Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 889: Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Trên thực tế, những gia tộc đến từ Thần giới này cả ngày chiến loạn không ngừng, cho nên bọn họ căn bản không thể biết có cái gọi là hữu nghị, Thiếu gia Mộc gia có hoài nghi cũng đúng là bình thường.
Dù sao, Thần giới không giống thượng giới, vị diện thượng giới trước đó là một cái tồn tại có Hoàng Triều thống nhất! Tất cả mọi người trung với Hoàng Triều Đại Chu, bất kỳ là nói theo phương diện nào, bọn họ đều có một loại tinh thần tín ngưỡng, lấy chính đạo làm cơ sở.
Nhưng mà Thần giới bởi vì địa vực càng thêm bao la, có vô số hành tinh tồn tại. Địa phương lớn như vậy căn bản không có khả năng bị một cái Hoàng tộc quản hạt, cho nên bọn họ không có thứ gọi là tín ngưỡng chính đạo kia. Tín ngưỡng bẩm sinh của bọn họ chính là như thế nào thu hoạch được càng nhiều lợi ích, như thế nào tiếp tục sống sót.
Tuy nhiên, bởi vì cái gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng, gia tộc Hàn Băng vốn ôm lấy mục đích không thuần khiết tới, bọn họ lại làm sao có thể sẽ để Mộc gia biết kế hoạch của mình chứ?
Cho nên, Băng Như Ngọc rất thông minh.
Nàng sớm an bài một đợt người chậm rãi đi tới, còn mình thì mang theo một nhóm người khác nhanh chóng đến địa phương tập hợp.
Đợi đến thời điểm hai bên sát nhập một chỗ, nhóm người phía sau kia mới chậm rãi đuổi lên. Cứ như vậy, Mộc gia phái ra người phụ trách giám thị cũng không có biện pháp biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Sử dụng một cái mưu kế giấu giếm này, gia tộc Hàn Băng rốt cục thành công rời khỏi nơi này. Đợi đến sau khi gia tộc Hàn Băng rời khỏi, đệ tử Mộc gia liền lập tức quay trở lại, bẩm báo Thiếu gia Mộc gia.
"Thiếu gia, chúng ta trở về."
"Nhanh như vậy sao?"
Thiếu gia Mộc gia thoáng có chút nhíu mày, không hiểu rõ lắm làm sao bọn họ nhanh như vậy liền trở lại!
"Hồi bẩm Thiếu gia, người gia tộc Hàn Băng đi rất nhanh. Tựa hồ là phải chạy trở về có chuyện gì. Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy bọn họ rời khỏi, ngài không cần phải lo lắng."
"Hả? ! Bọn họ một đường không có gây ra chuyện gì rắc rối sao?"
"Hồi bẩm Thiếu gia, chuyện rắc rối ngược lại là không có. Nhưng mà...."
"Nhưng mà gì?"
"Bọn họ đi rất kỳ quái. Một nửa lộ trình thì phân thành hai nhóm người. Băng Như Ngọc tiểu thư dẫn đội ở phía trước, mà một nhóm người khác thủ ở phía sau. Tuy nhiên, thời gian này rất ngắn ngủi, cũng không lâu lắm bọn họ đã hội hợp."
"Hả? ?"
Thiếu gia Mộc gia hơi nhíu mày, tròng mắt quay mồng mồng một vòng, trên mặt mang một cỗ nghi hoặc.
"Kỳ quái! Người gia tộc Hàn Băng này đang làm thủ đoạn nham hiểm gì? Dựa theo đạo lý mà nói, nếu như bọn hắn có việc gấp thì nên lập tức trở về toàn bộ mới đúng. Với lại, nếu như nàng không có làm việc gì trái với lương tâm, cũng không nên đề phòng ta như vậy mới đúng."
Dừng một chút, hắn mở miệng lần nữa hỏi:
"Đúng rồi. Người phụ trách trấn thủ biên cảnh lãnh địa là người nào? Bọn họ nói thế nào?"
"Hồi bẩm Thiếu gia, bọn họ cũng không có phát hiện dị thường gì. Nhân số gia tộc Hàn Băng không có nhiều cũng không có thiếu. Với lại, cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Cùng thời điểm đến không sai biệt lắm."
"Vậy liền kỳ quái."
Mộc thiếu gia đi qua đi lại, chau mày, sắc mặt tràn đầy nghi hoặc.
"Nếu như bọn họ không có làm bừa, tại sao phải đề phòng ta như thế? Cái tình huống này không đúng nha! Nhân số giống nhau, không có nhiều cũng không có thiếu, cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Cái kia... Bọn hắn tới bao nhiêu người?"
" Đệ tử phụ trách trấn thủ biên cảnh nói cho chúng ta biết đệ tử gia tộc Hàn Băng có sáu mươi vị, trong đó cũng kể cả Băng Như Ngọc tiểu thư!"
"Ngươi nói gì?"
Sắc mặt Mộc thiếu gia trong lúc đó nghiêm túc lên. Trong lòng đệ tử kia lộp bộp, nhịn không được lần nữa mở miệng nói:
"Là... Tổng cộng là sáu mươi người! Thế nào? Thiếu gia? Chỗ nào có gì không đúng sao?"
"Ngu xuẩn! Con lợn nhà ngươi này. Ngươi chẳng lẽ không nhớ rõ bọn họ đi vào nơi này chỉ có 50 người mới đúng."
"Cái gì? Cái này... Thiếu gia nói như thế, thuộc hạ cũng nghĩ tới bọn họ tới đúng là chỉ có bao nhiêu người như vậy. Nói cách khác, trong bọn họ còn có mười người nửa đường không biết thời điểm nào rời khỏi. Với lại là sau khi tiến vào bên trong lĩnh địa Mộc gia chúng ta, trong khoảng thời gian này mấy người này đi nơi nào?"
Sắc mặt Thiếu gia Mộc gia cực kỳ khó coi.
"Băng Như Ngọc đáng chết này, ta liền biết nàng không có lòng tốt gì mà. Thời điểm tại Thần giới, nàng là mỹ nhân lãnh ngạo có tiếng, lại là người gia tộc Hàn Băng. Nàng căn bản không thể lại chủ động chạy tới tìm ta lấy lòng! Mẹ nó! Lập tức mang đệ tử của chúng ta đi qua tuần tra, nhất định phải tra ra cho ta gia tộc Hàn Băng làm cái quỷ gì ở sau lưng?"
"Vâng!"
...
Một bên khác, mọi người thật vất vả trở lại lãnh địa gia tộc Hàn Băng, cũng rốt cục xem như thở dài một hơi, sau đó đem đám người Trương Văn Hách dần dần thả ra.
"Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?"
"Đúng đấy, muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì cũng được. Đừng chơi trò trốn tìm này cùng chúng ta để mua vui."
Băng Như Ngọc quét mọi người liếc một chút, thần uy cái thế áp bách xuống, lập tức để mọi người không thể thừa nhận vội vàng nửa quỳ trên mặt đất, trên trán trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.
"Ta là Đại tiểu thư gia tộc Hàn Băng, Băng Như Ngọc. Ta là tới giải cứu các ngươi. Chỉ cần các ngươi gia nhập gia tộc Hàn Băng chúng ta, liền có thể được chúng ta bảo hộ. Các ngươi có thể ở chỗ này tự do tu luyện, còn có thể có công pháp, đan dược và mọi thứ tài nguyên còn lại do gia tộc Hàn Băng chúng ta ban cho các ngươi. Đương nhiên, chúng ta không ép buộc. Nếu như trong các ngươi có ai không nguyện ý lưu tại nơi này, chúng ta cũng có thể thả các ngươi đi. Các ngươi cần nghĩ kĩ, là lựa chọn hiệu trung với gia tộc Hàn Băng chúng ta hay làm sao thì làm."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt đều hết sức khó coi, hơi có một ít do dự.
Đương nhiên, bọn họ đều là giả vờ, bởi vì bọn hắn sớm biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lăng Tiêu đã sớm thông tri cho bọn họ.
Tuy nhiên giờ phút này, bọn họ cũng đều phải giả vờ giả vịt. Nếu không, chẳng phải là sẽ bị lộ tẩy sao?
"Làm sao chúng ta có thể tin tưởng các ngươi nói là thật chứ? Ngộ nhỡ ngươi đang lừa gạt chúng ta thì sao?"
Minh Thừa vừa mới mở lời, theo sát phía sau một vị đệ tử gia tộc Hàn Băng không ngừng cười lạnh một tiếng.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, gia tộc Hàn Băng chúng ta dù sao cũng là gia tộc Thần giới. Thực lực mạnh mẽ cỡ nào, không cần chúng ta nhiều lời ngươi cũng cần phải rõ ràng. Loại mặt hàng nho nhỏ giống các ngươi này, ngươi cảm giác chúng ta có thể sẽ lừa các ngươi sao? Chúng ta tùy tiện động ngón tay đều có thể đem các ngươi toàn bộ trảm sát."
Băng Như Ngọc trừng mắt liếc hắn một cái.
"Không cho phép nói vớ nói vẩn."
"Vâng!".
Đệ tử kia vội vàng lui xuống, sau đó Băng Như Ngọc mới mở miệng nói:
"Các ngươi yên tâm, tu sĩ thượng giới tại chỗ này của ta cũng không phải vẻn vẹn chỉ có các ngươi mà thôi. Các ngươi có thể đi hỏi một chút, gia tộc Hàn Băng chúng ta đến cùng là thế nào! Điểm này, ta tin tưởng so với ta nói càng có sức thuyết phục hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận