất!"
Hắn lúc này hét thảm lên, Ninh lão gia tử quá sợ hãi, vội vàng hô:
"Nhanh, mau đưa hắn đưa đến bệnh viện!"
Đợi lúc mọi người nháo nhào lên đưa hắn đi bệnh viện xong, Ninh lão gia tử cũng là dùng ánh mắt cùng sắc mặt cực kì băng lãnh nhìn Lăng Tiêu.
"Lăng thiếu chủ, ngươi đến Ninh gia ta là để diễn võ dương oai, biểu dương khí thế của ngươi sao?"
Lăng Tiêu nhàn nhạt thoáng nhìn hắn.
"Chớ cùng ta giả bộ hồ đồ. Ninh gia ngươi còn chưa có tư cách để ta biểu hiện uy phong của ta. Nếu biết điều đem đồ vật giao ra thì ta sẽ tha cho Ninh Gia ngươi một cái mạng!"
"Thật xin lỗi, lão phu căn bản là nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của công tử?"
Lăng Tiêu cũng không tức giận, chỉ là hơi hơi nhắm mắt lại.
"Lại cho hắn một chút nhắc nhơe!"
Quỷ cốc đệ tử cười hắc hắc làm cho thân thể của Ninh Lão gia tử bất thình lình run lên.
"Ngươi — —! Ngươi còn muốn làm cái gì? Ngươi muốn chém giết muốn róc thịt thì ngươi giết lão già ta này, đừng xuất thủ với hậu nhân Ninh gia ta!"
"Thiếu chủ muốn giết ai thì liền giết kẻ đó, ngươi có tư cách quản sao? Lão thất phu!"
Dứt lời, đệ tử kia một quyền đánh ra lại đem thêm một người vãn bối của Ninh Gia đánh đến trọng thương.
Thân thể của Ninh lão gia tử tiếp tục run lên.
"Ngươi... Ngươi quả thực không có nhân tính mà!"
"Hừ! Thật sự là quá buốn cười, Ninh gia ngươi cầm đồ của Quỷ Cốc bọn ta còn không trả, còn dám nói Thiếu chủ chúng ta tàn bạo sao? Quả thực buồn cười cùng cực! Nếu không mau đem đồ vật giao ra, chúng ta liên diệt toàn bộ Ninh gia ngươi!"
Ninh lão gia tử khẽ cắn môi, oán hận nói:
"Hiên Viên đúng là có cầm về một chút đan dược, nhưng những đan dược này đều bị người Ninh Gia dùng hết rồi, bây giờ cũng chẳng còn lại gì."
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"10 triệu viên Ích Khí Đan, 100 ngàn viên Tường Vân đan, trong thời gian ngắn như vậy liền đã dùng hết, nhà họ Ninh các ngươi là heo sao?"
"Ta... Chúng ta còn dùng chúng để kết giao với một số tiểu môn phái. Cho nên... Cho nên đều đã hết rồi."
"Ích Khí Đan còn nói được, nhưng Tường Vân đan cực phẩm đan dược để đột phá cảnh giới võ thánh, 100 ngàn viên Tường Vân đan, ngươi cũng không đến mức cầm đi hết đâu a?"
"Không... Không đến mức đó, còn có một ít do Ninh gia chúng ta lưu lại, còn số kia thì đưa cho các tiểu tông môn đó."
"Đem tên tất cả tông môn được tặng đan dược, cùng với số lượng đan dược viết hết ra đây, không được thiếu sót. Nếu ta phát hiện ra không đủ, liền đem mạng người của Ninh gia ngươi bồi vào đi."
"Tốt! Ta viết, ta viết!"
Ninh lão gia tử nhanh chóng tìm giấy bút, đem tên mấy cái tiểu tông môn cùng số lượng đan dược toàn bộ viết ra.
"Lăng thiếu chủ, đều... Đều ở nơi này!"
Lăng Tiêu không hề nhìn tờ giấy, trực tiếp ném cho Quỷ Cốc đệ tử bên cạnh.
"Phái người nói cho những tông môn này đem đan dược trả lại cho ta. Không có đan dược thì dùng thiên tài địa bảo mà bù vào gấp đôi. Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, bọn họ có 24 giờ!"
"Vâng!"
"Đi! Hồi Quỷ Cốc!"
"Ây!"
Lăng Tiêu vừa ra khỏi Ninh gia, Ninh lão gia tử liền dùng ánh mắt oán hận gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Đợi xe rời đi hết, Ninh lão gia tử liền rút điện thoại ra bấm một dãy số.
...
Xe rất nhanh đã về đến Quỷ Cốc, vừa mới xuống xe, Lăng Tiêu liền phát giác được một cỗ sát khí lăng thiên ép thẳng về hướng hắn mà đi.
"Lăng Tiêu! Ngươi tên hỗn đản này! Ngươi thế mà dám can đảm đi Ninh gia ta đại náo, ngươi quả thực là khinh người quá đáng!"
Nương theo lấy cỗ sát ý, bóng người Ninh Hiên Viên rất nhanh đã xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu.
Gương mặt Ninh Hiên Viên có chút tuấn tú pha với nét khủng bố dữ tợn.
Lăng Tiêu ngược lại vẫn đứng ngạo nghễ, không có chút nào hoảng sợ.
Quỷ Cốc đệ tử đều ào ào đến che chắn trước mặt Lăng Tiêu, đem Lăng Tiêu bao vây lại, không cho Ninh Hiên Viên động đến Lăng Tiêu!
"Ninh đường chủ, chớ có hồ nháo. Ngươi đây là đang vô lễ với thiếu chủ, đây là trọng tội!"
"Trọng cái đầu mẹ ngươi! Đều cút sang một bên cho ta, đây là chuyện của ta với Lăng Tiêu, cùng các ngươi không có bất cứ quan hệ nào! Cút cho ta!"
"Ninh đường chủ, ngươi nếu không dừng lại thì đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Muốn chết!"
Ninh Hiên Viên quát một tiếng, tay nắm thành quyền, lực lượng cường đại chèn ép làm người ta không thở nổi!
Thực lực của hắn, thế nhưng là Võ Thánh lục trọng, những Quỷ Cốc đệ tử này sao có thể là đối thủ của hắn?
Mọi người sắc mặt đại biến, nếu một quyền kia nện xuống, bọn họ cho dù không chết thì cũng bị thương không nhẹ đi!
Thời khắc mấu chốt, Lăng Tiêu nhẹ giọng hô:
"Các ngươi lui về phía sau."
Một câu nói của Lăng Tiêu trong thời khắc đó làm mọi người thở dài một hơi như vừa thoát một kiếp nạn, nhanh chóng thối lui đến sau lưng Lăng Tiêu.
Ninh Hiên Viên ánh mắt hung hăng, lệ mang bắn ra tứ phía.
"Xem ra ngươi vẫn còn có chút chí khí! Lăng Tiêu, ăn ta một quyền đi!"
Dứt lời, dưới chân hắn giẫm một cái, quyền kình lập tức bắn ra một cỗ chí cường cương khí, khí thế ngập trời, cho dù chỉ là dư âm cũng đủ đem đất đá nghiền thành bột phấn.
Cuồng phong theo quyền kia gào thét đánh thẳng tới trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu ánh mắt khẽ nhúc nhích, hai mắt lập tức bắn ra hai đạo kiếm khí ngân sắc hướng Ninh Hiên Viên mà đi.
Đạo kiếm khí thứ nhất, không chút khách khí đem quyền phong Ninh Hiên Viên nghiền ép tới không còn lại chút gì.
Đạo kiếm khí thứ hai thì là trực tiếp hướng về phía Ninh Hiên Viên mà đánh tới.
Đồng tử Ninh Hiên Viên co rụt lại, quát lên một tiếng, tiếp tục đánh ra một quyền nữa!
Quyền kình cùng kiếm khí kia vừa va chạm nhau, không khí ngay lập tức nổ tung.
Đất đá trên mặt đất liền bị chấn bay đi, mà Ninh Hiên Viên thì là bị chấn lui mấy chục bước, phải cưỡng ép điều khí mới có thể đứng vững được.
Quỷ Cốc đệ tử ở xung quanh nhất thời hô hào lên 'hay, hay' mà tán thưởng Lăng Tiêu.
Ninh Hiên Viên khẽ cắn môi, ánh mắt toát ra tia không cam lòng cùng ghen tị.
Từng có lúc hắn đã được Quỷ Cốc đệ tử hâm mộ như mưa trút nước, nhưng làm sao Lăng Tiêu chỉ vừa đi vào Quỷ Cốc được vài năm thì liền đã tước đoạt mọi thứ từ tay hắn!
Cho nên, hắn mới lợi dụng hết mọi thủ đoạn, nghĩ biện pháp ăn cắp đan dược và tư nguyên của Quỷ Cốc, dùng chúng để bồi dưỡng một lực lượng riêng của mình ngay tại thế tục!
Lăng Tiêu không chết, hắn liền vĩnh viễn không ngày nổi danh!
"Lăng Tiêu! Lăng Tiêu! Ta muốn giết ngươi!"
Phẫn nộ cùng ghen ghét, hắn đem tất cả nội tâm cùng lí trí biểu lộ ra bên ngoài.
Hắn nuốt vào một bình lớn đan dược, nộ hống liên tục, lực lượng toàn thân ngưng tụ lại, máu trong cơ thể lưu thông nhanh hơn gấp mấy lần.
Mọi người sắc mặt đại biến.
"Hắn điên rồi? Hắn muốn làm gì?"
"Đây chính là Nhiên Huyết Đan! Là đan dược có thể tăng cho bản thân thêm mấy phần lực lượng trong thời gian ngắn! Hắn ăn nhiều như vậy, thực lực tăng lên không phải là muốn ddauw thiếu chủ vào chỗ chết hay sao?"
"Tên đáng chết này, hắn muốn để cho Quỷ Cốc chúng ta suy vong sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận