Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 382: Tai kiếp buông xuống.

"Khí tức này... Cái này... Đây là...."
"Là cường giả đến từ vị diện kia!"
"Tê ~! Thật đáng sợ! Cho dù chúng ta thân ở tại Hoa Hạ, nhưng như cũ vẫn có thể cảm giác được một cỗ năng lượng sôi trào mãnh liệt này! Ông trời ơi, đây chính là cường giả từ vị diện thượng giới sao?"
"Cái này, người Hoa đáng chết kia, rốt cục không còn cách nào tiếp tục phách lối đi xuống đối mặt với cương giả từ vị diện kia, cho dù hắn là Bán Tiên thập phẩm cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
...
Vatican, từ bên trong một chùm ánh sáng, một bóng người chậm rãi bước ra.
Đó là một người trẻ tuổi, bộ dáng ước chừng 24 - 25 tuổi! Mặc một thân trường bào trắng noãn, cùng kiểu với trang phục Hoa Hạ cổ đại, lại phối hợp cái vũ khí hình dạng hiên ngang kia, cả người tràn đầy Tiên Ý, như Tiên nhân từ trên trời buống xuống trần thế.
Nhìn thấy người trẻ tuổi kia đi ra, trong nháy mắt tất cả mọi người Tây Âu đang nói chuyện liền ngay tại chỗ đều quỳ rạp xuống đất.
"Cung nghênh Thượng Tiên buông xuống hạ giới!"
Người tuổi trẻ kia, hai tay đặt sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt quét một vòng xung quanh, nói:
"Các ngươi những thứ kiến hôi ti tiện này, gọi ta đến đây là có chuyện gì?"
"Hồi bẩm Thượng Tiên, chúng ta tại hạ giới, đụng phải một tên cường giả rất mạnh. Không có người nào có thể cùng hắn chống lại! Cho nên, cần phải mượn lực lượng cường đại của ngài lực lượng cường đại."
"Cường giả? Nực cười! Chỉ là một cái hạ giới ti tiện, có thể có cái gì gọi là cường giả siêu mạnh, cùng lắm chỉ là một Bán Tiên thập phẩm nho nhỏ mà thôi!"
Dừng một chút, hắn lại lần nữa mở miệng nói:
"Có điều, nếu hắn đem các ngươi áp đảo, Bản Tiên, cùng môn phái của Bản Tiên cũng không tránh khỏi cũng sẽ mất mặt. Như vậy đi, Bản Tiên tạm thời rủ lòng từ bi, giúp đỡ bọn ngươi một chút!"
Mấy người vui mừng quá đỗi.
"Đa tạ Thượng Tiên!"
"Bản Tiên tại thượng giới vừa mới từ tu luyện thức tỉnh, liền bị các ngươi gọi tới đây, còn chưa có ăn cơm, mau đi chuẩn bị cho Bản Tiên một bữa cơm tịnh soạn."
"Ách...."
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong đó một lão giả tóc bạc tai to mặt lớn tiến lên cúi người chào nói:
"Thượng Tiên, ngài ở Địa Cầu thời gian có hạn, không bằng, ngài trước tiên tiêu diệt tên cường giả kia, chúng tasẽ mang lên cho ngài một bữa tiệc ăn mừng, như thế nào a!"
Chân Tiên trẻ tuổi nhàn nhạt liếc qua ông lão tóc bạc kia, trong hai mắt trực tiếp bắn ra hai đạo lệ mang cực mạnh.
"Oanh _ _ _!"
Hai đạo lệ mang lóe qua, lão đầu kia trực tiếp nổ thành một đoàn sương máu, chết vô cùng thảm!
Mọi người khác ở xung quanh, lúc này nhịn không được rung mình một cái, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Chân Tiên không chút bận tâm, sắc mặt lạnh lùng nói:
"Đây là mệnh lệnh của Bản Tiên, đến lượt con kiến hôi tầm thường nhà ngươi nghi vấn ta sao? Người nào dám không nghe lệnh của Bản Tiên, hắn... chính là chán sống!"
Mọi người ào ào cúi đầu.
"Vâng!"
"Hừ!"
Dứt lời, Chân Tiên hai tay đặt sau lưng, từng bước một chậm rãi đi ra Đại Giáo Đường.
...
Một bên khác, Lăng Tiêu mang theo Mục Y Nhân du ngoạn nửa ngày, mua một đống y phục, ăn bữa tối lãng mạn rồi trở lại Liên minh Viêm Hoàng.
Đợi đến khi Mục Y Nhân đi vào phòng nghỉ ngơi, không khí vặn vẹo một trận, bóng người Tú Nhi chậm rãi xuất hiện bên cạnh Lăng Tiêu.
"Quân Chủ, đã điều tra được! Đây là do thành viên của Ám Ảnh đường lật tất cả sách cổ của Hoàng thất ở khắp Nhật Bản mà điều tra ra được những tư liệu này."
Lăng Tiêu nhận lấy tư liệu, liếc mắt qua, không khỏi nhíu mày.
Căn cứ theo tư liệu, Bồng Lai Tiên Đảo, cũng chính là tiền thân của Nhật Bản, tồn tại một tiên nữ thất lạc xuống nhân gian.
Nàng lạc xuống Bồng Lai trước khi loài người xuất hiện, cũng có được sức mạnh biến ảo khó lường của cấp Thần.
Tần Đế năm đó, vì muốn có đan dược Trường Sinh Bất Lão Đan, tiến giai lênTiên giới, cũng từng phái thuật sĩ Từ Phúc, mang theo trẻ trai trẻ gái tiến đến xin thuốc.
Tuy nhiên trẻ trai trẻ gái mà Từ Phúc mang đến lại bị Bát Kỳ Đại Xà bức hại, trở thành bữa ăn của Bát Kỳ Đại Xà.
Khi đó, tiên nữ liền ra tay phong ấn Bát Kỳ Đại Xà, những trẻ trai trẻ gái này đã sinh sôi thành tiểu quỷ tử Nhật Bản.
Nhưng tiên nữ thì đã mất đi bóng dáng.
Tần Đế sau khi chết, Từ Phúc cũng từng phái người tới Hoa Hạ tìm hiểu qua, nhưng lại không có tra được tư liệu nào.
Tiên nữ, như hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
"Tiên nữ mất đi tung tích, Hoàng tộc Đại Chu? Đại Chu nào? Họ Chư của Bách Gia trước đó trước kia chính là Đại Chu sao?"
Lăng Tiêu lại từ không gian trong nhẫn lấy ra bức tranh kia, nhìn kỹ một chút.
Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần thì tướng mạo của nữ tử ở trên bức tranh này đều cùng Mục Y Nhân không khác gì nhiều!
Tiên nữ này có phải là tổ tiên của Mục Y Nhân hay không?
Dù sao, bức tranh sớm đã vượt qua mấy ngàn năm lịch sử.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng hai người không có chút quan hệ nào. Dù sao, di truyền vẫn là thứ rất kỳ quái. Không thể nói, mấy ngàn năm sau, mấy trăm đời sau đó, Mục Y Nhân còn có thể xuất hiện hiện tượng phản tổ, cùng lão tổ tông của mình giống nhau như đúc.
Điều này khiến Lăng Tiêu không khỏi có chút đau đầu.
Hắn tự cho là ngày thường mình có IQ cao nhưng hôm nay hắn lại gặp phải loại chuyện này, cũng không biết phải lý giải thế nào.
Càng nghĩ càng đau đầu, Lăng Tiêu dần dần ở trong mỏi mệt chìm vào giấc ngủ.
Thời gian dần trôi qua nửa đêm, đột nhiên, bầu trời truyền đến một trận sét đánh nổ vang, đem Lăng Tiêu từ trong mơ ngủ bừng tỉnh dậy.
Hắn hướng về phía bên ngoài cửa sổ nhìn lướt qua, bên ngoài thành Liên minh Viêm Hoàng, gió lớn gào thét, trên bầu trời, mây đen che kín, chèn ép xuống giống như muốn dán lên trên mặt đất!
Một trận bão táp, sắp xảy ra.
Ngay lúc này, không khí vặn vẹo, Tú Nhi xuất hiện bên cạnh Lăng Tiêu.
Sắc mặt của nàng, mười phần ngưng trọng.
"Quân Chủ, quân đoàn Lý gia Tây cảnh cho người đến báo, vô cùng khẩn cấp!"
Lăng Tiêu hơi nheo mắt lại.
"Người đâu?"
"Hắn đang ở trong đại sảnh tiếp khách của Liên minh."
"Đi qua nhìn một chút!"
"Vâng!"
Hai người một trước một sau, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Đợi sau khi hai người rời đi, Mục Y Nhân lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, mặt lộ vẻ lo lắng đi tới.
Nàng hướng về phía bên ngoài nhìn một chút, lông mày xinh đẹp không khỏi nhíu lại.
"Sao bên ngoài lại có gió lớn như vậy? Dự báo thời tiết rõ ràng nói tối nay không có mưa mà! Thật là kỳ quái."
Lúc nàng đi đến bên cạnh ghế sa lon, ánh mắt lơ đãng liếc lên trên bức họa, vẻ nghi ngờ trên mặt nhiều hơn không ít.
Nàng cầm lấy bức họa, kéo ra xem thử, trong nháy mắt đồng tử co rụt lại, hai mắt trợn thật lớn!
"Cái này... Cái này làm sao có thể?"
Hiện trạng bức tranh đó nàng liếc mắt một cái liền nhận ra, không phải là mới tinh mà là đồ cổ rất nhiều năm về trước.
Nhưng mà.. vì cái gì... nữ tử được vẽ ở trên kia, lại có thể cùng nàng giống nhau như đúc.
...
Lăng Tiêu ở bên này sau khi đi tới phòng tiếp khách, ánh mắt cũng không nhịn được mang theo vài phần kinh ngạc.
Bởi vì đến nơi này, không là người khác mà chính là Lý Thúc Quang của quân đoàn Lý gia! Con riêng của Lý nguyên soái cùng nữ đầu bếp!
Bên cạnh hắn còn có mấy tên lính hộ vệ Lý gia.
Tất cả mọi người, trên thân đều mang vết thương chằng chịt, gương mặt chật vật, giống như vừa mới bò lên khỏi hố Tử Thần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận