Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 927: Xuất chiến

"Này! Ngươi trở về rồi sao?"
Lăng Tiêu còn một mặt lạnh nhạt hướng về phía Băng Như Ngọc phất phất tay, lên tiếng chào hỏi!
Trong chớp nhoáng này, Băng Như Ngọc tức giận kém chút không có phun ra ngoài một miệng lão huyết. Gia hỏa này là đầu óc tú đậu sao, hay là đang đùa giỡn mình vậy? Coi như ngươi đùa giỡn mà nói cũng phải phân rõ ràng tình huống chứ. Ngươi cũng không nhìn một chút hiện tại là tình huống như thế nào sao? Hiện tại là toàn bộ trưởng lão gia tộc Hàn Băng đã đến trước biệt viện để bắt nàng cùng Lăng Tiêu đấy.
Thế mà Lăng Tiêu lại lớn tiếng, cũng không trốn đi, cứ như vậy trần trụi xuất hiện tại trong ánh mắt tất cả mọi người. Cái này chẳng phải là để cho nàng không đánh mà đã khai hay sao?
Băng Như Ngọc quả thực là muốn tức điên! Tuy nhiên, đám người Băng Trạm lại vui mừng quá đỗi!
"Ha ha ha... Đại bá, Nhị bá, chư vị trưởng lão! Các ngươi đều nhìn thấy chứ? Băng Như Ngọc này thế mà giấu đàn ông ở trong phòng của mình, nàng quả thực làm mất thể diện gia tộc Hàn Băng chúng ta! Trưởng bối các ngươi nhất định không thể tuỳ tiện tha thứ cho nàng!"
Trên thực tế, không cần hắn nói nhảm quá nhiều, sắc mặt chư vị trưởng bối, trưởng lão cũng đều khó nhìn tới cực điểm. Phải biết, Băng Như Ngọc thế nhưng là nữ sinh ưu tú nhất bên trong thế hệ tuổi trẻ của gia tộc Hàn Băng. Nàng chính là một cái bảo tàng nhỏ đối với gia tộc Hàn Băng.
Bên ngoài không biết có bao nhiêu người muốn cưới Băng Như Ngọc! Tương lai gia tộc Hàn Băng hoàn toàn có khả năng sử dụng Băng Như Ngọc để hoàn thành một cuộc hôn nhân tốt! Đến khi đó, tác dụng của Băng Như Ngọc sẽ rất lớn!
Có lẽ, nàng có thể giải trừ một đợt nguy cơ cho gia tộc, có lẽ, nàng có thể làm cho gia tộc Hàn Băng trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Tóm lại, nàng là một quân cờ hoàn toàn trọng yếu và càng là một bút tài phú của gia tộc Hàn Băng! Thế nhưng mà bây giờ, nàng thế mà cất giấu một người đàn ông trong phòng của mình. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, đừng nói là gia tộc Hàn Băng mà ngay cả chính nàng cũng không còn gì để nói!
Đến lúc đó, toàn bộ gia tộc Hàn Băng sẽ liên tiếp làm trò đùa cho những gia tộc khác! Bọn họ sẽ nói gia tộc Hàn Băng quản lý không thích đáng, thế mà dạy dỗ ra một nữ nhân không biết xấu hổ như thế!
"Băng Như Ngọc, hiện tại ngươi còn giải thích gì được hay không? Nam nhân này là ai? Tại sao hắn lại xuất hiện ở bên trong biệt viện của ngươi, ngươi giải thích thật tốt một chút cho chúng ta. Nếu như ngươi giải thích không tốt, ta nhất định sẽ giết chết cả ngươi lẫn hắn."
Đại bá đè nén lửa giận trong lòng mình, sắc mặt vô cùng tái nhợt, khó nhìn tới cực điểm!
Một mỹ nhân như Băng Như Ngọc chính là một khoản tài phú dự bị của gia tộc Hàn Băng. Bây giờ tất cả đều hủy, hắn làm sao có thể không tức giận cơ chứ?
Sau khi hít thở sâu một hơi, Băng Như Ngọc cũng bỗng cười đắng chát một tiếng.
"Thật xin lỗi! Đại bá, là ta sai rồi. Sự kiện này ta không có bẩm báo cho gia tộc, là lỗi của ta! Ngài muốn làm sao trừng phạt ta đều không có ý kiến."
"Ngươi... Ngươi hồ đồ rồi!"
Đại bá tức giận đập thẳng bắp đùi.
"Ngươi đây là đang làm bại hoại thanh danh của mình, cũng là đang làm bại hoại danh tiếng của gia tộc Hàn Băng. Coi như ngươi không để ý đến danh tiếng của gia tộc, ngươi cũng phải nghĩ cho chính mình chứ? Ngươi làm ra chuyện như vậy có xứng đáng hay không?"
Băng Như Ngọc khẽ cắn môi, sắc mặt vô cùng khó coi cùng tự trách, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Gương mặt Băng Trạm đắc ý!
"Băng Như Ngọc, đây cũng không phải là chúng ta muốn tìm ngươi để gây sự. Ngươi thật sự là quá không biết phấn đấu. Ngươi ngay cả lễ nghi cơ bản lớn nhất của phụ nữ là liêm sỉ cũng không cần. Ngươi nói chúng ta còn lời nào để nói với ngươi nữa đây."
"Ngươi câm miệng cho ta. Lắm lời như thế, ngươi không sợ nát miệng hay sao?"
Băng Như Ngọc trừng mắt liếc hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy nộ khí! Nếu như không phải tên khốn kiếp này xen vào việc của người khác, Lăng Tiêu cũng sẽ không bị những trưởng bối trong gia tộc phát hiện.
Băng Trạm này thật sự là tiện nhân bên trong tiện nhân, nhàn rỗi không biết làm gì, hết lần này tới lần khác chạy ra gây phiền toái với mình.
"Ngươi! Băng Như Ngọc ngươi thật to gan. Ngươi làm ra việc tày trời như thế mà còn mặt mũi mắng ta? Ta lại muốn xem ngươi sẽ bàn giao chuyện này với trưởng bối như thế nào đây."
Nói xong, hắn lại lập tức bắt đầu châm ngòi thổi gió nói:
"Chư vị trưởng bối, các ngươi tuyệt đối không nên buông tha cho tiện nhân này. Nếu không về sau danh tiếng của gia tộc Hàn Băng chúng ta làm sao duy trì đây?"
"Im miệng!"
Đại bá hừ lạnh một tiếng, chợt hướng về phía Băng Như Ngọc mở miệng hỏi:
"Ngươi vẫn nên nói lên lai lịch của người đàn ông này trước đi. Đám trưởng bối chúng ta đều bị ngươi làm cho mơ mơ màng màng, ngươi vẫn nên giải thích một chút đi."
"Cái này...."
Sắc mặt Băng Như Ngọc có chút khó khăn, nhưng mà rất nhanh nàng lại thở dài một hơi, mở miệng nói:
"Hắn là tu sĩ của vị diện thượng giới!"
"Ngươi nói gì? Ngươi có phải điên rồi hay không? Xem như ngươi muốn tìm đàn ông cũng không thể tìm một gia hỏa thấp kém như vậy chứ. Ngươi dù sao cũng là Đại tiểu thư gia tộc Hàn Băng chúng ta a! Toàn bộ thần giới có biết bao nhiêu người muốn quỳ dưới váy của ngươi. Thế mà ngươi lại tìm một nam nhân của vị diện thượng giới, một vị diện hạ đẳng! Ngươi... nếu như chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ gia tộc Hàn Băng chúng ta đều không còn mặt mũi gì tại Thần giới rồi!"
Đây chính là thế giới tu luyện, thực lực mạnh xem thường thực lực yếu, chính vì vậy những hào môn tại Thần giới đều xem thường những tồn tại ở vị diện hạ giới kia!
Cái khác không nói, chỉ nói về khởi điểm thì hai bên đã cách biệt ngày đêm.
Chênh lệch lớn như vậy khiến bọn hắn xem thường vị diện hạ giới, đối đãi giống như súc vật tùy ý chém giết.
Thời khắc này, toàn bộ người gia tộc Hàn Băng cũng bắt đầu trào phúng.
Những trưởng bối kia đấm ngực dậm chân, sắc mặt khó nhìn tới cực điểm, mà bọn vãn bối thì lại chế giễu Băng Như Ngọc!
Bọn họ cũng sẽ không có một chút tâm tư thương hại. Bởi vì chỉ cần giết Băng Như Ngọc, tương lai của bọn hắn sẽ bớt đi được một người cạnh tranh.
Đây là chuyện rất tốt, ai lại không muốn chứ?
Hắc hắc hắc....
Mặc dù Băng Như Ngọc có chút im lặng, nhưng mà nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể biện minh cho mình:
"Đại bá, Nhị bá, chư vị trưởng bối, chư vị trưởng lão, các ngươi nghe ta nói một câu. Mặc dù Lăng Tiêu hắn đến từ vị diện thượng giới, nhưng mà thiên phú của hắn không kém hơn, thậm chí còn mạnh hơn bất kỳ một người nào của gia tộc Hàn Băng chúng ta."
"Đánh rắm! Thật sự là đánh rắm!"
Nàng vừa mới nói xong, Băng Trạm đã mở miệng nhằm vào nàng!
"Băng Như Ngọc, đầu óc ngươi nước vào rồi sao? Xem như đầu của ngươi bị nước vào, cũng đừng dùng lý do như thế để lừa gạt chúng ta chứ. Xuất thân của hắn là gì? Là tồn tại đến từ vị diện thượng giới hạ cấp! Hắn dựa vào gì có tư cách cùng chúng ta đánh đồng? Xem như ngươi muốn tự hạ thấp chính mình cũng không nên kéo theo tất cả chúng ta xuống cùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận