Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 634: Liên hoàn kế

Trong lúc Lão Võ Hầu còn đang nghi ngờ không thôi thì trong sự nổ tung của hỏa diễm phát ra tiếng nói lạnh như băng.
"Xem ra ngươi vẫn còn có não! Khá lắm!"
Vừa nghe thấy giọng nói ấy, cả người của Lão Võ Hầu đều run lên!
Thực tế thì không chỉ hắn, mà đám Vũ Hầu dưới kia cũng run rẩy không thôi!
Với chiêu lấy mạng người ấy mà Lăng Tiêu vẫn không bị thương còn có tâm tình để trêu chọc Lão Võ Hầu?
Rất nhanh, các hỏa diễm kia liền thu lại và bay về cơ thể Lăng Tiêu.
Mặt mọi người nhịn không được mà co quắp lại!
Lăng Tiêu lại tiếp được chiêu này, không những không bị thương mà còn có thể mang tất cả dư âm trong trận đấu hấp thu vào trong cơ thể mình!
Thực lực của hắn quá kinh khủng!
Không!
Bên trong gia hoả này không phải là con người!
Thậm chí mọi người nghi ngờ, hắn... Có thể là... thần thánh!
Mọi người đang suy nghĩ thì Thiểm Điện Điêu bay xuống cạnh Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vung tay lên, tất cả năng lượng hoả diễm vừa nãy liền bay vào cơ thể Thiểm Điện Điêu, ngay sau đó, năng lượng hoả diễm của Thiểm Điện Điêu lại tràn đầy.
Vụ nổ đỏ tươi trời, sáng như mặt trời nhỏ, dù nhìn rất đẹp nhưng lại tràn đầy sự uy hiếp !
Lăng Tiêu vỗ vỗ đầu Thiểm Điện Điêu.
"Đi! Cho hắn một bài học!"
"Tiếu _ _ _!"
Thiểm Điện Điêu rít mạnh, hóa thành một đạo tia chớp, lấy thế của lôi điện, bắn về phía Lão Võ Hầu Tề Quốc.
Lão Võ Hầu nheo mắt lại, lập tức vung đao ngăn cản!
Nhưng lúc nãy hắn vừa mới dùng sát chiêu của mình lên Thiểm Điện Điêu!
Cho nên, cho nên cho dù là bây giờ hắn muốn ngăn cản cũng không dễ.
Cả hai chạm vào nhau, trên bầu trời lôi đình bạo động, hỏa diễm bay tứ phía, tạo thành vòng xoáy khổng lồ.
Sau chiêu đó, Lão Võ Hầu hóa thành một luồng điện, bắn ra từ giữa vòng xoáy hỏa diễm, đập mạnh vào mặt đất, tạo thành tiếng vang lớn, làm cho khói bụi mịt mù, mặt đất cũng nứt ra! Tạo thành một cái hố sâu cực kì lớn.
Những Vũ Hầu còn lại tê cả da đầu, nhanh chóng đuổi theo.
"Lão Võ Hầu, ngài không sao chứ? Lão Võ Hầu!"
Mọi người nhanh chóng chạy về phía trước, đỡ Lão Võ Hầu đứng dậy, Lão Võ Hầu lúc này toàn thân đen nhánh, miệng phun ra máu, tóc và râu đều rối lên hết!
Ánh mắt vốn tràn đầy tự tin ấy vào lúc này đã trở nên ảm đạm!
Đòn đánh ấy để hắn đúng nghĩa thấu được sức mạnh của Lăng Tiêu!
Gia hỏa này quả thật là không bình thường! !
Lại có thể dùng năng lượng mạnh như thế nén lại và tụ thành một luồng nhỏ đánh tới mình, điều đó cho thấy hắn ít nhất phải mạnh gấp đôi mình!
Nghĩ tới đây Lão Võ Hầu cũng nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi!
Phải tu luyện hơn một trăm năm mới đạt tới cấp độ này, mà Lăng Tiêu đây? Lăng Tiêu mới tu luyện vài năm đã có thể đạt đến cấp độ này
Việc này quá đáng sợ!
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu trên bầu trời, Lăng Tiêu thì từ từ hạ xuống.
Hắn lạnh nhạt nhìn Lão Võ Hầu, hừ nhẹ.
"Ngươi chỉ làm được vậy thôi sao? Vừa nãy không phải nói mình lợi hại lắm sao, ta nghĩ ngươi cũng chẳng làm được gì hơn!"
Lời nói của Lăng Tiêu làm cho cổ họng của Lão Võ Hầu có chút ngọt, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Phốc phốc!"
Lão Võ Hầu bị Lăng Tiêu chọc tới phun máu!
Xem ra việc này đã làm hắn bị nội thương.
"Lăng Tiêu, ngươi rốt cuộc mạnh như thế nào? "
Lăng Tiêu đặt hai tay sau lưng, sắc mặt thờ ơ nói:
"Không mạnh lắm, vừa đủ để mạnh hơn ngươi mà thôi!"
"Không _ _ _! Thực lực thực sự của ngươi e rằng mạnh hơn vậy nhiều! "
"Liên quan gì đến ngươi... Ngươi căn bản không có tư cách để biết thực lực của ta mạnh như thế nào!"
Lời nói tràn đầy sự kêu ngạo của Lăng Tiêu làm cho sắc mặt Lão Võ Hầu đen lại.
Hắn không nhịn được cười khổ.
"Xem ra, cuối cùng ta vẫn là quá kiêu ngạo!"
Nhưng sau đó, sắc mặt của hắn lại biến đến rất quỷ dị.
"Nhưng Lăng Tiêu, ngươi đừng nghĩ là ngươi đã thắng ha ha ha... Nếu như vậy thì ngươi đã sai rồi! Sai lầm lớn"
Lăng Tiêu hơi nheo mắt.
"Gì chứ? Ngươi còn có chuẩn bị khác à?"
"Đương nhiên!"
Lão Võ Hầu cười mỉm, ngay sau đó một đội nhân mã từ trong rừng đi ra.
Chính là Lâm Lang công chúa của Đại Triệu vương triều!
Bọn người Lâm Lang công chúa sắc mặt thờ ơ, đi thẳng tới trước mặt Lão Võ Hầu Tề quốc.
Nhóm người này dường như đã sớm hợp tác cùng người Tề quốc, không những không hề xung đột mà ngược lại còn ngồi trên cùng một con thuyền!
Lão Võ Hầu Tề quốc đứng dậy, Lâm Lang công chúa còn ném qua cho hắn một viên đan dược giúp hắn trị thương!
Nhìn thấy cảnh này, Thiểm Điện Điêu rít lên không ngừng, như đang trách vương quốc Đại Triệu bỉ ổi!
Lăng Tiêu thì thờ ơ, không lộ ra chút tỉnh cảm nào như đã biết trước việc này.
"Sao rồi? Cuối cùng cũng lòi đuôi hồ ly ra rồi sao?"
Đối với sự trào phúng của Lăng Tiêu, sắc mặt của Lâm Lang công chúa có chút xấu hổ, nhưng lập tức nàng liền lạnh mặt nói:
"Lăng Tiêu! Mọi việc đều do ngươi tự chuốc lấy! Đừng trách người khác!"
"Hừ!"
Lăng Tiêu không khỏi trợn mắt.
"Nói êm tai thật! Ta cũng đã giúp Triệu quốc làm không ít chuyện, nếu không có ta thì giờ Triệu quốc đã bị Bắc Tề diệt rồi! Bọn ngươi không cám ơn còn muốn hợp tác với Triệu quốc đối phó ta, các ngươi không thấy chính mình lòng lang dạ sói sao!"
"Hừ!"
"Lăng Tiêu, chúng ta cũng là bị ngươi ép mà thôi, ngươi quá mạnh. Mạnh đến chúng ta không thể tự bảo vệ mạng sống của chúng ta! Vì thế, lần này không thể không giết ngươi! Tóm lại, cũng do ngươi quá mức kiêu căng, không chừa cho chúng ta chút mặt mũi, bây giờ chúng ta liên hợp đối phó ngươi cũng là do ngươi tự làm tự chịu! !"
"Hừ !"
Lăng Tiêu trợn mắt, thờ ơ nói:
"Mặc dù các ngươi không trượng nghĩa nhưng ta không thể không nói các ngươi rất ngu xuẩn! Với cái não của các ngươi còn dám đối nghịch với ta, quả là buồn cười! Nếu các ngươi cho rằng một ít nhân mã đã có thể đối phó ta thì ta khuyên các ngươi tốt nhất tự sát đi! Đừng phí thời gian của ta! Làm vậy các ngươi còn có thể toàn thây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận