Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 162: Đại Tướng Quân

Cảm nhận được thần uy của một đao kia, cho dù là Quách Tuyền đang ở bên trong Huyết Phượng đều cảm nhận được một chút hoảng sợ!
Điều này khiến hắn càng thêm đánh mất lý trí!
Hắn trả một cái giá lớn như vậy, dựa vào máu tươi của 400 ngàn tên Võ đạo tu luyện giả mới có thể tạo ra lực lượng mạnh mẽ như thế này. Nhưng Lăng Tiêu chỉ tiện tay vung lên một cái liền có thể làm được, đây quả thực là chuyện làm cho hắn không có cách nào tiếp nhận nổi!
"Ta muốn giết ngươi!"
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng thanh âm này không cách nào hình thành được giọng nói của hắn, chỉ có thể từ Huyết Phượng phát ra từng tiếng rít chói tai vang vòng khắp chín tầng mây!
Huyết Phượng đến, mây đen tránh lui, trời sinh cũng theo đó biến sắc!
Mà Lăng Tiêu so với Huyết Phượng mạnh hơn, phía trên của một đao màu hoàng kim kia lại quấn quanh một vòng rồi lại một vòng lôi điện xiềng xích, uy lực vô cùng!
Khi Huyết Phượng đi đến trước mặt của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu mới một đao chém xuống.
Xoẹt xẹt!
Đầu tiên là một âm thanh chói tai xé rách không khí, theo sát phía sau chính là một đạo ánh sáng màu vàng kịch liệt xé rách từng đám mây!
Một chiêu kia, ánh sáng màu vàng chiếu rọi xung quanh ngàn dặm!
Sóng xung kích hóa thành vô số đạo ánh sáng điên cuồng bắn về phía mặt đất.
"Rầm rầm rầm...."
Tạo thành một trận động đất cùng âm thanh nhức óc vang lên, không ngừng chấn động.
Âu Dương Hiểu Bạch ở phía dưới cũng chỉ có thể không ngừng tránh né, chật vật giống như chó lang thang.
Dư âm của trận chiến này một mực kéo dài một phút đồng hồ, mới xem như miễn cưỡng tiêu tan.
Nhưng, toàn bộ núi Giang Nam đều đã bị san bằng gần trăm mét! Tên thân núi toàn bộ đều là vết bị đao chém to lớn, cao chót vót đáng sợ.
Âu Dương Hiểu Bạch từ trong một hố sâu một chật vật leo ra, từng ngụm từng ngụm thở dốc!
Hắn nhìn lướt qua xung quanh một lượt, lập tức con ngươi co rụt lại, hoảng sợ tới cực điểm.
"Thật là đáng sợ! Hai người kia đều là hai tên yêu nghiệt! !"
Lúc này, toàn bộ núi Giang Nam đã bị phá hủy không còn hình dáng, thậm chí bao gồm thi thể của 400 ngàn người cũng đại đa số đều hóa thành tro bụi!
Sau một lát, Âu Dương Hiểu Bạch đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Ha ha ha... Ha ha ha ha... Thú vị! Thật sự là thú vị! Không nghĩ tới đến cuối cùng ngược lại là ta sống tiếp được! Vậy mà ta chính là người tháng cuối cùng! Vậy thì ở Giang Nam hẳn không có người khác là đối thủ của ta! Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh ta nhất định phải có được!"
"Về chuyện đó thì chỉ sợ ngươi vẫn là nên nằm mơ đi thôi!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong nháy mắt làm cho Âu Dương Hiểu Bạch hung hăng đánh run một cái.
Hắn run rẩy quay đầu lại thì nhìn thấy Lăng Tiêu chính hai tay đặt sau lưng, ngạo nghễ mà đứng tại trên một tảng đá lớn.
Mưa phùn ở chân trời đều không thể tới gần hắn, ở trong mây đen xuất hiện một cái lỗ thủng, ánh trăng từ lỗ thủng đó chíu rọi thân hình của Lăng Tiêu, bao phủ hắn ở bên trong. Giờ phút này hắn giống như thần, ngạo nghễ, thánh khiết! Khiến người ta không nhịn được muốn quỳ bái!
"Ngươi... Ngươi thế mà không có chết?"
Âu Dương Hiểu Bạch gần như hoá đá ngay tại chỗ!
Lăng Tiêu thì hơi có chút không kiên nhẫn liếc qua.
"Ta chết đi, ngươi rất vui mừng sao?"
"Không.... Ta...."
Khuôn mặt của Âu Dương Hiểu Bạch trong nháy mắt có chút đỏ bừng.
Nhưng mà, tên Lăng Tiêu này cũng quá biến thái đi?
Máu tươi của bốn trăm ngàn người ngưng tụ ra lực lượng khổng lồ, vậy mà cũng không thể tổn thương đến hắn, ngược lại đến một sợi lông cũng không bị gì?
Ông trời, cái tên quái vật này có thể đánh đồng với sư phụ của mình sao?
Hắn... Chẳng lẽ là Võ Đế?
Lập tức con ngươi của Âu Dương Hiểu Bạch co rụt lại. Hắn mở to ra hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu!
"Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi... Giống như mới 18 tuổi a?"
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày.
"Có liên quan đến ngươi sao?"
Âu Dương Hiểu Bạch triệt để hoá đá!
Lăng Tiêu thừa nhận!
Ông trời, 18 tuổi Võ Đế? A men ơi!
Đầu óc của Âu Dương Hiểu Bạch ngu người một trận, giống như bị người ném một quả hạt nhân đập mạnh vào đầu của hắn!
Thời đại này Võ Đế không đáng giá như vậy sao?
Lăng Tiêu tựa hồ đã nhìn ra ý nghĩ của hắn, nhẹ hừ một tiếng, từ trong ngực ném ra một viên Linh Thạch.
"Linh Thạch này có thể trợ giúp ngươi khôi phục Linh khí tiêu hao trong cơ thể. Đi đi, ngươi có thể trở về nhà! Tỷ tỷ ngươi đang chờ ngươi!"
Nói xong, hắn quay người rời đi, một giọng nói sau cùng ở trong không khí truyền đến trong tai của Âu Dương Hiểu Bạch.
"Bạch Hổ Huyền Thiết Lệnh đã bị ta lấy được, Đao Hoàng môn có thể lựa chọn thối lui ra khỏi! Nếu dám cùng ta tranh giành nửa câu, ta liền giết ngươi!"
Âu Dương Hiểu Bạch hung hăng đánh run một cái.
Hắn hoàn toàn tin tưởng Lăng Tiêu có thể dễ dàng giết mình dễ như trở bàn tay!
...
Một bên khác, ở phi trường Giang Namgiờ phút này đang tiếp nhận một chiếc phi cơ riêng!
Chiếc máy bay này có màu xanh sẫm, phía trên khắc hoạ hai con Ngũ Trảo Kim Long! (Rồng vàng 5 móng)
Mà ở đâu máy bay lại viết một chữ 'Tô' lớn!
Xem ra, máy bay không chỉ là khí thế rộng rãi, hơn nữa còn có một phong cách riêng!
Không bao lâu, cửa cabin mở ra, từ trên máy bay nhanh chóng xuất hiện mấy tên bảo tiêu khôi ngô mặc áo da màu đen đi xuống, mà theo sát phía sau chính là một nam tử trung niên khoác trường bào!
Khuôn mặt của mắt giống như chữ Quốc, có con ngươi giống như đại bàng, sắc bén làm cho người sợ hãi. Trên khuôn mặt có một vết sẹo lớn dữ tợn mà đáng sợ!
Đôi mắt kia nhìn lướt qua phương hướng của núi Giang Nam, ở trong lòng có chút nghi ngờ tự hỏi.
"Kỳ quái, Giang Nam hôm nay tại sao lại có mùi máu tươi nặng như vậy nhỉ? Chẳng lẽ có chỗ nào chết rất nhiều người hay sao?"
Ở bên cạnh hắn có mấy hành khách từ những máy bay khác đi ngang, khi nhìn thấy mặt của hắn thì lúc này nhịn không được cười nhạo nói:
"Oa! Người kia xấu quá à! !"
"Đúng đấy, còn mặc áo khoác nữa chứ, lúc này mới tháng mấy? Thật đúng là một tên kì dị!"
Nam tử lạnh lùng nhìn lướt qua một cái thì đột nhiên 'Phanh' một tiếng, đoàn người lập tức nổ tung thành một đoàn sương máu. Dọa sợ không ít người, dẫn tới một trận thét lên, thậm chí trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.
Tôi tớ ở bên cạnh lập tức tiến lên nói:
"Đại tướng quân, đã tìm được chỗ ở một nhà của ngài, bọn họ đã bị đuổi ra khỏi biệt thự Tô gia Giang Nam, hiện tại đang ở bên trong một chiếc thuyền cũ nát tại một bờ sông nhỏ hẹp!"
Tròng mắt của nam tử hơi híp, bắn ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
"Giết tam đệ ta! Lại dám đem Đại ca ta vứt bỏ ở bên trong thuyền hỏng, nếu ta không giết hắn! Uổng công làm huynh đệ!"
"Đại tướng quân, chúng ta bây giờ liền đi tìm tiểu tử kia sao?"
"Không cần vội, trước mang ta đi tìm Đại ca ta."
"Vâng! Đại tướng quân mời!"
...
Phía bên này, sau khi Lăng Tiêu cứu được Âu Dương Hiểu Bạch thì trực tiếp trở về biệt thự Giang Nam.
Hắn vừa mới trở về thì Mục Y Nhân lo lắng đi lên phía trước, cẩn thận kiểm tra toàn thân của hắn. Sau khi liên tục xác nhận hắn không có chuyện gì thì mới yên tâm thở dài một hơi!
Âu Dương Vũ Lạc cũng gấp gáp bận rộn vội tiến lên, một mặt lo lắng hỏi:
"Lăng tiên sinh, đệ đệ ta đâu? Tại sao đệ đệ ta lại không trở về?"
"Ngươi yên tâm, hắn đã không có chuyện gì. Giờ phút này, hắn cần phải trở về làm ít chuyện.... Chờ ngươi về đến nhà thì chắc hắn cũng đang ở nhà đợi ngươi!"
"Là thật sao?"
"Lời hứa ngàn vàng của Lăng Tiêu ta, từ trước tới giờ không gạt người!"
"Vậy là tốt rồi! Cám ơn Lăng tiên sinh! Cám ơn ngươi! Nếu như không phải có ngươi thì ta cũng không biết ta nên làm thế nào mới tốt!"
"Không cần phải khách khí, đây là một cuộc giao dịch mà thôi! Ngươi trở về đi, ngày mai chắc ta cũng sẽ không trở lại đại học Giang Nam nữa! Sau này cũng không cần tạm biệt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận