Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 137: Võ Thành là Cặn Bã!

"Yên Nam huynh! Nhiều ngày không thấy, tu vi của huynh tựa hồ lại tinh tiến không ít!"
"Thiên Quân huynh, cũng không tệ."
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt hoàn toàn không có bóng một người nào khác.
Bởi vì tại bên trong hồ này không có người nào có thể ngang hàng với bọn hắn!
Ở chỗ này, Tô Yên Nam cùng Trầm Thiên Quân chính là chí cao vô thượng tồn tại!
Những người khác không dám lớn tiếng thở dốc, qua một hồi lâu, Trầm Thiên Quân mới mở miệng nói:
"Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chớp mắt cái liền mười năm trôi qua!"
Tô Yên Nam gật gật đầu.
"Đúng vậy a! 10 năm! Giang Nam này sợ là đã quên tên của Tô Yên Nam ta rồi!"
Nhàn nhạt một câu thôi cũng làm cho mọi người tại đây, tất cả đều không nhịn được run lên.
Bên trong lời nói kia có ý uy hiếp, không cần nói cũng biết.
Rất hiển nhiên, lần này Tô Võ Thánh đang rất giận dữ!
Tô gia đứng ngạo nghễ Giang Nam trăm năm, chưa từng bị xấu hỗ như ngày hôm qua?
Dòng chính của gia tộc lại bị người giết ngay tại bên trong biệt thự Tô gia. Dòng chính cháu gái Tô gia lại bị người bắt đi làm thị nữ, Tô gia cửa lớn cùng tôn nghiêm lại mặc cho người chà đạp!
Những điều này khiến Tô Võ Thánh làm sao có thể nhẫn nhịn được đây?
Trầm Thiên Quân cười nhạt một tiếng.
"Tô huynh không nên tức giận, kẻ này lớn lối như thế, chắc là không biết thực lực của ngươi! Đợi chút nữa, ngươi chỉ cần ngay trước mặt của quần hùng Giang Nam, tự mình giết hắn, vậy là được rồi!"
Tô Yên Nam gật gật đầu, sắc mặt ngạo nghễ nói:
"Ta nhất định phải đem hắn rút gân lột da, để chấn hưng uy nghiêm của Tô gia ta!"
Nghe được lời nói đó, đám người Tô gia đều là tinh thần phấn chấn, mí mắt đỏ bừng!
Đây chính là Tô Yên Nam, là kiêu ngạo của Tô gia! Có hắn tại, ai dám trêu chọc Tô gia thì chỉ có hối hận!
"Tô huynh, hai ta quen biết đã mấy chục năm. Đợi chút nữa ngươi bóp chết con kiến kia, không bằng mượn cơ hội này, hai người chúng ta so tài một phen? Như thế nào!"
"Dễ nói! Nhưng không biết sau mấy chục năm này, thực lực của Trầm huynh đã đạt tới loại tình trạng nào rồi a!"
Trầm Thiên Quân cười ha ha.
"Nếu Tô huynh muốn biết... Vậy thì xin mời Tô huynh đợi chút nữa kiểm nghiệm!"
Lời của hai người liền dẫn đến một trận oanh động ở trong lòng của mọi người!
Bọn họ vốn chỉ đến đây để nhìn hình dáng của Tô Yên Nam một chút mà thôi. Còn đối với Lăng Tiêu thì bọn họ cũng không có hứng thú.
Bởi vì không có người nào sẽ tin tưởng, Lăng Tiêu có tư cách làm đối thủ của Tô Yên Nam!
Nội tâm của mọi người đều biết rằng, Lăng Tiêu còn chưa bằng một bàn tay của Tô Yên Nam!
Nhưng, Tô Yên Nam đánh với Trầm Thiên Quân lại không giống!
Hai người này đều là cao thủ nổi danh nhất tại Giang Nam Giang Bắc. Lại quen biết nhau giống như địch và bạn mấy chục năm.
Quyết chiến giữa hai người thì đó mới là trận quyết đấu của cao thủ!
Chuyện này mới chính là thịnh yến 10 năm khó gặp một lần!
Mọi người kích động không thôi, không ai từng nghĩ tới rằng khi đi tới nơi này thế mà đạt được một phần thu hoạch ngoài ý định!
Kiếm lợi lớn!
Ngay tại lúc này, phía trên hồ cách đó không xa. Có một bóng người trẻ tuổi đang chậm rãi đi tới, trong đám người thì có người nhận ra thân phận của hắn, lúc này hô lớn:
"Các ngươi mau nhìn, ngươi kia chính là thiếu niên đã xông vào Tô gia ngày hôm qua!"
"Hắn thật đúng là dám tới! Ta còn tưởng rằng, hắn đã bị dọa đến sợ chết khiếp, chạy trốn rồi chứ!"
"Tiểu tử này không biết sống chết, sợ là hắn đang muốn mượn nhờ một trận chiến cùng Tô Võ Thánh để tăng lên danh tiếng của mình! Có điều hắn chung quy vẫn là tính toán sai một bước, bởi vì hắn căn bản cũng không có thực lực kia để quyết đấu cùng Tô Võ Thánh!"
Tô lão gia tử nhanh chóng tiến lên, nói nhỏ vào bên tai Tô Yên Nam:
"Tam đệ, chính là tiểu tử kia!"
Tô Yên Nam nheo mắt lại, những người khác cũng đưa mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu!
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn đến Lăng Tiêu, cỗ này áp lực cũng có thể nghĩ!
Nhưng, trên mặt của Lăng Tiêu lại không có một chút hoảng sợ!
Dường như hắn đã sớm vô số lần hưởng thụ qua loại ánh mắt như vậy!
Trong ánh mắt của Trầm Thiên Quân toát ra một vẻ tán thưởng!
Thời đại này có thể còn người trẻ tuổi giống Lăng Tiêu như vậy, đã là không nhiều lắm. Nếu như có thể thu làm đồ đệ, sau đó dạy bảo thật tốt thì sau này tất sẽ thành tài!
Đáng tiếc, hắn đắc tội Tô Yên Nam, nếu như mình thu nhận hắn, thì không thể nghi ngờ là đối nghịch cùng Tô gia.
Vì một thiếu niên mà đắc tội Tô Yên Nam mấy chục năm giao tình, quả thực lỗ vốn.
Bởi vậy, hắn khẽ thở dài một hơi, liền không nghĩ nhiều nữa.
Lăng Tiêu nhận lấy ánh mắt của mọi người, hắn không có đến trước mặt Tô Yên Nam mà chính là đi thẳng tới trên mặt hồ.
Một đôi chân kia khi bước trên mặt hồ lại giống như đang bước lên mặt kính, hoàn toàn không có rơi xuống nước!
Một chiêu này của Lăng Tiêu làm mọi người trong nháy mắt cùng nhau hít sâu một hơi.
"Ông trời của ta, thật lợi hại a!"
"Hai chân có thể đứng ở trên mặt nước, gióng như giẫm trên đất bằng! Thật là đáng sợ!"
"Khủng bố, quả thực khủng bố! Chẳng lẽ đây chính là thực lực của người tu luyện Võ đạo sao?"
"Cái này đã không tính là Võ đạo tu luyện giả bình thờng, mà chính là một vị cao thủ chân chính! Khó trách hắn dám can đảm đối nghịch với Tô Võ Thánh! Nghĩ lại thì cũng có thể thấy rằng thực lực của hắn đúng là không phải bình thường a!"
Mọi người hâm mộ Lăng Tiêu, nhưng Tô Yên Nam cùng Trầm Thiên Quân lại là không có bối rối cùng kinh ngạc chút nào.
Nhất là Tô Yên Nam, hắn hừ lạnh một tiếng.
"Kỹ xão cùi bắp mà thôi, cũng dám đem ra khoe khoang? Đúng là buồn cười!"
Sau đó, hai tay của hắn đặt sau lưng, dưới chân giẫm một cái, thân thể bay lên không trung cao đến mấy chục trượng, sau đó nhảy vào giữa hồ.
Trong một chớp mắt, cả hồ cũng vì đó mà chấn động.
Nguyên bản mặt nước đang yên ắng thì trong khoảnh khắc đó liền biến thành những con sóng lớn nhấp nhô.
Mọi người hít sâu một hơi, sắc mặt hoảng sợ tới cực điểm!
Chiêu này của Tô Yên Nam nếu mà so sánh với công phu của Lăng Tiêu thì đúng là một cái trên trời một cái dưới đất, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc!
Khủng bố! Quá kinh khủng! !
Đây mới là thực lực chỉ có Võ Thánh mới có a!
Trong mắt của Tô Yên Nam, những chiêu số cùng tài năng kia của Lăng Tiêu là cỡ nào nhỏ bé, cỡ nào buồn cười!
Trong đám người, một bóng người xinh đẹp nhanh chóng chạy đến bên người Tô lão gia tử.
"Gia gia."
"Yên Nhiên, con trở về rồi? Hắn không làm gì con chứ?"
Tô Yên Nhiên kịch liệt thở dốc mấy hơi thở, nói:
"Hắn không làm gì được con, hắn bắt con chính là vì muốn Tam gia gia lộ mặt! Hắn cùng Tam gia gia có một ít cừu oán."
"Hừ! Thứ không biết chết sống, liền xem như có một ít cừu oán thì tính sao? Dám can đảm trêu chọc Tô gia ta, dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của Võ Thánh, hắn chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ!"
Tô Yên Nhiên nhẹ gật đầu, sau đó đem ánh mắt nhìn trên mặt hồ, nhìn thấy hai người kia đang đứng ngạo nghễ trong hồ.
Nhưng giờ khắc này, nàng đột nhiên có chút hoảng hốt.
Thiếu niên đứng trên mặt hồ kia thoạt nhìn là còn trẻ như vậy, gương mặt kia còn non nớt như vậy, chắc chắn không lớn tuổi hơn mình a?
Giờ khắc này, Tô Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy tim của nàng đang rạo rực lên.
Nếu như dứt bỏ giờ phút này thì chỉ nói riêng về thực lực của Lăng Tiêu thôi, chỉ sợ nhìn khắp toàn bộ Giang Nam, chắc không có một người trẻ tuổi nào có thể làm đối thủ của Lăng Tiêu a?
Dù sao Lăng Tiêu còn trẻ như vậy liền đã có tư cách chiến một trận với Tam gia gia của mình. Hắn dám chiến một trận với Võ Thánh Giang Nam a!
Hắn chính là kẻ gây họa cho nhiều phụ nữ a!
Bất quá dừng một chút, nàng vẫn là lắc đầu, thở dài một tiếng.
Cho dù hắn có đẹp trai, thiên tư cho dù tốt, lại như thế nào đây?
Lập tức hắn cũng sẽ trở thành một người chết!
Mà người đã chết thì lợi hại hơn nữa lại có ích lợi gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận