Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 300: Ngân hàng Võ đạo

Võ gia rất quyết đoán, Lăng Tiêu cũng không biết rõ tình hình.
Giờ phút này, hắn đã đi tới vị trí ngân hàng Gia Cát gia.
Ngân hàng này giống với bên khu vực Long Tổ, đều xây dựng ở trong núi lớn hoang vu dã ngoại.
Dù sao cũng là ngân hàng của tu luyện giả Võ đạo, tất nhiên là không thể nào giống với ngân hàng của người bình thường, ở trong phố xá sầm uất.
Chỉ là, Võ Đạo Ngân Hàng, cũng không giống Long Tổ, che giấu chính mình.
Vừa đến, nó không giống khu vực Long Tổ, phải gìn giữ cảm giác thần bí, dù sao người đến làm việc rất nhiều.
Thứ hai, Ngân Hàng Võ Đạo, cũng không sợ bị người đoạt. Người có thể đoạt những thứ kia, đoán chừng làm gì, cũng phải là cấp bậc cao thủ Võ Đế trở lên, đối với loại cao thủ này, có thể có phương pháp đề phòng tốt nào đây.
Rolls-Royce dừng ở cửa ngân hàng, Lăng Tiêu cùng Minh Thừa, song song xuống xe.
Hai vị nữ phục vụ mặc áo dài đứng cửa, cùng nhau cúi đầu hoan nghênh.
Nhìn cái tà sắp sửa xẻ đến trên lưng, Minh Thừa nhịn không được cười xấu xa một tiếng, nói:
"Thiếu chủ, thật không nghĩ tới, người Gia Cát gia, vẫn rất biết trào lưu thời thượng nha, hắc hắc hắc...."
Lăng Tiêu không để ý hắn, trực tiếp đi vào trong ngân hàng.
Rất nhanh, lập tức có một vị quản lý đại sảnh, treo nụ cười nghề nghiệp tiến lên tiếp đãi.
"Ngài khỏe chứ, tiên sinh, nhìn ngài tương đối lạ mặt, là lần đầu tiên đến ngân hàng của chúng ta sao?"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"Ta muốn tìm quản sự phụ trách của các ngươi!"
"Là như vậy, tiên sinh, Ngân Hàng Võ Đạo chúng ta, người làm nghiệp vụ tương đối nhiều, công tác cũng khá là bận rộn. Nếu như giá trị nghiệp vụ của ngài không quá lớn, ta đề nghị ngài ở đại sảnh làm, như vậy sẽ nhanh hơnrất nhiều."
Lăng Tiêu nhàn nhạt lườm liếc nàng một chút.
"Nói cho quản sự các ngươi biết, cuộc làm ăn này của ta, chính là một cuộc làm ăn lớn nhất của Gia Cát gia các ngươi mấy năm qua! Bảo hắn tới gặp ta!"
Quản lý đại sảnh sững sờ, chợt nhăn lại đôi lông mày xinh đẹp hỏi:
"Tiên sinh, có thể nói một chút, ngài đến cùng là muốn làm nghiệp vụ gì, hoặc là, nếu ngài không tiện, xin để lộ một chút thân phận của mình"
"Lăng Tiêu, đây là tên của ta!"
"Lăng Tiêu hình như đã nghe nói ở đâu đó?"
Quản lý đại sảnh mặt mũi tràn đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm Lăng Tiêu một chút, có điều nàng vẫn rất có phẩm đức nghề nghiệp, hiền lành hướng về Lăng Tiêu cười một tiếng, nói:
"Vậy được, tiên sinh, ta đi hẹn giúp ngài Tổng giám đốc của chúng ta, mời ngài đợi một lát tại đại sảnh."
"Đã biết."
Quản lý đại sảnh rất nhanh đi lên tầng, Lăng Tiêu quay đầu nhìn lướt qua Minh Thừa, tên kia đang ngồi ở nơi hẻo lánh, nhìn chằm chằm người cửa nhà hai tiểu thư mặc sườn xám tiếp khách, ngụm nước miếng sắp không giữ được!
Lăng Tiêu không khỏi lắc đầu, bước ra phía trước, đạp một chân.
"Nhìn đến mức tròng mắt sắp rớt xuống đến nơi!"
Minh Thừa ngượng ngùng cười hắc hắc, lau đi nước đọng khóe miệng, nói:
"Thiếu chủ, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, gần đây hơi nóng trong người, có lẽ hơi mất kiểm soát?"
"Vươn tay ra!"
"Vâng!"
Hắn ngoan ngoãn vươn tay, Lăng Tiêu đưa tay phải ra, đặt tay lên mạch đập của hắn bắt mạch một chút, không khỏi khẽ cau mày nói:
"Công pháp lúc trước ta cho ngươi, là một bộ công pháp Chí Cương Chí Dương, bởi vì nó là công pháp thượng giới, đã vượt xa công pháp của thế giới này, cho nên hiệu quả mang tới quá tốt. Ngươi không chỉ nhanh chóng tăng lên thực lực cực nhanh, đồng thời, Dương Hỏa trong cơ thể ngươi cũng tăng lên không ít. Nhìn ngươi bộ dáng này, đời này, có lẽ vẫn là cái lão xử nam nhỉ? Ngươi không phải đã câu được Khả Khả sao? Chẳng lẽ ngươi có vấn đề?"
Minh Thừa u oán trợn trắng mắt.
"Thiếu chủ, ngài đừng nói ngay thẳng như vậy a, chừa cho ta chút mặt mũi chứ, nhiều người như vậy!"
Dừng một chút, hắn lần nữa mở miệng nói:
"Là như vậy, ta đã bảo Khả Khả cũng tu luyện rồi. Thiếu chủ ngài cũng biết, người bình thường tu luyện quá khó khăn, nhất là trong khoảng thời gian nhập môn này, nếu ta phá thân nàng, tu luyện của nàng khẳng định sẽ càng chậm hơn! Cho nên ta phải nghiêm túc!"
Lăng Tiêu không khỏi có chút buồn cười.
"Ngươi sớm nói a, không ngờ ngươi tiểu tử này vẫn rất biết thương người. Thôi, ta lại cho ngươi một bộ pháp quyết, ngươi để Khả Khả cầm đi tu luyện, đợi nàng tu luyện tới cảnh giới Võ Sư thời điểm, ngươi lập tức có thể động phòng cùng nàng, đến lúc đó, không chỉ có thể tiêu trừ hỏa độc trong cơ thể ngươi, đồng thời, cũng có thể tăng tốc tốc độ tu luyện của hai người các ngươi."
Tròng mắt Minh Thừa sáng lên.
"Thiếu chủ, có đồ tốt như vậy, ngươi sao không còn sớm lấy ra a?"
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn.
"Ngươi cũng đâu có hỏi ta!"
Minh Thừa xấu hổ cười một tiếng, khóe mắt quét qua một bên, lập tức vội mở miệng nói:
"Thiếu chủ, người phụ nữ kia xuống kìa!"
Lăng Tiêu quay đầu nhìn thoáng qua, không chỉ có nàng, đồng thời, còn có một vị nam tử chừng hơn sáu mươi tuổi, cũng cùng theo xuống dưới!
Chính là Tổng giám đốc kia.
Trong Võ đạo, người mắt chó coi thường người khác, nói tương đối, thì chỉ có chút ít.
Bởi vì ai cũng biết, bên trong thế giới của võ giả, không phải xem ngươi có bao nhiêu tiền, bao nhiêu Linh thạch và đan dược!
Mà chính là xem ngươi mạnh bao nhiêu!
Ngươi mạnh, của người khác, cuối cùng có một ngày lại là của ngươi.
Ngươi yếu, của ngươi, cuối cùng có một ngày sẽ là của người khác!
Hai người nhanh chóng bước tới trước mặt Lăng Tiêu, lão giả kia lập tức cung kính tiến lên, hướng về Lăng Tiêu khom người chào, nói:
"Tổng giám đốc Ngân Hàng Võ Đạo, Gia Cát Lễ, rất vui được gặp Lăng nguyên soái!"
"Tê ~!"
Lời vừa nói ra, trong toàn bộ đại sảnh, đều trong nháy mắt vang lên một trận thanh âm hít khí lạnh.
Ngay cả hai người thị nữ cạnh cửa kia, cũng là một mặt gặp quỷ.
Các nàng ngày bình thường cúi đầu đã quen, gặp không biết bao nhiêu người, thật không nghĩ đến, thế mà chính mình vừa mới cúi đầu với một vị Nguyên soái!
"Lăng nguyên soái đừng nói là người mà, chinh phục Hàn Quốc, được phong làm vị thống binh thứ chín của Hoa Hạ, Đại Nguyên Soái Lăng Tiêu "
"Không phải hắn, còn có thể là ai?"
"Ông trời của ta, thật không nghĩ tới a, thế mà lại là hắn!"
"Ta vừa mới thì chú ý tới hắn, khí chất phi phàm, thật không hổ là nhân vật trên trời! Quá đẹp rồi!"
...
Đám người nghị luận ầm ĩ, còn quản lý đại sảnh kia, trong lòng cũng một trận run sợ.
May mà nàng đi tìm Tổng giám đốc cho Lăng Tiêu, nếu không đi tìm, hoặc là trêu chọc Lăng Tiêu, đoán chừng giờ phút này, nàng đã sắp ợ ra rắm.
May quá may quá, trốn được khỏi một kiếp.
Không để ý tới mọi người chấn kinh, Gia Cát Lễ lập tức cung kính mở miệng nói với Lăng Tiêu:
"Lăng nguyên soái, nơi này không thích hợp với thân phận của ngài, mời đi theo ta."
Nói xong, Gia Cát Lễ dẫn Lăng Tiêu cùng Minh Thừa, đến bên cạnh một phòng tiếp khách.
"Tiểu Lưu, nhanh đi pha trà, đến phòng làm việc của ta, cầm đến lá trà tốt nhất."
"Vâng!"
Quản lý đại sảnh nhanh chóng chạy ra ngoài, Gia Cát Lễ mỉm cười nói:
"Lăng Soái đến Ngân Hàng Võ Đạo của ta, không biết có chuyện gì? Có phải ngài muốn lưu trữ thứ gì? Ta có thể giới thiệu cho ngài chút quy tắc của ngân hàng chúng ta."
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, dựa vào trên ghế dựa.
"Không, ngươi suy nghĩ nhiều, ta không phải tới đây gửi đồ vật! Ta là tới nơi này lấy đồ vật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận