Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 318: Ta đến nhà các ngươi, chiếu cố lão bạn thân.

Cảm nhận được tiếng gào rú phẫn nộ từ mặt đất phía dưới lớp băng kia, từ trong sông băng, cùng trong đống tuyết nhanh chóng lao tới từng đạo từng đạo bóng đen!
Những bóng đen này, không chỉ là một nhóm người, nhưng tu vi đều không thấp, ít nhất cũng là cảnh giới Võ Tôn, nói đến số lượng thì không thấp hơn ngàn vị!
"Vừa mới có tiếng gầm lên giận dữ, là chuyện gì xảy ra?"
"Là từ dưới đất truyền đến!"
"Các ngươi xác định là từ dưới mặt đất sao?"
"Xác định, chính là từ dưới lòng đất truyền lên!"
"Đáng chết! Nếu như từ lòng đất truyền lên, nhất định là tên gia hỏa kia!"
Nghe được câu này, không ít người nhịn không được run lên một cái.
Nhưng cũng có một số người, lộ ra vẻ nghi ngờ, nói:
"Là ai?"
"Băng Đế Khổ Vô! Một tên gia hỏa đến từ Hoa Hạ, tam phẩm Bán Tiên!"
"Tê ~!"
Cái này! Những người mới kia cũng không nhịn được cùng nhau hít sâu một hơi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt tràn đầy vẻ chấn kinh cùng hoảng sợ.
Tam phẩm Bán Tiên!
Vậy thì cùng Thần có gì khác nhau?
"Băng Đế đã ở tại phía dưới băng lạnh châu Nam Cực tu luyện đã trên trăm năm, chưa bao giờ có bất luận động tĩnh gì, nghĩ không ra lúc nãy hắn thế mà phát ra tiếng gào rú tức giận! Xem ra thế gian này sắp phát sinh chuyện lớn rồi!"
...
Một bên khác, Yến Kinh ở Hoa Hạ, tại vườn nhà Từ gia.
Một chiếc BMW thế hệ thứ 5 nhanh chóng lái vào vườn, sau đó dừng lại ở cửa, Từ Cường từ trên xe lao xuống, bởi vì quá mức gấp rút, hắn thậm chí còn ngã một phát!
Thế nhưng hắn còn chưa kịp kêu đau đã lộn nhào, sau chạy như bay xông vào trong biệt thự.
Trong biệt thự, mọi người Từ gia toàn bộ đều lo lắng chờ đợi ở bên trong, nhìn thấy hắn trở về lập tức xông lên phía trước bắt lấy cánh tay hắn, một mặt lo lắng nói:
"Tiểu Cường, thế nào Lăng Tiêu hắn có sao không."
Từ Cường hít sâu mấy hơi, giống như một người không được bình thường mà cười như điên.
"Ha ha ha ha... Biểu ca... Biểu ca thắng rồi! Huynh ấy đã giết Đại tổ trưởng, là cao thủ cảnh giới Bán Tiên cũng không phải đối thủ của huynh ấy! Ha ha ha ha... Huynh ấy thắng! Từ nay về sau, Hoa Hạ, không ai có thể uy hiếp được biểu ca, cũng không ai có thể ức hiếp được Từ gia chúng ta!"
"Tê ~!"
Người của Từ gia nhất thời đồng tử đều co rụt lại.
Lăng Tiêu thắng! Hắn thế mà một Bán Tiên cũng đánh thắng.
Tuy nhiên mọi người cũng không biết Bán Tiên đại biểu cho cái gì, nhưng bọn hắn biết, Đại tổ trưởng đại biểu cho cái gì, cũng biết, một chữ 'Tiên' này đại biểu cho cái gì!
Từ lão gia kích động, nước mắt tuôn đầy mặt, trong miệng không ngừng nỉ non nói:
"Tổ tông hiển linh! Tổ tông hiển linh a!"
Cậu mợ ôm nhau một cục, đến mức Từ Thanh Ảnh cũng thật lòng vì Lăng Tiêu mà chúc phúc từ tận đáy lòng!
...
Mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu, Từ gia bên này hưng phấn nhảy tung tăng, kích động đến rơi nước mắt.
Một bên khác, Võ gia lại không tốt như vậy.
Bọn người Võ Minh Bác về đến nhà, sắc mặt cực kỳ âm trầm, một mặt ủ rũ.
Võ Mục Trần từ sau đường đi tới, nhìn sắc mặt của mọi người có chút khó coi, không nhịn được hỏi:
"Sao các ngươi vừa mới trở về mà vẻ mặt đều giống như cà tím bị sương đánh thế này? "
Mấy người muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó nhưng chỉ là giật giật mồm mép rồi thôi.
Võ Mục Trần cũng không để ý, mà đi thẳng tới chủ tọa phía trên ở trong phòng khách.
"Tất cả ngồi xuống đi, nói với ta một chút, hôm nay Đại tổ trưởng giết chết Lăng Tiêu như thế nào!"
Mấy người liếc nhìn nhau, Võ Minh Bác tiến lên một bước nói:
"Phụ thân, Lăng Soái... Hắn không chết!"
"Cái gì "
Võ Mục Trần sững sờ, chợt nhíu mày nói:
"Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là Đại tổ trưởng quý trọng nhân tài mà tha cho hắn một mạng"
Võ Minh Bác lắc đầu.
Hắn lại lần nữa cau mày nói:
"Hắn khó có thể cùng Đại trưởng lão đánh đến bất phân thắng bại."
Võ Minh Bác lần nữa lắc đầu, mặt đỏ lên, nói:
"Phụ thân! Lăng Tiêu hắn... Hắn đánh bại Đại tổ trưởng!"
"Ngươi nói cái gì? Cái này sao có thể?"
Võ Mục Trần trong lúc đó từ chỗ ngồi đứng lên, hai mắt trừng lớn giống như là mấy cái chuông đồng lớn nhỏ.
"Là thật! ! Phụ thân, hắn thật sự đã đánh bại Đại tổ trưởng, còn ra tay giết Đại tổ trưởng, toàn bộ người ở Yến Kinh hiện tại ai cũng biết!"
Võ Uyển Dao mấp máy, nói bổ sung:
"Mà... hắn lông tóc lại không hề tổn hao gì!"
Võ Mục Trần trong nháy mắt toàn thân xụi lơ, tê liệt đặt mông trên ghế ngồi, sắc mặt tràn đầy tuyệt vọng!
"Xong! Xong! Tất cả đều kết thúc rồi! Hắn sao có thể... Hắn sao có thể lợi hại như vậy? Đại tổ trưởng thế nhưng đường đường là nhất phẩm Bán Tiên a! Hắn sao có thể... Ai! Võ Mục Trần ta cả đời sách lược vô song, làm sao bây giờ? Vậy mà tại chuyện này phạm vào sai lầm to lớn ngất trời như vậy?"
"Võ gia ta xong rồi!"
Sắc mặt bọn người Võ Minh Bác cũng khó nhìn đến cực điểm, nhịn không được ào ào khuyên giải nói:
"Phụ thân, ngài cũng không cần phải lo lắng như thế, có lẽ Lăng Tiêu cũng không biết rõ tình hình nhà chúng ta. Chúng ta bây giờ liền có thể cùng Hoa gia huỷ bỏ hiệp ước!"
Võ Mục Trần lắc đầu, cười một tiếng đắng chát.
"Làm sao ta lại không biết? Ta trước đó cảm thấy Lăng Tiêu chắc chắn sẽ thất bại trận chiến này! Vì đi trước một bước, ta đã phái người chiếm một bộ phận sản nghiệp của hắn ở Thiên Tân!"
"A "
Mọi người triệt để trợn tròn mắt!
Vốn dĩ chuyện cùng Hoa gia kết minh không nói ra thì có lẽ còn được cứu.
Nhưng hiện tại, Võ Mục Trần lại làm loại chuyện này, cái này thật đúng là một nước cờ sai là thua cả ván cờ!
Xong! Võ gia, lầm này là hoàn toàn xong!
Ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên nhanh chóng chạy vào một tên canh gác, nói:
"Nguyên soái, bên ngoài có người gọi là Lăng Tiêu muốn gặp ngài!"
"Cái gì!"
Người của Võ gia lúc này đều như sôi trào!
"Xong rồi! Gia hỏa này vừa mới đánh bại Đại tổ trưởng, không trở về nhà mình ăn mừng, trong nháy mắt liền đến Võ gia chúng ta! Ta nhìn hắn, khẳng định là đến đây hỏi tội, làm sao bây giờ? Cái này làm sao bây giờ "
"Lăng Tiêu, người này tính tình không tốt, ưa thích giết chóc! Hắn trước đó tại Tử Cấm Chi Đỉnh cũng đã nói, bất luận ai cả gan dám bất kính với hắn, vi phạm lệnh của hắn đều sẽ bị hắn giết không tha! Võ gia chúng ta hiện tại chẳng phải là triệt để xong đời sao."
Võ Mục Trần khẽ cắn môi, nói:
"Vội cái gì? Binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn! Chuyện đã đến mức này, chúng ta còn có gì để nói?"
Bọn người Võ Minh Bác mang theo một tia nức nở, nói:
"Cái kia... Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Võ Mục Trần lần nữa khẽ cắn môi, nói:
"Các ngươi ra ngoài ứng phó với hắn, ta tiến nhập mật thất dưới đất, hắn không gặp được ta, một lát sau, hẳn là sẽ không tùy tiện xuất thủ. Mà các ngươi đối với những chuyện này thì toàn bộ đều phủ định tất cả cho ta! Phải nhớ làm hắn vui lòng, đừng gây ra cái gì chuyện rắc rối!"
"Võ Soái, ngài sao lại không đến a! Ngài không đến, hắn còn có thể cho những vãn bối chúng ta mặt mũi sao?"
"Thì đúng a! Ngài không phải vừa mới nói, binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn sao?"
Võ Mục Trần trợn trắng mắt.
"Nói nhảm! Ta là soái, không phải tướng! Các ngươi không hiểu, Lăng Tiêu mặc dù thích giết chóc nhưng cũng là ngwoif biết lí lẽ! Trước khi hắn tại gặp được ta, tuyệt đối sẽ không ra tay đối với các ngươi! Hắn sẽ đem mọi chuyện hỏi rõ ràng rồi mới động thủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận