Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 203: Biên Cảnh Báo Nguy

Đại cục của Bách Gia Tranh Bá đã định, Lăng Tiêu đã phong thần.
Ngày thứ hai, hắn về đến Giang Châu.
Sau Bách Gia Tranh Bá, đó chính là lúc đối phó với Hoa gia!
Muốn đối phó với Hoa gia, với Lăng Tiêu giờ phút này thì không quá khó.
Nhưng giết chết Hoa gia ngay lập tức như thế, chẳng phải đã quá mức tiện nghi cho Hoa gia sao?
Cái Lăng Tiêu muốn là Hoa gia chết đi trong sự sợ hãi, để chúng thấy hối hận cho những việc mà chúng đã làm.
Hắn muốn đem người Hoa gia đi rút gân lột da, biến chúng thành tro bụi, để chúng vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Tất nhiên kể cả trên phương diện làm ăn, hắn cũng muốn Hoa gia bị thua liên tiếp.
Để bọn chúng sợ hãi chờ đợi, chờ đợi cái chết của chính mình.
Một ngày này, Lăng Tiêu lái xe Rafa đời mới đưa Mục Y Nhân đi làm.
Trên đường, Mục Y Nhân không nhịn được mở miệng nói:
“Lăng Tiêu, việc tiếp theo có phải là bắt đầu đối phó với Hoa gia không?”
Lăng Tiêu khẽ nhấc mí mắt, gật nhẹ đầu.
“Đúng vậy! Hoa gia giết cha mẹ ta, hại chết chú Mục và dì, ta không diệt Hoa gia thì kiếp này uổng làm người!”
“Vậy… Có việc gì cần ta làm không?”
Lăng Tiêu nghĩ ngợi rồi nói:
“Ta không muốn quá nhanh chóng, chỉ lấy thế sét đánh diệt Hoa gia, như vậy không khỏi quá dễ dàng cho bọn chúng. Chúng đã ung dung tự tại ba năm, ta muốn khiến cho Hoa gia lâm vào sự sợ hãi sâu nhất!”
“Vậy thì… có việc gì cần ta làm không?”
Lăng Tiêu nghĩ rồi đáp:
“Ngươi dùng thủ đoạn trên thương nghiệp đánh vào Hoa gia! Gom tất cả tài nguyên thương nghiệp trong tay lên phía Bắc Yến Kinh đi đoạt lại tất cả cuộc làm ăn của Hoa gia.”
“Được! Giết người Hoa gia để ngươi làm, diệt sinh ý Hoa gia để ta tới! Đời này ngươi làm bất kì điều gì, ta đều sẽ giúp ngươi.”
Lăng Tiêu gật đầu.
“Mọi sự phải cẩn thận. Lúc đầu Hoa gia có thể sẽ không làm được gì, nhưng chó cùng sẽ rứt giậu, có khác thường thì lập tức tìm ta. Ta cũng sẽ sắp xếp người đi bên cạnh bảo vệ ngươi.”
“Yên tâm, trong lòng ta nắm được!”
Đưa Mục Y Nhân đến công ty, bên cạnh xe Lăng Tiêu bỗng từ từ hiện ra một bóng người.
“Bái kiến Lăng đại tướng quân!”
Người vừa tới là một thanh niên tầm hai bảy, hai tám tuổi, cả người mặc hắc bào bên trên có thêu dấu ấn rồng vàng.
Thanh niên nhìn ánh mắt Lăng Tiêu, trong lòng ngập tràn sự hâm mộ và khâm phục.
Một Đại tướng quân 18 tuổi là điều mà bao nhiêu người đàn ông có mười đời cũng không dám mơ tưởng! Mà Lăng Tiêu, lại là người làm được điều đó!
Hắn cũng là thần tượng trong mắt của đặc coogn Long Tổ.
Ánh mắt Lăng Tiêu rất bình tĩnh, chỉ có một chút ngạc nhiên.
“Long Tổ, lại có chuyện gì sao?”
“Lăng đại tướng quân, xin ngài hãy đi theo ta gặp một vị khách rất quan trọng!”
“Vị khách rất quan trọng!”
Lăng Tiêu híp mắt, có thể được đặc công Long Tổ gọi là vị khách quan trọng, chẳng lẽ…?
Nghĩ một chút, Lăng Tiêu gật đầu.
“Ngươi đi trước dẫn đường!”
“Tuân mệnh!”
Đặc công Long Tổ nhảy cái rời đi, Lăng Tiêu lên xe, đạp chân ga khởi động, nhanh chóng cho xe đuổi theo.
Tuy đang ở thành thị đông đúc nhưng Lăng Tiêu không lo lắng gì cả.
Đặc công Long Tổ đó tiêu hao linh khí, Lăng Tiêu vẻn vẹn nhờ một đôi mắt đã có thể bắt kịp, tựa như chỉ cần nhìn một đường là có thể thấy cả bản đồ!
Xe chuyển đường hai lần rồi cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng đồ ngọt nho nhỏ.
Trong mắt Lăng Tiêu lóe qua mấy vệt sáng.
Xem ra thân phận đối phương cũng không nhỏ, nếu không đã không cần phả gặp hắn ở một nơi mịt mời như vậy.
Nhưng Lăng Tiêu không suy nghĩ quá nhiều, binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn, dù sao đã đến rồi, còn so đo cái gì?
Hắn bước xuống, chiếc Rafa đẹp đẽ thu hút không ít em gái nhìn chăm chú.
Đặc công Long Tổ kia hơn cúi đầu, cung kính nói:
“Lăng thiếu, ở trên tầng hai, ta sẽ ở dưới này để trông xe cho ngài.”
Lăng thiếu gật nhẹ đầu, hai tay đặt sau lưng bước lên tầng hai.
Nhân viên phục vụ trong cửa hàng đồ ngọt đều đã bị đổi, rất hiển nhiên, hôm nay cửa hàng có người bao hết.
Điều đó càng làm cho Lăng Tiêu thêm nghi hoặc.
Sau khi hắn lên tầng hai, chỉ thấy có một ông già và một tướng quân trung niên.
Mắt Lăng Tiêu lần nữa nheo lại.
Đó là bởi vị tướng quân trung niên kia, là một Đại tướng chứ không phải là một Thiếu tướng!
Có thể để cho một Đại tướng quân đi theo phục vụ, thân phận đối phương lai lich thật lớn!
Nhìn thấy hắn tới, ông già hòa ái cười một tiếng.
“Đã sớm nghe nói Lăng đại tướng quân, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, là anh tài tuấn kiệt hiếm có của Hoa Hạ mấy ngàn năm qua! Hôm nay gặp mặt quả không sai! Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a, ngay cả lão phu cũng thấy chút mặc cảm.”
Lăng Tiêu lạnh nhạt, nói:
“Không cần nói nhiều lời khách sáo, ta không thích!”
Đại tướng trung niên kia nháy mắt lạnh mặt.
“Hỗn xược! Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Ông già xua xua tay.
“Trường Lễ, không được vô lễ. Lăng đại tướng quân của chúng ta là một trong những nhân tài khó thấy của Hoa Hạ mấy ngàn năm qua. Hắn… có bản lĩnh để ngạo mạn!”
“Vâng!”
Trường Lễ cúi đầu vâng một tiếng, mắt hơi ghen tỵ liếc nhìn Lăng Tiêu, không nói thêm câu gì nữa.
Ông già thể hiển một tư thế mời:
“Lăng tướng quân, mời ngồi.”
Lăng Tiêu đến ngồi đối diện ông, ánh mắt thản nhiên, không kiêu ngạo không tự ti.
Tuy còn trẻ nhưng không hề thua kém người.
“Nói đi, ông là ai? Tới tìm ta là muốn làm gì?”
Ông già cười híp mắt rót cho Lăng Tiêu một chén nước trà.
“Theo Lăng tướng nhìn thấy lão phu là người phương nào?”
“Ông là cao tầng Long Tổ, tuy nhiên lại không hẹn gặp ta ở những nơi như khách sạn năm sao, mà lại hẹn ta tại địa phương nhỏ này, đồng thời, bên cạnh ông có Đại tướng làm thủ hạ. Quan trọng nhất là thực lực của ông đã đạt đến thứ tầng Võ Đế! Nếu như ta đoán không lầm, ông chắc hẳn là Đại trưởng lão Long Tổ! Hay cũng có thế là, Trưởng Đại Thẩm phán của Long Tổ Thẩm phán đoàn!”
Ông già gật gù, cười nói:
“Không tệ, không hổ là Lăng tướng quân, ngay lập tức đã đoán được thân phận của ta! Vậy thì không biết, Lăng tướng quân có thể đoán ý đồ chuyến này của ta không?”
Lăng Tiêu đặt chén trà xuống đáp:
“Bách Gia Tranh Bá mới qua đi, mấy ngày nay ta không làm ra chuyện gì. Nếu như nói ông vì chuyện Tô Định Hải trước đó mà tới tìm ta, thì e rằng quá hẹp hòi. Ta nghĩ, có lẽ là việc liên quan đến Hàn Quốc!”
Đồng tử Đại trưởng lão hơi co rút, ánh mắt nghiêm túc.
Rồi chốc, ông ha ha cười to.
“Ha ha ha… Lão phu từng nghe, một trong trí tuyệt của Quỷ Cốc tam tuyệt, chưởng quản Ám Ảnh đường, đệ nhất tình báo thiên hạ! Cứ nghĩ chỉ là chuyện dọa đầu, xem ra đến bây giờ lão phu trái lại đã coi thường Quỷ Cốc rồi! Lăng tướng quân, ngươi còn biết gì nữa?”
“Đại nguyên soái trấn thủ ở biên giới Hàn Quốc, Võ Mục Trần bị thương!”
“Không ngờ điều này ngươi cũng có thể biết! Chỉ có điều, Võ nguyên soái không phải bị thương, mà là bị chính người trong tối hạ độc!”
Lăng Tiêu dường như đã sớm đoán được như vậy, ánh mắt vẫn bình thản.
“Người Hàn Quốc?”
Đại trưởng lão lắc đầu.
“Không chắc chắn, nhưng chí ít cũng có thể khẳng định, có quan hệ với Hàn Quốc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận