Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 90: Thấy Rõ, Mới Biết Tự Cho Là Đúng

Mắng xong Trương Tử Lâm, Tào Cục không có trì hoãn chút nào, nhanh chóng chạy chậm đến bên người Lăng Tiêu, hướng về Lăng Tiêu thật sâu cúi đầu một cái.
"Lăng thiếu, ngài sao lại ở đây?"
Hành động của Tào cục làm cho mọi người ở đây đều là một mặt mộng so!
Nhưng càng khiến người ta mộng so hơn là Lăng Tiêu vẫn không để ý đến Tào cục, vẫn tiếp tục nghe điện thoại.
Người kia dù sao cũng là Giang Châu cục trưởng, thế mà bị Lăng Tiêu xem thường như vậy? Ông trời, tiểu tử này thật là muốn lật trời hay sao?
Đôi mắt của Lâm Y Huyên càng là phức tạp hơn.
Tận đến giờ phút này, nàng tựa hồ mới hiểu được câu nói kia của Lăng Tiêu.
"Ta giết người, không phạm pháp!"
Nàng còn tưởng rằng Lăng Tiêu là đùa giỡn! Thế nhưng cho đến giờ phút này, nàng mới phát giác được, Lăng Tiêu là đáng sợ cỡ nào!
Đây mới thật sự là quyền thế ngập trời a!
So sánh với, Trương Tử Lâm, Trương gia, bọn hắn lại đáng là gì?
Lăng Tiêu một mực nghe điện thoại, dường như nói mãi mà không chán vậy.
Hắn chưa nóii xong, Tào Cục cũng không dám ngẩng đầu lên một cái!
Toàn bộ lầu hai của nhà hàng đều trở nên yên tĩnh, cũng chỉ còn Lăng Tiêu là đang nói chuyện điện thoại.
Tình cảnh trong lúc nhất thời trở nên quỷ dị!
Tuyệt vọng nhất đương nhiên là Trương Tử Lâm, mỗi giây trôi qua, trong lòng hắn, áp lực cũng càng ngày càng nặng.
Giọt mồ hôi to như hột đậu lăn trên trán của hắn.
Đây quả thực là một loại dày vò a!
Tầm năm phút sau, Lăng Tiêu rốt cục cũng tắt điện thoại.
Hắn thu hồi điện thoại di động, nhàn nhạt lườm Tào Cục một chút.
"Ngươi đã đến sao?"
Tào Cục cho dù đã rất mỏi lưng, thế nhưng trên mặt cũng không dám có chút không vui.
"Đúng, Lăng thiếu. Hôm nay đều là, đều là một cái hiểu lầm a, ta không biết là ngài...."
Lăng Tiêu vung tay một cái, trực tiếp cắt lời Tào Cục.
"Nói nhảm thì không cần nói nhiều, hắn muốn đoạn tứ chi của ta, ngươi xem đó mà làm thôi."
Tào Cục hung hăng nuốt nước miếng một cái, vừa gật đầu nói:
"Ta... Ta đã biết!"
Dứt lời, hắn vung tay lên.
"Người đâu, đem Trương Tử Lâm mang xuống, đánh gãy tứ chi của hắn, ném cho cá ăn!"
Trương Tử Lâm trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như sáp.
"Không — —! Tào thúc, ta sai rồi Tào thúc, ngươi đừng giết ta! Van cầu ngươi, ngươi coi như là nể mặt cha ta, ngươi tha cho ta đi!"
Trương Tử Lâm nhanh chóng quỳ bò qua, nhưng Tào Cục lại là trực tiếp một chân đem hắn đạp bay.
"Lăn đi! Ngươi quá ngu xuẩn, vậy mà dám can đảm trêu chọc Lăng thiếu, còn kém chút liên lụy ta, giết ngươi là nhẹ!"
"Các ngươi còn nhìn làm gì, còn không mau đem hắn kéo xuống? ?"
"Vâng!"
Thủ hạ của Tào Cục lập tức đem Trương Tử Lâm lôi đi, Trương Tử Lâm không chịu được kêu thảm.
"Tào thúc, Tào thúc ngươi tha cho ta đi. Ô ô ô... Ta còn không muốn chết a! !"
Thanh âm dần dần to hơn, nhưng toàn bộ người ở lầu hai lại không có một ai dám nói nhiều một câu!
Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, cái người tướng mạo nho nhã kia lại là thiếu niên thâm bất khả trắc!
Tào Cục nghiêng đầu lại, hướng về Lăng Tiêu cười một tiếng, nói:
"Lăng thiếu, ngài đừng giận a!"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Xem ra ngươi còn có não. Cút đi!"
"Ai! Tốt. Lăng thiếu ngài chậm rãi hưởng dụng đi, nếu có người nào dám tới quấy rầy ngài, cứ việc nói ta một tiếng. Ta nhất định khiến hắn hối hận khi bị mẹ hắn sinh ra!"
Nói xong, Tào Cục vuốt mồ hôi lạnh trên trán, quay người bước nhanh rời đi.
Mọi người rõ ràng thấy rõ, thời điểm hắn xuống lầu, hai chân hắn thế nhưng là đứng không vững, cánh tay chống vào tay vịn của cầu thang, khó khăn đi xuống!
Cái này khiến mọi người không khỏi đối với Lăng Tiêu kính sợ hơn nữa!
Lâm Y Huyên lại gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, trong ánh mắt lại nổi lên một chút gợn sóng.
"Lăng tiên sinh, ta không thể không nói, ngươi lại một lần nữa thay đổi suy nghĩ của ta đối với ngươi!"
"A!"
Lăng Tiêu chỉ là đạm mạc 'A' một tiếng.
Nếu như là lúc nãy, Lâm Y Huyên khẳng định sẽ còn không nhịn được mà lầm bầm hắn, nhưng bây giờ, Lâm Y Huyên lại biết, Lăng Tiêu là có tư cách để ngạo mạn!
Nàng nhoẻn miệng cười, đem tóc trên trán rủ xuống, trêu chọc Lăng Tiêu.
Cái biểu cảm này lại có thể làm say lòng người.
Nếu không phải là Lăng Tiêu, chắc chắn sẽ bị luân hãm trong đó.
"Lăng tiên sinh, ta, muốn cùng ngươi nói chuyện yêu đương a!"
Lăng Tiêu sắc mặt đạm mạc nói:
"Ngươi đã vừa mới nói qua một lần!"
"Lần này không giống nhau."
Lâm Y Huyên lạnh nhạt cười nói:
"Lần này, là ta truy cầu ngươi! Hãy cho ta một cái cơ hội đi!"
"Vẫn là câu nói kia, ánh mắt của ta có chút cao, ngươi đạt không tới!"
Lâm Y Huyên không khỏi có mấy phần bất đắc dĩ.
Phải biết, nhan sắc của nàng thế nhưng là 'Nghiên Thành Đổ Nước', ai nấy chỉ cần gặp qua một lần là đều cảm thấy lưu luyến, bằng không mà nói.nàng cũng không có tư cách làm người mẫu đang hot đâu!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, tên Lăng Tiêu này lại cho nàng ăn quả đắng.
Chẳng lẽ thẩm mỹ của Lăng Tiêu lại giống với người ngoại quốc chăng?
Nhưng trong mắt người ngoại quốc, nàng cũng là một mỹ nhân mà!
Nàng còn đang nghi hoặc, Lăng Tiêu đã đứng dậy.
"Bạn gái của ta tới đón ta, ngươi tiếp tục ăn cơm đi."
"Bạn gái? Uy! Lăng tiên sinh, ngươi cứ như vậy không thèm để ý đến ta hay sao? Uy!"
Nàng vội vàng mang khẩu trang cùng kính mắt đuổi theo, nhưng vừa bước xuống lầu, nàng lại dừng bước.
Ở cửa quán, thế nhưng lại có một người con gái dung mạo tuyệt đẹp a.
So với nàng còn trẻ hơn mấy tuổi, nhưng dung mạo không chút nào thua nàng!
Càng đáng quý hơn chính là trên người đối phương còn có một cỗ khí chất ôn tồn lễ độ, khí chất hiền thục. Nhưng lại không mất đi phong cách quý phái...
Chỉ vừa so sánh một chút thôiu, Lâm Y Huyên cũng đã có chút tự ti mặc cảm!
Nếu không phải nàng còn có vầng sáng của một minh tinh, chỉ sợ giờ phút này, đã bị trước mắt cô gái này chỗ miểu sát đi?
Trong thoáng chốc, nữ hài đã ôm lấy cánh tay Lăng Tiêu, ngồi lên một chiếc BMW.
Nhìn đèn xe dần dần từng bước xa dần, Lâm Y Huyên không nhịn được tự giễu cười một tiếng.
"Nguyên lai là ta vẫn lấy dung mạo của mình làm thứ để kiêu ngạo, bất quá, chỉ là tự cho mình đúng mà thôi! Thật sự là buồn cười! Ta đã sớm nghĩ tới, loại nam nhân như hắn, nữ nhân bên cạnh làm sao có thể kém hơn nàng được chứ?"
Thở dài một tiếng, lắc đầu, nàng bấm gọi điện thoại.
"Uy! Trương tỷ, tới đón ta đi. Ta đang ở...."
Trên xe, Mục Y Nhân nhịn không được hơi nghi hoặc một chút nói:
"Lăng Tiêu, ngươi làm sao lại tới nơi này a?"
"Có người muốn mời ta xuất thủ trị bệnh."
"Nguyên lai là dạng này. Ta còn chưa ăn cơm đây, đây là mấy phần thức ăn nhanh, ngươi ăn không?"
Lăng Tiêu không khỏi khẽ nhíu mày.
"Những thứ này không có dinh dưỡng, về sau vẫn là ăn ít đi thì tốt hơn."
Hắn tuy nói như thế nhưng vẫn là giúp đỡ Mục Y Nhân mở cơm hộp ra.
Mục Y Nhân le lưỡi.
"Người ta quá bận rộn mà! Buổi sáng ký một đống hợp đồng, hiện tại còn muốn đi làm đại sứ hình tượng cho công ty (Chắc là đi pr đó)."
"Không thể cho thủ hạ đi sao?"
"Bộ tuyên truyền đã chọn xong hết rồi, ta bây giờ đi qua, cùng với bọn họ xác nhận là xong rồi."
"Ngươi dạng này, cho dù làm mệt chết đi nữa vẫn khó có thể làm công ty phát triển. Vẫn là phải dùng nhiều người hơn một chút."
"Biết rồi, ta hiện tại còn trẻ, phải học tập nhiều một chút, chờ ta học giỏi, về sau giao công việc cho thủ hạ cũng yên tâm hơn."
"Tạm thời ta sẽ đồng ý với lý do này của ngươi a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận