Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 227: Hoa Hạ, tất thắng!

"Chậm đã!"
Mắt thấy mọi người đã sắp bắt đầu ra tay, Phác Tiếu Kiệt kia lại vung tay một cái, ra hiệu mọi người an tĩnh lại.
Hắn đường đường là Cờ Thần, giết Lăng Tiêu thì dễ dàng, nhưng lời nói của Lăng Tiêu mới vừa rồi, tạo thành sự đả kích không nhỏ cho nơi này.
Phải biết, ở đây có đến mấy vạn người, còn là trực tiếp hiện trường, sức ảnh hưởng không phải bình thường, không biết có bao nhiêu nhi đồng đã nhìn thấy màn này.
Nếu như bọn họ trưởng thành đều đi tìm hiểu được cờ vây là do Hoa Hạ phát minh, Hàn Quốc sẽ không có biện pháp chiếm văn hóa này làm của riêng!
Cho nên, nhất định phải đánh bại Lăng Tiêu trước mặt mọi người, để tất cả nhân dân Hàn Quốc, đều rõ ràng hơn..
Cờ vây, là của Hàn Quốc!
Nghĩ tới đây, hắn vung tay lên, hướng về mọi người phía trên đài cao hô:
"Chúng ta đường đường là Hàn Quốc, mênh mông đại quốc, có phong phạm của một nước lớn! Nếu hắn đã nói, cờ vây là của Hoa Hạ, vậy người Hoa kia, hẳn rất am hiểu cờ vây rồi."
Ý tứ của lời này, không cần nói cũng biết.
Phác Tiếu Kiệt quét qua Lăng Tiêu một chút, ý khiêu khích tràn đầy trong ánh mắt!
Người Hàn Quốc cũng gật đầu tán thưởng.
"Không tệ! Đích thật là ý tứ như vậy."
"Phác Cờ Thần nói rất đúng! Ngươi đã nói cờ vây là của Hoa Hạ các ngươi, vậy thì, đi lên cùng Phác Cờ Thần quyết đấu một trận, chúng ta ngược lại muốn nhìn xem, tài đánh cờ của người Hoa các ngươi tốt đẹp đến cỡ nào!"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Ngươi... Còn chưa có tư cách cùng ta nhất trận thắng bại!"
Người Hàn Quốc nhất thời cười khẩy.
"Không dám a?"
"Còn nói dễ nghe như vậy! Người Hoa các ngươi, nói chuyện thật sự quá xảo trá."
Nghe lời nói ấy, ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lùng, hai tay đặt sau lưng đứng lên.
"Đám kiến hôi bẩn thỉu như Hàn Quốc các ngươi, đích thật là không có tư cách cùng ta đọ sức. Nhưng, uy nghiêm Hoa Hạ, không phải là thứ các ngươi có thể tùy ý gây hấn. Cho nên, ta không ngại ra một tay,... Tạm thời chỉ giáo cho ngươi một phen vậy."
Một khắc này, Phác Tiếu Kiệt, đột nhiên có một loại ảo giác.
Lăng Tiêu... giống như một tòa đại sơn khó có thể vượt qua! Liên tục áp trong lòng của hắn, đè nén hắn không thể thở nổi.
Mà theo từng bước một Lăng Tiêu đi tới, cỗ áp lực trong lòng của hắn, cũng từng bước sâu sắc hơn.
Thậm chí, hắn bị khí thế của Lăng Tiêu bức bách, năng lượng cấp bậc Võ Đế trong thân thể cũng khó áp chế nổi, phải được dẫn ra để chuẩn bị đối phó với Lăng Tiêu.
Nhưng... Ngay một khắc này, bỗng nhiên, áp lực trên người Phác Tiếu Kiệt, trong phút chốc buông lỏng, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Hắn hơi nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu gần trong gang tấc, ngoại trừ cảm thấy có chút đẹp trai, thì hoàn toàn không cách nào cảm nhận được khí thế gì nữa.
Bất luận hắn quét hình như thế nào, đều không thể điều tra ra trong thân thể Lăng Tiêu có dấu vết tồn tại năng lượng.
"Kỳ quái, chẳng lẽ cảm giác của ta bị sai sao?"
Lầm bầm một câu, Phác Tiếu Kiệt khôi phục sự kiêu ngạo lạnh lùng trước đó.
"Hừ! Chỉ mong tài đánh cờ của ngươi có thể sánh ngang năng lực khoác lác của ngươi!"
Lăng Tiêu lạnh nhạt ngồi xuống.
"Nói nhảm, đừng nhiều lời!"
Phác Tiếu Kiệt cười lạnh, một mặt khinh bỉ nói:
"Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi đến cùng có thể giả vờ tới khi nào?"
Dứt lời, hắn cất bước ngồi xuống, biểu lộ một mặt ngạo nghễ.
"Lão phu thân là Cờ Thần, lại đang ở Hàn Quốc! Thân là chủ nhà, nếu ta ra tay trước, e sẽ khiến cho người khác nói lão phu khi dễ ngươi! Ngươi trước ra quân đi!"
Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
"Ngươi thì tính là cái gì? Cho ta ra, ngươi còn chưa đủ tư cách! Ra chiêu đi!"
"Ngươi — —!"
Phác Tiếu Kiệt nắm chặt nắm đấm, sát cơ tóe hiện.
"Xú tiểu tử, ta đã cho ngươi mặt mũi! Đã thế, vậy liền để ngươi chiêm ngưỡng thực lực thực sự của Cờ Thần!"
Dứt lời, hắn nắm cờ đen ra chiêu trước.
"Một chiêu định được càn khôn! Cờ Thần quả nhiên chính là Cờ Thần, vừa ra chiêu, lập tức là sát chiêu cao thủ. Cái tên tiểu tử kia, phải chịu rồi."
"Không phải sao? Dám cùng Cờ Thần đối nghịch, còn phách lối cho Cờ Thần xuất thủ trước, đây không phải ngu ngốc thì là cái gì?"
Phác Tiếu Kiệt vuốt ve chòm râu, cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt đều là sự miệt thị.
"Hoa Hạ tiểu tử, ra chiêu đi!"
Lăng Tiêu nhìn không chớp mắt, xuất ra một con cờ trắng, đặt lên trên bàn cờ, trong một chớp mắt, khí thế toàn bộ bàn cờ đột nhiên thay đổi, sát ý tràn ngập, nhiệt độ của toàn bộ sân vận động, cũng trong nháy mắt hạ xuống mấy độ!
Đồng tử Phác Tiếu Kiệt co rụt lại.
"Đây... Đây là... sát khí thật mạnh, ta vậy mà xem thường ngươi!"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Ngươi dùng kỳ nhập đạo, nhưng ta... dùng sát để nhập đạo! Vạn vật thế gian này, cho dù có cường đại đến mức nào, thì trước mặt một chữ 'Giết' này đều không thể chống cự! Ngươi khiêu chiến ta... Chính là đang tìm cái chết!"
Phác Tiếu Kiệt cười lạnh.
"Nực cười quá nhỉ, đừng tưởng rằng một tay sát chiêu của ngươi, là có thể áp chế ta lập tức! Muốn diệt ta, ngươi còn non lắm!"
Dứt lời, hắn lần nữa thả một nước cờ.
Một nước cờ này, nhìn như bình thản, nhưng lại tản ra một cỗ khí thế đè nén người ta, không một lý do, ngăn chặn tất cả sát ý từ quân cờ của Lăng Tiêu mang tới!
"Ha ha ha... Tài đánh cờ của lão phu phong phú toàn diện, xúc tích ngàn vạn! Mặc kệ ngươi là sát ý cũng được, chiến ý cũng tốt, toàn bộ đều là đồ bỏ đi!"
Người Hàn Quốc, mặc kệ là hiểu cờ hay không hiểu, giờ phút này, đều răm rắp gật đầu, tạo dáng vẻ cao thâm khó lường.
Nhưng, ngay đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền vào âm thanh.
"Đại sự không tốt! Người Hoa bắt đầu tiến công!"
"Cái gì? Người Hoa bắt đầu tiến công?"
"Làm sao lại nhanh như vậy?"
Mọi người kinh ngạc hô lên, trong hội trường nhất thời bắt đầu rối loạn.
Phác Tiếu Kiệt cười lớn một tiếng, vung tay lên, nói:
"Sợ cái gì? Hàn Quốc ta có gì mà phải sợ? Có Thất hoàng tử cùng với Thập nhất hoàng tử tọa trấn! Có chúng ta quân đoàn Hoàng thất của Hàn Quốc thủ hộ trên tường thành, Hoa Hạ của chúng, có là ba đầu sáu tay, cũng không có khả năng đánh vào! Chư vị không cần phải lo lắng, cứ việc yên tâm ở chỗ này nhìn xem người Hoa như thế nào thua trên tay Hàn Quốc chúng ta."
Mọi người sôi nổi gật đầu.
"Đúng rồi!"
"Phác Cờ Thần nói có đạo lý! Quân đoàn Hoàng thất ở chỗ này, người Hoa căn bản là đánh không được, chúng ta căn bản không cần phải chạy!"
"Đây là đất đai Hàn Quốc của chúng ta, Hàn Quốc chúng ta, tất thắng!"
"Vậy sao?"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, lần nữa hạ một nước cờ.
Lạch cạch.
Tiếng cờ rơi trong trẻo khiến lòng mọi người cũng giật mình theo.
"Ta ngược lại thì cảm thấy, Hoa Hạ, tất thắng."
Đồng tử Phác Tiếu Kiệt co rụt lại, trên bàn cờ kia, vậy mà tràn ngập sát khi, so với vừa rồi càng mạnh mẽ hơn mấy lần!
Mặc dù là một quân cờ nho nhỏ, nhưng mùi máu tươi lại nồng đậm khiến người ta muốn nôn mửa!
"Đây... Điều này không có khả năng!"
Cái trán của Phác Tiếu Kiệt, đã thấm một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn hung hăng nuốt nước miếng một cái, lại nhìn Lăng Tiêu vẫn lạnh nhạt, không chút phật lòng, dường như tất cả đại cục hắn đã biết rõ.
"Đến ngươi! Ra chiêu đi!"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, nụ cười ấm áp mà ưu nhã là thế, nhưng lại làm cho Phác Tiếu Kiệt có cảm giác kinh hồn táng đảm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận