Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 624: Giao dịch

"Trong rừng Bắc Hoang có một số Tiên thú rất mạnh, cho dù là bổn vương cũng phải cẩn thận, không dám tùy tiện đối đầu."
"Nếu như các ngươi muốn đi vào, phải chuẩn bị tinh thần có thể mất mạng bất cứ lúc nào."
Sau lời nói ấy, sự hưng phấn của mọi người biết mất trong nháy mắt.
Đúng là kiếm được tiền cũng phải có mạng để xài.
Nếu kiếm được nhiều Linh Tinh mà lại bị Tiên thú giết chết, cuối cùng cũng chẳng được gì! Thà không đi!
Nghĩ như vậy, cả đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiếng thảo luận cũng trở nên nhỏ đi.
Những người vừa mới kêu gào muốn kìm hãm một số quan viên Bắc Tề cùng Vũ Hầu cũng trở nên biết điều hơn hẵn.
Triệu Vương nhìn thấy mọi người có chút im lặng, không nhịn được, cười lên và nói:
"Sao đó? Sao giờ lại không nói? Không phải lúc nãy còn nói rất vui vẻ à? Mới đây lại im rồi? "
Sắc mặt của mọi người có chút xấu hổ, một vị Vũ Hầu đứng dậy, hướng về Triệu Vương chắp tay nói:
"Vương thượng, quặng Linh Tinh này thứ nhất không biết có thật hay không! Thứ hai lại rất nguy hiểm. Dù chúng ta nhiều người như vậy cũng chưa chắc có cách giải quyết chuyện này! Cho nên vi thần cảm thấy... Ưmmm... Chúng ta nên lập một đội tinh anh, đi vào rừng Bắc Hoang trước! Sau khi dò xét, nếu đúng thật có một quặng Linh Tinh lớn như vậy, chúng ta mới cho đại quân đi vào. Nếu không tổn thất sẽ rất lớn."
Triệu Vương nhẹ gật đầu.
"Kim Vũ Hầu nói đúng, đó cũng là một kế hay! Chúng ta không thể tùy tiện đi vào rừng Bắc Hoang! Nhưng, phái ai đi vào rừng, đó mới là vấn đề!"
"Bẩm báo Triệu Vương, Tứ Vương Tử thiên tư trác tuyệt, thực lực phi phàm, có thể để vương tử dẫn đội vào rừng dò xét!"
"Ừm! Không tệ!"
Triệu Vương nhẹ gật đầu.
"Con ta tuy không sánh bằng các hoàng tử của Đế Quốc, nhưng là Đại Triệu Vương tử, cũng có đầy đủ tư cách và thực lực dẫn đội vào rừng!"
Tứ Vương Tử lập tức đứng ra, nói:
"Phụ vương, nhi thần vừa mới đạt đến giai đoạn tiến giai, trong lúc chiến đấu, có thể cần minh tưởng bất cứ lúc nào. Cho nên, chuyến đi rừng Bắc Hoang lần này, nhi thần e rằng không thể dẫn đội!"
"Trùng hợp thế à! "
Triệu Vương nhíu mày.
"Vì sao trước đó hài nhi không nói? "
"Hồi bẩm phụ vương, hôm qua phụ vương cũng vừa mới bế quan, nhi thần không kịp nói."
"À đúng, ta suýt quên mất việc này! "
Triệu Vương vỗ trán một cái.
"Nếu đã như vậy, ta nghĩ hài nhi không thể dẫn đội nữa. Không biết ở đây còn vị nào có thể đi rừng Bắc Hoang không?"
"Vương thượng, Lâm Lang công chúa có lẽ đảm nhận được trách nhiệm này. Trước đây, nàng từng một mình mang binh trấn thủ phương Bắc, không phải đã làm rất tốt sao? Nàng ta hoàn toàn có tư cách dẫn đội!"
Lâm Lang công chúa, lập tức đứng lên cự tuyệt nói:
" Đó cũng không phải là công lao của nhi thần, mà chính là công lao của Lăng Quân Chủ và Mục Võ Hầu. Hai vợ chồng bọn họ, cho dù là thực lực hay chiến thuật mưu lược, đều hơn nhi thần rất nhiều. Cho nên phụ vương, nhi thần đề nghị, ngài nên để hai người bọn họ đi mới đúng. Nếu nhi thần đi, cùng lắm chỉ có thể làm trợ thủ!"
"A "
Triệu Vương nhìn về phía Lăng Tiêu và Mục Y Nhân.
Trong ánh mắt Lăng Tiêu lúc này hiện rõ nét khinh thường.
Lão hồ ly này suy nghĩ cả nửa ngày cũng chỉ muốn ta bán mạng cho hắn, lại còn diễn đạt đến vậy, không đi làm diễn viên, không tranh giải Oscar, thật đúng là đáng tiếc.
Nhìn bề ngoài, đây quả thật là chuyện tốt, nhưng một bên còn có người của Vương thất theo dõi, có đồ tốt cũng phải chia đều.
Ngoài ra, trong rừng Bắc Hoang, có đồ tốt hay không còn chưa chắc!
Nếu đây là tin giả thì sao? Vậy bọn chúng chẳng phải là phí công sức sao?
Lão hồ ly này, thật đúng là xảo trá.
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
"Phủ Mục Võ Hầu tạm thời không cần Linh Tinh, phủ ta có đủ! Quặng Linh Tinh này bọn ta không quan tâm
Các người muốn sao thì cứ việc làm."
Câu nói không chút lưu tình của hắn chặn luôn đường sống của đối phương.
Việc này làm cho đám người Vũ Hầu và Triệu Vương bốn mắt nhìn nhau.
"Khụ khụ...."
Một lát sau, Triệu Vương ho nhẹ một tiếng, lạnh nhạt cười nói:
"Lăng Quân Chủ, ta biết Mục Võ Hầu hiện làm ăn rất tốt. Nhưng đó là do phủ Mục Võ Hầu nắm độc quyền, nếu như tất cả mọi người đều làm công việc này, phủ Mục Võ Hầu sẽ không dễ dàng kiếm tiền nữa đâu!"
Lăng Tiêu hơi nheo mắt lại.
" Triệu Vương là đang uy hiếp ta sao? "
"Ha ha... Còn chưa tính là uy hiếp. Nhưng, lúc này Tề quốc, Nam Tống và mấy quốc gia xung quanh, đều bắt đầu học cách kinh doanh của Lăng Quân Chủ! Đại Triệu chúng ta những năm gần đây tiêu hao rất lớn, nếu ta không nghĩ cách kiếm một chút Linh Tinh, chỉ sợ cũng không đủ cơm cho đám trẻ ăn! Cho nên...."
Triệu Vương còn chưa nói hết, nhưng với sự thông minh của Lăng Tiêu, sao lại không hiểu ý hắn được chứ?
Lúc này các nước Tề quốc, cũng đã học theo cách kinh doanh của phủ Mục Võ Hầu, Triệu quốc chắc chắn cũng muốn.
Nếu như mọi người cùng làm, phủ Mục Võ Hầu sẽ không thể kiếm lời được nữa.
Chỉ dựa vào Linh Hạch đan, sợ rằng khó màduy trì việc mua bán của phủ Mục Võ Hầu.
Đến lúc đó, tốc độ phát triển của phủ Mục Võ Hầu sẽ chậm lại, rất phiền phức!
Thấy Lăng Tiêu có một chút do dự, Triệu Vương lần nữa cười nói:
"Lăng Quân Chủ, nếu như ngươi có thể chỉ huy Đại Triệu đoạt được Linh Tinh, ta hứa rằng phủ Mục Võ Hầu, có thể lấy ba phần Linh Tinh! Ngươi thấy thế nào? "
Vừa nói xong, mọi người lại ồn ào.
Ba phần Linh Tinh, đã là rất nhiều! Quả nhiên, vẫn là có bản lĩnh sẽ kiếm được nhiều tiền.
Nếu là phủ Vũ Hầu thì đừng có mơ!
Nằm mơ cũng sẽ không kiếm được nhiều Linh Tinh như vậy. Nhưng Lăng Tiêu, tùy tiện cũng kiếm được ba phần!
Ai! Thật không bì được!
Còn Lăng Tiêu, thì sắc mặt vẫn bình thường, không chút động lòng.
Suy nghĩ của hắn vẫn rất điềm tĩnh và cẩn thận!
Người khác nói ba phần, nhưng hắn không tin là ba phần.
Vả lại, chỗ đó rốt cuộc có Linh Tinh hay không còn chưa biết!
"Không có hứng thú!"
Lăng Tiêu lại từ chối lần nữa, mọi người hoảng sợ nói:
"Hắn có điên hay không? Hắn đúng là điên rồi! Ba phần Linh Tinh, không biết được mấy trăm tỷ? Con cái đời sau, ăn một vạn năm cũng không hết! Vậy mà không muốn!"
Triệu Vương cười ha ha, cũng không hề tức giận, ngược lại nhu hòa cười nói:
"Lăng Quân Chủ, nếu ngươi đồng ý giúp Đại Triệu, ta có thể cho ngươi một phần ba đất đai Đại Triệu, giúp phu nhân ngươi xưng Vương Mục Võ Hầu! Thế nào? "
Bạn cần đăng nhập để bình luận