Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 76: Trò vặt!

"Được rồi!"
Lăng Tiêu buông tay ra, sắc mặt lạnh nhạt phun ra hai chữ.
"Ngươi nói cái gì?"
Ánh mắt của Thái Tiểu Nhã trợn thật lớn!
"Ngươi nói đùa cái gì vậy? Ngươi mới vừa vặn bắt mạch cho gia gia của ta còn chưa tới một phút đồng hồ, ngươi liền nói gia gia của ta đã tốt rồi! Ngươi lừa gạt ai đây hã? Một triệu dễ lừa gạt như vậy sao?"
"Im ngay! Tiểu Nhã, không được hồ nháo!"
Thái lão gia tử quát lớn một tiếng, hắn chợt lui lại mấy bước, hướng về Lăng Tiêu cúi người.
"Lão hủ sống hơn nửa đời người, bậc kỳ nhân giống như Lăng tiên sinh thì cuộc đời này của tôi là lần đầu tiên nhìn thấy. Đại ân đại đức cả đời khó quên!"
"Cút đi!"
Lăng Tiêu không chút khách khí, Thái Tiểu Nhã còn muốn nói gì đó liền lại bị gia gia của mình túm lấy cổ xách đi ra ngào.
Đi ra ngoài cửa, Thái Tiểu Nhã tức giận thổ huyết.
"Gia gia, ngài vì cái gì thiên vị hắn như thế chứ? Hắn rõ ràng là một tên lừa gạt!"
"Ngốc hài tử!"
Thái Trường Viễn thở dài một hơi, chợt tìm một khối đá. Hắn đấm một quyền đánh nát khối đá kia, ở trên tay lại không có một chút vết thương nào.
"Cái gì?"
Cặp mắt to của Thái Tiểu Nhã trừng lớn, một mặt không thể tin nổi.
Sắc mặt của thái lão gia tử nghiêm túc nói:
"Bây giờ con cũng thấy rõ rồi chứ? Ngắn ngủi mấy giây, không chỉ thương thế của ngày hôm qua, ngay cả mấy năm trước gia gia bị người hủy đi khí hải, cũng được hắn chữa trị một lượt! Y thuật như vậy thì cho dù là Đại La Kim Tiên hạ phàm, cũng không thể so sánh!
Người này thật sự là cao nhân a! Về sau không nên trêu chọc hắn, nếu không cho dù là ta cũng khó bảo vệ được cho con!"
Lúc này, hai tay của Lăng Tiêu đặt sau lưng, hắn cầm chén trà trực tiếp rời đi, liền nhìn hai người cũng không nhìn một chút.
Lăng lão gia tử lại lập tức đè đầu của cô cháu gái xuống, cùng cháu gái cúi đầu khom lưng.
Thái Tiểu Nhã vụng trộm liếc nhìn, bóng lưng của tên kia làm cho người chán ghét lại đột nhiên biến thành vô cùng cao lớn! Thâm bất khả trắc!
Tiếp đó hai ngày, ở trước của của y quán có nhiều thêm xe cộ.
BMW, Rolls-Royce, Bentley... Xe càng ngày càng quý, số lượng cũng càng ngày càng nhiều!
Nho nhỏ y quán dường như lập tức biến thành bánh trái thơm ngon!
Tại cửa của y quán treo đầy đủ các thứ như câu đối cùng bảng hiệu.
Diệu thủ hồi xuân, Hoa Đà tại thế, y thuật vô song....
Điều này khiến cho tất cả mọi người vốn không coi trọng y quán, dường như lập tức đột nhiên sôi sục lên.
Từ đó, ở đầu đường có một thiếu niên đang đánh cờ, trong ngõ nhỏ lại càng thêm náo nhiệt lên!
Lăng Tiêu chữa bệnh, có lấy tiền, cũng có không lấy tiền.
Nhưng những người đã từng trào phúng qua Lăng gia y quán, Lăng Tiêu xưa nay không hỏi đến, có tiền cũng không chữa bệnh!
Thẳng đến lúc này, những người kia mới ào ào phàn nàn lên, tại sao mình lại không muốn giữ gìn mối quan hệ cùng Lăng Tiêu chứ?
Loại bình ổn sinh hoạt này cũng không có duy trì được hai ngày.
Đại khái tại cuộc làm ăn ngay tại ngày thứ tư. Một phụ nữ trung niên liền lôi kéo một chiếc xe ba bánh. Bên trong nằm một người nam tử trung niên cao gầy đi tới trước cửa Lăng gia y quán.
Lăng Tiêu vừa mới đón Mục Y Nhân về nhà, khi hắn đi tới cửa thì người phụ nữ trung niên liền nhanh chóng tiến đến, ôm lấy bắp chân của hắn.
"Thần y! Thần y van cầu ngài cứu lấy chồng của tôi đi! Cầu van ngươi! Chồng của tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Lăng Tiêu quét nhìn tên nam tử nằm trên xe một chút, hắn nhíu mày, chợt có chút phiền chán liền đá người phụ nữ một cái bay ra ngoài, sau đó trực tiếp đi vào bên trong.
"Cút!"
Người phụ nữ gào khóc.
"Thần y, ngươi đừng đi a! Tôi van cầu ngài, mau cứu chồng của tôi đi! Nếu như hắn chết rồi, chúng tôi sống thế nào a?"
Tiếng la khóc này hấp dẫn không ít hàng xóm láng giềng vây xem.
"Thần y, tôi van cầu ngài! Tuy nhà chúng tôi không có một triệu, nhưng mà chồng của tôi dù sao cũng là một mạng người a! Nếu ngài cứu chồng của tôi thì sau này cả nhà chúng tôi sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!"
Mọi người không nhịn được chỉ trỏ.
"Tên Lăng Tiêu này cũng thật là, một lần chữa bệnh là một triệu, hai ngày này cũng không biết hắn đã kiếm bao nhiêu tiền, xuất thủ cứu một mạng người cũng không muốn cứu! Thật sự là tiền đã làm mù mắt của hắn rồi!"
"Loại này người a, liền xem như có y thuật thì thế nào? Còn không phải là lòng người dạ thú hay sao?"
"Thiệt thòi tôi còn đánh cờ cùng hắn đấy! Lúc trước tôi cũng đã nhìn ra được tiểu tử này là loại người điển hình mê tiền! Đúng là không phải thứ tốt đẹp gì."
Ở bên ngoài tiếng người huyên náo, mọi người dường như hận không thể lập tức xông vào bên trong hung hăng chỉ trích Lăng Tiêu một phen!
Hai mắt của Lăng Tiêu híp lại, hiện rõ ra hai vệt ánh sáng lạnh lẽo.
"Một con giun dế, cũng dám đến gây sự!"
Dứt lời, hắn hướng về trong viện quát:
"Minh Thừa, đi ra đánh người!"
Nghe xong lời này, Minh Thừa chạy còn nhanh hơn thỏ.
"Vâng, Thiếu chủ!"
Hai người tới ngoài cửa, Lăng Tiêu trên trán sát ý để mọi người không nhịn được lùi lại một bước.
Nhưng người đông thế mạnh, đại gia hỏa rất nhanh lại nổi lên khí thế.
"Lăng Tiêu, tại sao ngươi thấy chết không cứu a?"
"Đúng đấy, có ngươi thầy thuốc như vậy sao? Một chút y đức đều không có! Trong mắt thì dư tiền!"
Lăng Tiêu lạnh lùng quét mọi người liếc một chút, hắn cũng không có giải thích, chỉ là hướng về Minh Thừa đưa một cái ánh mắt.
Minh Thừa ngầm hiểu, cười hắc hắc đi đến trước xe ba bánh. Hắn vỗ vỗ mặt của nam tử sau đó duỗi ra hai đầu ngón tay, móng tay tại trên lỗ tai của đối phương bóp một khối thịt nhỏ vừa vặn nhéo mạnh một cái.
Trong chớp mắt, nguyên bản sắc mặt của người nam tử như tro tàn thì trong nháy mắt kêu thảm một tiếng. Hắn nhảy lên cao ba thước, sau đó không ngừng xoa lỗ tai của mình.
"Ai u má ơi, đau chết mất! Đau chết mất!"
Nhìn thấy một màn này thì sắc mặt của mọi người đều biến thành vô cùng đặc sắc.
Nhất là người phụ nữ trung niên kia khi thấy cảnh này, thì sắc mặt không khỏi biến hóa. Chợt len lén muốn chui ra khỏi đám người chạy trốn.
Nhưng khi ả vừa mới chui ra được thì đụng phải một thân hình người khôi ngô.
Ngẩng đầu lên nhìn thì không biết từ lúc nào Minh Thừa đã đi ra phía bên ngoài đám người.
Lập tức sắc mặt của ả đại biến, liền co cẳng mà chạy.
Minh Thừa cười lạnh một tiếng, hắn túm lấy vạt áo của ả, liền trực tiếp ném ả vào bên trong đám người, vừa vặn rơi xuống trước mặt của Lăng Tiêu.
Ngẩng đầu nhìn liếc một chút, đối diện với ả là một đôi mắt lạnh lẽo.
Điều này khiến ả không nhịn được run rẩy một chút.
"Thần... Thần y, tôi sai rồi, tôi sai rồi."
Người phụ nữ vội vàng dập đầu, Lăng Tiêu chỉ là lạnh lùng hỏi:
"Là ai để ngươi tới?"
Người phụ nữ run một cái, ánh mắt né tránh nói:
"Không có... Không có ai cả. Vợ chồng chúng tôi cũng là muốn xem thử một chút, rốt cuộc thần y có y thuật thần kỳ như vậy hay không! Thật sự chúng tôi không có ác ý gì cả!"
Lăng Tiêu nhẹ hừ một tiếng, bước về phía trước một bước, chiếc giày da vừa vặn giẫm trên cánh tay của nàng.
Lăng Tiêu hơi dùng lực ấn mạnh xuống, huyết nhục nhất thời bắt đầu mơ hồ.
"A — —!"
Lúc này người phụ nữ hét thảm lên.
"Ta hỏi ngươi một lần nữa, người nào phái ngươi tới!"
Lúc đó người chồng của người phụ nữ lập tức la lớn:
"Đánh người! Đánh người! Ngươi dám đánh vợ của ta, ta muốn báo cảnh sát, ta muốn báo...."
"Báo cái đầu mẹ ngươi a!"
Minh Thừa tiến lên đạp người nam tử một cái làm cho hắn bị đạp bay ra ngoài. Chiếc điện thoai di động màu xanh rơi trên mặt đất, bị hắn một chân giẫm thành mảnh vụn cặn bã.
"Mẹ nó! Dám ở động thổ trên đầu Thái Tuế, ngươi cũng không nhìn một chút ngươi là cái loại gì? Nếu không thành thật khai báo, ta sẽ cho hai người các ngươi chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận