Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 209: Cứu người

"Gia gia! Gia gia! Không xong rồi! Cái tên yêu nghiệt Lăng Tiêu kia đánh tới cửa rồi!"
Trương Lương bị dọa đến lộn nhào, vội vàng xông vào trong đại điện Cửu Huyền môn.
Bên trong tòa đại điện, Trương Tĩnh Dương hai mắt mở ra, bắn ra hai đạo sắc bén lạnh như băng.
"Vội cái gì? Nhìn dáng vẻ đó ngươi đó, vội vội vàng vàng, mặt mũi Cửu Huyền môn ta, đều bị ngươi làm mất hết! Còn ra thể thống gì?"
Trương Lương mang theo một tia nức nỡ nói:
"Gia gia, không phải là ta bối rối mà thật sự tên Lăng Tiêu kia hắn quá lợi hại! Thủ sơn đại trận của chúng ta ở trước mặt hắn đều chỉ là thùng rỗng kêu to!"
Trương Tĩnh Dương nhíu mày.
"Nghĩ không ra, tên tiểu tử này vẫn rất khó giải quyết! Ta đi chiếu cố hắn, ngươi ở chỗ này canh chừng đừng cho nàng ta chạy."
"Vâng! Là... !"
Trương Lương vội vàng gật đầu, vuốt mồ hôi lạnh trên trán một cái.
Trương Tĩnh Dương dưới chân điểm nhẹ nhàng một cái, thân thể trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đã đi ra phía ngoài.
Lúc này, Lăng Tiêu vừa mới vặn gãy cổ một vị trưởng lão Võ Thánh sáu tầng.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Tĩnh Dương trước mắt.
"Thực lựcVõ Đế ngũ trọng cảnh? Xem ra, ngươi hẳn là chưởng giáo của Cửu Huyền môn."
Trương Tĩnh Dương hai tay đặt sau lưng, nhẹ gật đầu, ngạo nghễ cười lạnh nói:
"Không tệ, ta chính là Cửu Huyền môn chưởng giáo. Thằng ranh con nhà ngươi còn không mau mau đầu hàng? Ta có thể để cho ngươi được lưu lại toàn thây!"
"Lưu con mẹ ngươi! Chết!"
Lăng Tiêu không chút nào nói nhảm, một quyền trực tiếp đánh tới!
Một quyền này uy lực tầm thường hiển nhiên không thể so sánh, quyền vừa ra chính là Phong Trì điện chí có lực sát thương kinh người.
Trương Tĩnh Dương cười lạnh, đồng dạng cũng không chút khách khí đánh ra một quyền.
Nhưng!
Trong một sát na, quyền phong hai người đối lập bạo phát ra ba động cực lớn, Trương Tĩnh Dương trong nháy mắt liên tục lùi ngược lại mấy bước!
Hắn không nhịn được nhíu mày, ánh mắt mang theo mấy phần thâm thúy.
"Nghĩ không ra, ngươi vậy mà có được thực lực như thế! Đã sớm nghe nói Quỷ Cốc thiếu chủ là võ lâm đệ nhất thiên tài. Ta đã từng nhiều lần Chiêm Bặc trắc mệnh đối với ngươi nhưng xưa nay đều không thể đoán được, ngươi đến cùng là có mệnh cách gì! Hôm nay gặp mặt, ngươi quả nhiên thật sự có tài."
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tiến lên xuất một cước.
"Ngươi còn chưa có tư cách để nói chuyện với ta!"
Một cước này uy lực càng thông thiên! Cương khí vừa đánh ra, mặt đất đã trực tiếp xuất hiện một khe rãnh sâu 5 mét rộng 3 mét ép thẳng tới Trương Tĩnh Dương.
Trương Tĩnh Dương ánh mắt nghiêm túc, dưới chân giẫm một cái, tránh thoát một chiêu tấn công chính diện này, từ trên không trung một chân chặt xuống.
Lăng Tiêu không chút hoang mang, mặc cho Trương Tĩnh Dương một chân đạp tới.
Thời điểm Trương Tĩnh Dương xông đến bên cạnh, Lăng Tiêu đột nhiên xuất thủ như điện bắt lấy bắp chân của hắn.
"Cái gì?"
Trương Tĩnh Dương kinh hô một tiếng, còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Lăng Tiêu, bỗng nhiên thân thể của hắn mất đi khống chế, bị Lăng Tiêu nắm lấy bắp chân hướng mặt đất đập mạnh xuống!
Rầm rầm rầm...
Đường đường là cao thủ Võ Đế ngũ trọng cảnh, Cửu Huyền môn môn chủ Trương Tĩnh Dương lại bị Lăng Tiêu giống như cây roi vung qua vung lại, quả thực là ném người tới cực điểm.
Không biết bị đập bao nhiêu cái, trong đầu Trương Tĩnh Dương một trận mê muội.
"Lăng Tiêu, tên hỗn đản này! Ngươi dám sỉ nhục lão phu!"
Lăng Tiêu đem hắn quăng lên không, phi lên một chân, chính bên trong hắn xương sườn mềm chỗ!
"Ngươi nhiều năm như vậy không biết đã giết hại bao nhiêu nữ tử vô tội, ta hôm nay phế bỏ Tiểu Cát Cát của ngươi, coi ngươi sau này làm sao còn có thể gây tai họa cho nữ nhân."
"Không — —!"
Trương Tĩnh Dương nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt trừng lên như sắp văng ra ngoài, tinh hồng như máu, nhưng đã không kịp cứu vãn được nữa, bị Lăng Tiêu một chân đá thẳng vào hạ thân.
Phanh — —!
Quần của Trương Tĩnh Dương tức thì ân hồng một mảnh ngay tại chỗ!
"Lăng Tiêu! Ta giết ngươi!"
Trương Tĩnh Dương phẫn nộ tới cực điểm, không còn Tiểu Cát Cát, hắn còn làm thế nào chiếm được Hàn Cổ trong thể nội Cố Mính Yên, hắn làm thế nào còn tăng lên thực lực Võ Đế mười tầng?
Tâm huyết của hắn tại thời khắc này tất cả đều uổng phí!
Hết thảy đều bị Lăng Tiêu làm hỏng!
Hắn phẫn nộ, tuyệt vọng, không giết được Lăng Tiêu hắn thề không làm người!
Nhưng thực lực của Lăng Tiêu thâm bất khả trắc, làm cho người khác giận sôi!
Trương Tĩnh Dương một quyền oanh đến, Lăng Tiêu cũng không chút khách khí một quyền trực tiếp đập lên.
Hai quyền chạm nhau, lập tức phân ra cao thấp!
Ống tay áo Trương Tĩnh Dương dẫn đầu bạo liệt, sau đó là mạch máu bạo liệt, cánh tay một mảnh máu thịt be bét, lộ ra xương trắng bên trong.
Theo sát phía sau, Trương Tĩnh Dương toàn bộ thân hình trực tiếp bay thẳng ra ngoài, rầm rầm rầm... Hắn liên tiếp đụng thủng mấy chục toà phòng ốc mới dừng lại.
Dưới ánh trăng, khói bụi nổi lên bốn phía tạo thành một đường thẳng.
Trương Tĩnh Dương chật vật đứng lên, còn chưa kịp thở dốc hai cái, bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhịn không được nuốt nước bọt một cái, quay đầu nhìn thoáng qua, Lăng Tiêu cũng không biết từ lúc nào đã sớm đi tới phía sau hắn.
Trương Tĩnh Dương nhịn không được rùng mình một cái, thực lực của Lăng Tiêu vậy mà khủng bố như thế?
Giờ khắc này hắn đột nhiên bắt đầu có chút hối hận.
Sớm biết như thế, hắn sẽ tình nguyện lần nữa đi tìm một nữ nhân để bồi dưỡng Hàn Cổ.
"Người ở đâu đây?"
Lăng Tiêu lạnh lùng nói ra bốn chữ, để Trương Tĩnh Dương toàn thân đều không cầm được run lên.
"Tại... Ở trong đại điện!"
"Mang ta tới."
"Vâng!"
Trương Tĩnh Dương nhanh chóng mang theo Lăng Tiêu vào bên trong đại điện, hắn đi vào trước, Trương Lương nhìn hắn không khỏi sắc mặt trở nên vui vẻ.
"Quá tốt rồi! Gia gia, người giết được thằng nhãi Lăng Tiêu kia rồi sao?"
Trương Tĩnh Dương sắc mặt đau khổ, ngươi cái thằng nhãi con này, ngươi đây là lừa gia gia ngươi sao!
Quả thật là không sai, sau một khắc, Lăng Tiêu gương mặt lạnh như băng đã xuất hiện bên cạnh hắn.
"Ngươi rất muốn ta chết sao?"
Trương Lương sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như sáp, vừa định chạy trốn liền bị Lăng Tiêu một quyền oanh sát, nổ tung thành một đám sương máu.
Sau đó, Lăng Tiêu nhanh chóng đi vào bên cạnh cái quan tài kia, vận chuyển Linh lực, đem quan tài trực tiếp xé mở.
Trong chốc lát, hàn khí đập vào mặt, toàn bộ đại điện đều bị đóng băng trong nháy mắt, Lăng Tiêu dùng cương khí phòng ngự lúc này mới ngăn cho không bị ảnh hưởng.
Nhưng Trương Tĩnh Dương lại thừa cơ hội này trốn ra bên ngoài đại điện.
Lăng Tiêu giờ phút này cũng lười đi quản hắn, bởi vì Cố Mính Yên đã hấp thu toàn bộ hàn khí, cả thân người bây giờ đều như biến thành ngọc!
Mái tóc nàng giờ phút này tất cả đều biến thành tóc bạc, loại cảm giác lần thứ hai đi ra, có một loại phong tình mỹ cảm kì lạ.
Tuy nhiên, thời khắc này nàng mười phần yếu ớt, y phục đều bị đông lạnh thành vụn băng, đụng một cái sẽ nát vụn ngay tức khắc, hóa thành tro bụi.
Lăng Tiêu trong ánh mắt lóe qua một vệt sát ý, hắn nhanh chóng đưa bàn tay đặt ở trước ngực Cố Mính Yên, vừa mới đụng vào trên tay của hắn liền kết xuất một tầng hàn băng, hàn lực thật mạnh.
Hừ lạnh một tiếng, một cỗ lực lượng lửa nóng trực tiếp xuyên vào thân thể Cố Mính Yên, thẳng tới trái tim.
Sau một khắc, trái tim Cố Mính Yên kịch liệt nhảy lên.
Huyết dịch bắt đầu lưu động lại từ đầu, Hàn Cổ kia ngược lại không nhận khống chế, cấp tốc theo huyết mạch tùy ý lưu động!
Một khắc nó đi vào trái tim này, Lăng Tiêu đánh tay vồ một cái, Thần lực vô hình trực tiếp đem nó nghiền nát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận