Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 213: Biên giới trên không

Giữa thu tháng mười, biên cảnh Hàn Quốc và Hoa Hạ, gió thu đìu hiu, hoa cỏ cây cối đều khô héo, khắp nơi cùng một màu bội hiển hoang vu.
Tại trong núi rừng hoang vu, hai ba thân ảnh, nhanh chóng đào thoát về phía đường biên giới, sau lưng lại có hơn hai mươi đạo bóng đen từng bước ép sát.
Thoáng qua, hơn hai mươi người này bao vây nhóm hai ba người kia.
"Oanh — —!"
Mọi người cùng nhau xuất quyền, trực tiếp đánh ba người ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải không cách nào nhấc lên lực lượng.
"Chạy đi! Các ngươi chạy nữa đi! Không phải chạy còn nhanh hơn thỏ sao?"
Người dẫn đầu hơn hai mươi người, mở miệng nói tiếng phổ thông mười phần trôi chảy, tùy ý trào phúng ba người trước mắt.
Ba người lưng tựa lưng, ánh mắt tràn ngập lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm hơn hai mươi người trước mắt.
"Bọn Hàn Quốc đáng chết các ngươi! Vậy mà dám can đảm làm loạn ở địa phận Thần Châu ta, các ngươi sẽ chết không yên lành!"
"Ha ha ha... Chết mà còn mạnh miệng, nhưng sẽ không có tác dụng gì đâu! Chờ chúng ta mang được địa đồ trở về, đại quân Hàn Quốc sẽ tiến quân thần tốc chiếm lấy Thần Châu, chúng ta sẽ không chỉ không chết mà còn có thể tiêu dao khoái hoạt! Nữ nhân Hoa Hạ các ngươi, thế nhưng lại vừa xinh đẹp, vừa có vị."
Nghe vậy, ba người càng lửa giận ngập trời, nhưng khổ vì bản thân bị trọng thương, hoàn toàn không có sức phản kháng!
"Lão Ngũ, Lão Bát, ngày hôm nay, chúng ta sẽ không có cơ hội đào thoát. Toàn bộ tiểu đội chỉ còn lại ba người chúng ta, vô luận như thế nào cũng phải có một người chạy thoát, báo tin tình báo này cho quân Võ Gia, không thể thả bọn này đi. Nếu không, để cho địa đồ lưu lạc đến trong tay Hàn Quốc, bọn họ sẽ ra tay đối với Hoa Hạ, chúng ta sẽ tổn thất nặng nề!"
"Tốt! Lão tứ, khinh công của ngươi tốt nhất, ngươi đi trước, ta và Lão Bát lưu lại, liều mạng với bọn hắn!"
"Hướng!"
Ba người cấp tốc đề khí, cùng tiến về một phương hướng.
Hàn Quốc một đám cây gậy, cười lạnh, lại lần nữa đồng thời công kích.
Hơn hai mươi cương khí, đánh ba người là đáp ứng không xuể, một người trong đó, tại chỗ bị thương nặng, bị đánh chết tươi, còn lại hai người cũng phun máu bay ngược trở về.
"Lão Bát!"
Ánh mắt hai người phun lửa, bi phẫn tới cực điểm, cây gậy mọi người thì đắc ý tới cực điểm.
"Ha ha ha... Muốn chạy sao? Một tiểu đội các ngươi còn bị chúng ta giết sạch, còn muốn chạy? Không có cửa đâu!"
"Hàn Quốc đáng chết, coi như các ngươi đánh vào Hoa Hạ, cũng sẽ bị đại quân Hoa Hạ ta một lần tiêu diệt!"
"Đừng có nằm mộng, chúng ta chỉ phải đánh vào Hoa Hạ, làm cho Hoa Hạ xuất hiện lỗ hổng, các quốc gia còn lại sẽ ào ào hưởng ứng, toàn bộ giết vào Hoa Hạ. Đến lúc đó, Hoa Hạ căn bản không thể ngăn cản, mặc cho chúng ta xâm lược! Tư nguyên to lớn, cũng để cho toàn thế giới gánh vác! Ha ha ha ha...."
"Các ngươi... Các ngươi là súc sinh!"
"Mắng chửi đi! Cứ việc mắng chửi đi, dù sao giờ chết của các ngươi cũng đã đến! Đưa bọn hắn lên đường!"
"Vâng!"
Hai tên Hàn Quốc đi tới, trên mặt nhe răng cười, để cho hai đặc công Long Tổ mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng cùng cực.
Bọn họ không sợ chết nhưng không thể mang tin tình báo về, có thể sẽ mang đến uy hiếp cho lớn cho Hoa Hạ, đây mới là chỗ bọn họ tuyệt vọng.
Mỗi một đàn ông Viêm Hoàng, trên con đường bảo vệ quốc gia này cũng sớm đã quên đi sinh tử, chỉ có một bầu nhiệt huyết!
Nhưng bây giờ, địch ta cách xa, nhiệt huyết này, cũng chỉ có thể hóa thành bi phẫn!
Mắt thấy hai vị đặc công Long Tổ sắp bị giết thì bỗng nhiên ở giữa đỉnh đầu truyền đến một tiếng ưng kêu.
"Ừm?"
Nhóm người Hàn Quốc nhíu mày, còn đang nghi hoặc thì một đạo hắc ảnh phi nhanh lóe qua, hai tên chuẩn bị động thủ ngay tại chỗ đầu rơi xuống đất.
"Tình huống như thế nào? Có địch tập! Nhanh phòng ngự!"
Hơn hai mươi người, vừa vừa mới chuẩn bị phòng ngự, bỗng nhiên từ trong rừng rậm, nhảy lên đi ra ngàn vạn đại quân, bao vây mọi người vào trong.
Giờ khắc này, hơn hai mươi người trong nháy mắt mặt xám như tro.
Một lát sau, đại quân nhường ra một lối đi, một vị thân mặc chế phục khiết Bạch Tướng quân, một thiếu niên mặc trên người áo choàng lông chồn trắng như tuyết, một tay để vào túi, chậm rãi đi lên phía trước.
Một thân trang phục kia, không nhưng tôn lên quý khí, dung mạo của hắn, mà càng làm cho người kinh diễm ba phần. Khí thế của nó, càng là không cần nhiều lời, khiến người ta nhìn một chút đã nhịn không được cúi đầu.
Phía sau hắn, có mấy vị trung niên tướng quân đằng đằng sát khí.
"Xảy ra chuyện gì?"
Thiếu niên nhàn nhạt hỏi một câu, người cầm đầu hơn hai mươi người kia, con ngươi đảo một vòng, lập tức từ từ tiến lên phía trước nói:
"Tham kiến tướng quân, chúng ta là tiểu phân đội Võ Gia quân trấn thủ biên cảnh Hàn Quốc và Hoa Hạ, hai người kia, là gian tế Hàn Quốc, bị chúng ta bắt lấy, giờ đang muốn giết bọn hắn!"
Lúc này, hai vị đặc công giận dữ hét:
"Ngươi đánh rắm! Các ngươi mới là Hàn Quốc, chúng ta là Võ Gia quân chính thống, đặc công Long Tổ!"
"Hừ! Còn dám ngụy biện? Trước mặt tướng quân Hoa Hạ cao quý mà uy vũ, bọn đê tiện Hàn Quốc các ngươi, còn muốn lừa dối vượt qua kiểm tra?"
Nói xong, tên kia lại cười nói với Lăng Tiêu:
"Tướng quân, ngài tuyệt đối không nên tin tưởng hai tên gian tế này, hiện tại để ta giết bọn hắn, miễn cho sinh thêm sự cố. Mau ra tay, miễn cho bọn hắn làm bẩn lỗ tai của đại tướng quân."
Vừa dứt lời, một đạo kình phong đánh tới, người này lập tức bị tươi sống đạp bay ra ngoài!
Ngay khi rơi xuống đất, hắn đau đớn mặt đều biến sắc, thân eo cung giống như cùng một con Đại Hà, khó coi muốn chết!
Ra chân chính là một vị tướng quân bên người thiếu niên tướng quân, hắn chậm rãi thu hồi chân, sắc mặt lạnh như băng nói:
"Tại trước mặt Thiếu chủ nhà ta, ngươi có tư cách hạ mệnh lệnh sao?"
Nói xong, hắn nhìn thiếu niên nói:
"Thiếu chủ, ngài xem... ?"
Ánh mắt Thiếu niên lạnh nhạt, sờ chiếc nhẫn xanh biếc trên ngón tay, nói:
"Bắt toàn bộ hơn hai mươi người này lại, kẻ nào dám phản kháng, giết chết bất luận tội!"
Sắc mặt mọi người lập tức đại biến.
"Uy! Tướng quân, ngài bắt nhầm người, bọn họ mới là gian tế Hàn Quốc, ngài bắt chúng ta làm gì?"
Thiếu niên tướng quân, lạnh nhạt thoáng nhìn.
"Trước mặt của ta, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, thậm chí ngay cả khí trên người của các ngươi, ẩn tàng cho dù tốt, cũng sẽ bị ta xem thấu."
"Ngươi — —! Ngươi nói vô căn cứ! Ngươi sẽ đi tìm Võ nguyên soái tố cáo ngươi! Lạm dụng chức quyền!"
"Ồn ào!"
Thiếu niên nhàn nhạt một câu, bên cạnh lập tức có người ra chiêu, một kiếm trực tiếp gãy mất cánh tay của đối phương.
Phốc phốc — —!
Máu tươi bắn ra như mưa, làm cho tất cả mọi người trong nháy mắt im lặng, chỉ còn lại có tiếng kêu thảm thiết của người kia.
"A — —! Cánh tay của ta! Ngươi gãy mất cánh tay của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Ta nhất định phải tìm Võ nguyên soái!"
Thiếu niên phản ứng đều không phản ứng đến hắn, mà là đi thẳng tới bên cạnh hai người, ném ra hai hạt đan dược.
Hai người nửa tin nửa ngờ ăn đan dược vào, trong nháy mắt trừng to mắt, thương thế toàn thân, không ngờ lấy tốc độ như tia chớp khôi phục, thể lực cũng khôi phục không ít.
"Đa tạ tướng quân xuất thủ tương trợ, xin hỏi tướng quân, ngài đến từ phương nào? Làm sao chúng ta tại Võ Gia quân chưa từng gặp qua ngài?"
Thiếu niên chưa mở miệng, người bên cạnh đã mở miệng nói:
"Đây là thiếu chủ Quỷ Cốc, Đại tướng quân Long Tổ, Lăng Tiêu! Đại trưởng lão Long Tổ cố ý mời đến trợ giúp Võ Gia quân!"
"Thiếu chủ Quỷ Cốc! Chẳng lẽ ngài là người đứng đầu Bách Gia Tranh Bá lần này? Hơn nữa là Đại tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử?"
"Các ngươi biết ta?"
Ánh mắt hai người, mang theo một mảnh hỏa nhiệt.
"Đó là đương nhiên, ngài chính là thần tượng của chúng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận