Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 626: Rừng rậm Bắc Hoang.

"Hắn xuất phát rồi sao? "
"Bẩm phụ vương, Lâm Lang hoàng muội cũng cùng hắn đi rồi!"
"Lâm Lang thông minh lanh lợi, với trí thông minh của hoàng nhi, ta tin sẽ lừa được Lăng Tiêu. Còn những người khác thì mặc kệ đi. Những Vũ Hầu kia xem như chôn cùng Lăng Tiêu, dù sao, bọn chúng cũng chẳng trung thành với vương triều Đại Triệu! "
"Vâng!"
"Đã thông báo cho những nước khác chưa? "
"Nhi thần đã báo rồi. Mật thám cũng đã phái đi, có tin tức sẽ lập tức báo cho Phụ vương! "
"Vậy thì tốt rồi! "
"Phụ vương, bây giờ chúng ta có thể đánh phủ Mục Võ Hầu chưa? Hài nhi đã nhịn không được muốn tiêu diệt phủ Mục Võ Hầu của hắn ngay! "
"Hoàng nhi gấp cái gì? Ta biết, hai cánh tay của hoàng nhi bị chém, thiên tư thấp đi rất nhiều, làm cho hoàng nhi cảm thấy lo lắng. Nhưng, hoàng nhi không cần quá để ý. Chỉ cần thực lực của Phụ vương đạt đến một trình độ nhất định liền có thể khôi phục thiên tư cho hoàng nhi! "
"Vâng! Đa tạ phụ vương!"
"Phủ Mục Võ Hầu nhất định phải diệt, ở đó có rất nhiều của cải, nói không chừng, còn giàu hơn Vương Thành Đại Triệu của chúng ta! Nhưng không phải bây giờ! Lúc này, Lăng Tiêu đang đi đến rừng Bắc Hoang, nếu có gì thay đổi, chúng ta sẽ không phản ứng kịp. Hơn nữa, ta phải bế quan một khoảng thời gian để gia tăng thực lực và trùng kích cảnh giới mạnh hơn, mọi việc đều phải thận trọng. "
"Vâng! "
"Ra ngoài đi, mang về cho ta nhiều Tiên thú còn sống hơn và những tu sĩ có tư chất cao hơn, dùng máu của bọn hắn giúp đỡ bản Vương tăng thực lực lên! Để bản Vương có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Vương cao hơn! "
"Vâng! "
Tứ Vương Tử nhanh chóng lui ra ngoài.
Hai mắt Triệu Vương đỏ như mắt rắn.
"Lăng Tiêu, ngươi bất kính với ta, kiêu ngạo như vậy, nếu ta không giết ngươi chẳng phải sẽ hổ thẹn với những gì ta vất vả đạt được sao? "
Bên còn lại, đoàn người của Lăng Tiêu, rất nhanh đã đến rừng Bắc Hoang.
Do từ Vương Đô Đại Triệu xuất phát, bọn họ tiến thẳng về hướng Tây Bắc, so với quãng đường trở về phủ Mục Võ Hầu ngắn hơn một nửa.
Không biết có phải do trận đại chiến chết rất nhiều tu sĩ hay không? Mà bây giờ thỉnh thoảng mới có thể thấy được một con Tiên thú nhỏ.
Dù sao, quan hệ của tu sĩ và Tiên thú, giống như quan hệ mèo chuột vậy.
Khi ít mèo, chuột sẽ nhiều hơn thôi!
Khi nhiều mèo, chuột sẽ không dám làm càn!
Tình huống bây giờ chính là mèo ít chuột nhiều.
òa
Đoàn người đi đến một thành trấn lệ thuộc vào Vương Quốc Đại Triệu ven rừng Bắc Hoang, ở đây còn Tiên thú đang tàn sát dữ dội do đó có một vài tu sĩ đang vây bắt Tiên thú.
Nơi này bây giờ giống với biên cảnh của Bắc Tề lúc trước.
Lăng Tiêu liếc qua, phất phất tay, cao thủ Vương Thành lập tức đi xuống giết tất cả những Tiên thú đang làm loạn!
Đoàn người đi tới, nhìn thấy chân tay người đầy trên mặt đất, Mục Y Nhân nhíu mày nói:
"Nơi này Tiên thú tàn sát quá nhiều, vương quốc không phái người tới trấn áp sao? "
Lâm Lang công chúa mở miệng nói:
"Nơi này cũng từng phái người đến Vương Thành báo cáo rồi, Vương Thành cũng đã phái quân đến đây trấn áp ! Nhưng nguyên căn của chuyện này là do trận đại chiến trước tổn thất quá nhiều tu sĩ! Cho nên sau khi quân đội diệt xong Tiên thú và rời đi thì Tiên thú khác lại tới đây quấy nhiễu dân làng."
" Chuyện phiền phức như vậy sao! Người dân nơi đây chẳng lẽ không bỏ đi sao? "
"Không phải là không. Nhưng ngươi phải biết, thế giới này từ trước đến nay đều là con người cùng Tiên thú tranh giành đất đai. Khi tu sĩ ở đây rời đi, liền sẽ bị Tiên thú chiếm lấy. Đến lúc đó, nơi này cũng sẽ thành một phần của rừng Bắc Hoang! Đất Đại Triệu liền sẽ bị xâm chiếm."
Lăng Tiêu thoáng nhìn qua nói:
"Mấy trăm triệu năm trước, nơi này chắc cũng là rừng Bắc Hoang, sau này, Triệu quốc các ngươi, Tề quốc và các vùng khác liên hợp lại, xâm chiếm không ít đất đai của rừng Bắc Hoang mới thành lập được quốc gia! Cho nên, cũng không thể nói là các ngươi xâm chiếm địa bàn của Tiên thú hay Tiên thú xâm chiếm địa bàn của các ngươi."
Lâm Lang công chúa có chút xấu hổ, bị Lăng Tiêu nói đến không trả lời được.
Vào lúc khó xử ấy, những người dân ở đây ào ào chạy tới tạ ơn đoàn người Lăng Tiêu.
Vũ Hầu an ủi bọn họ một chút rồi đoàn người lại tiếp tục cuộc hành trình.
Đi vào rừng Bắc Hoang không đến trăm dặm, mọi người bắt gặp một doanh địa.
Trong doanh địa này, có khắc trận pháp gây mê hoặc, có thể phòng ngừa rất nhiều Tiên thú tới quấy rối.
Đồng thời, cũng có thể bảo vệ tốt những tu sĩ ở bên trong.
Đây là một nhóm quân nhỏ ở rừng Bắc Hoang của Đế Quốc Đại Triệu.
Lúc đoàn người Lăng Tiêu đi tới, một vị tướng quân lập tức mang theo hơn mười vị đệ tử đi thật nhanh tới trước mặt mọi người.
"Thuộc hạ tham kiến Lâm Lang công chúa."
"Miễn lễ, đứng lên đi. Lần này ta chỉ đi theo, còn Lăng Tiêu Lăng Quân Chủ mới là chỉ huy, các ngươi nghe theo mệnh lệnh của ngài là được rồi!"
"Lăng Quân Chủ "
Mọi người có chút khó chịu, nhìn nhau một cái rồi nhíu mày nhìn về Lăng Tiêu.
Trước đó bọn họ thậm chí còn không gặp qua Lăng Tiêu, chứ đừng nói là nghe lệnh của Lăng Tiêu.
Tuy có Lâm Lang công chúa ở đây, nhưng lại không có nghĩa là bọn họ sẽ nghe theo Lăng Tiêu!
Nhìn ánh mắt không có chút lương thiện của bọn họ, Lăng Tiêu hơi nhíu mày.
"Làm sao? Khó chịu với ta à? "
Mọi người ho nhẹ một tiếng, tuy vẫn chưa trả lời, nhưng trong ánh mắt dường như đã trả lời câu hỏi của Lăng Tiêu rồi!
Đúng, bọn họ khó chịu Lăng Tiêu.
Dựa vào gì mà một kẻ đột nhiên xuất hiện như Lăng Tiêu, còn không phải là Vương tử lại có thể chỉ huy bọn họ, thậm chí là Đại Triệu Vương Thất Lâm Lang công chúa còn phải nghe hắn chỉ huy.
Lăng Tiêu hừ nhẹ, không chút lưu tình, lập tức vận công, tạo ra tinh thần lực!
Tinh thần lực vừa xuất hiện, liền bao phủ tất cả.
Trong chớp mắt, những người này đều bị dọa đến run người.
Thậm chí có người còn bị dọa đến tiểu ra quần!
Bọn hắn lúc này đang đối mặt dường như không phải Lăng Tiêu, mà chính là một Hoang Cổ Cự Thú!
Loại kia như muốn giết người uy áp, giống như là thiên uy đang xem thường một bầy kiến hôi.
Lúc này, mọi người mới hiểu rằng vì sao Lăng Tiêu có tư cách để Lâm Lang công chúa làm tùy tùng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận