Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 611: Công tử Hầu Phủ

Mục Y Nhân lại thè lưỡi.
"Sao chàng lại mạnh mẽ như vậy chứ? Rốt cuộc chàng là gì vậy? Cường giả trọng sinh? Cao thủ chuyển thế? Hay là Thiên Mệnh Chi Tử?"
Lăng Tiêu nhìn về phía chân trời, ánh mắt mang theo một tia phiền muộn.
"Ta... Chỉ là trên lưng có rất rất nhiều suy nghĩ không cam lòng mà thôi!"
Mục Y Nhân không khỏi hơi nhíu lông mày xinh đẹp, Lăng Tiêu nói quá mức huyền ảo, khiến nàng khó có thể hiểu được.
Lăng Tiêu sờ lên đầu nhỏ của nàng.
"Không nên suy nghĩ nhiều, coi như ta mạnh đến đâu cũng thuộc về nàng."
Mặt Mục Y Nhân ửng đỏ, một luồng ấm áp và ngọt ngào tự nhiên chạy thẳng lên não.
"Vương Đô hình như có cung cấp chỗ ở đặc biệt cho các vị Vũ Hầu. Chúng ta qua đó đi!"
"Được!"
Chỉ cần bỏ ra một khối Linh Tinh để hỏi đường, Lăng Tiêu và Mục Y Nhân thoang thả đi tới dịch trạm.
Kiến trúc Đại Triệu Vương Đô và địa phương khác không giống nhau, dường như có một đặc trưng khác.
Trên đường lớn rộn ràng, náo nhiệt, mặc dù chỉ có đi bộ nhưng so với thủ đô Hoa Hạ Yến Kinh còn đông đúc hơn rất nhiều.
Mỗi một nền đất ở Vương Đô đều khắc trận pháp.
Ở đây ngoại trừ thực lực từ Đại La Kim Tiên trở lên thì những người khác đều không thể bay!
Một khi bay lên sẽ bị trận pháp trên tường thành cưỡng ép đè xuống, thực lực càng thấp thì hiệu quả này càng mạnh.
Nếu thật sự là các loại Tiên, dám ở chỗ này bay lên, chỉ sợ trong nháy mắt sẽ trực tiếp bị oanh tạc thành sương máu!
Đối với chuyện này, không ai dám kêu lớn là không tốt.
Ở nơi này không có cái gọi là chủ nghĩa nhân đạo, càng không có cái gọi là công bằng.
Người có thực lực mạnh ở đây có thể được tất cả tôn kính! Đây là đặc quyền!
Người có thực lực yếu ở đây có thể tranh thủ tài nguyên một chút. Nhưng chủ yếu là phải bỏ đi tôn nghiêm của mình, vất vả cực nhọc.
Chỉ có dùng tài nguyên để lấy lòng những người thực lực mạnh, quyền quý kia thì mới có tư cách đứng ở đây!
Trong đám người có không ít nữ tu, nhưng nói về khí chất lại không có mấy người có thể so với Mục Y Nhân, cho dù Mục Y Nhân đã che mặt nhưng vẫn không ngăn nổi khí chất đặc biệt trên người nàng.
Dù sao, nàng cũng có thể sánh ngang với công chúa Vương triều, không phải với những tu sĩ bình thường có thể nhìn thấy.
Cho nên, tu luyện giả đều muốn đến gần Mục Y Nhân.
Ý kia rất rõ ràng, chỉ muốn chiếm tiện nghi của Mục Y Nhân mà thôi.
Nếu tu vi của Mục Y Nhân yếu kém, có lẽ còn không có cách gì, nhưng hiện tại, nàng đã là cường giả của Đại La Kim Tiên, mà bên cạnh nàng còn có Lăng Tiêu là một cường giả siêu cấp cao nhất.
Có người muốn đến cạnh Mục Y Nhân thì Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng.
Mặc dù chỉ là một tiếng hừ nhẹ nhàn nhạt nhưng ẩn trong đó là áp lực tinh thần, làm chấn động tinh thần tất cả những người xung quanh trong vòng trăm thước muốn tới gần tu sĩ Mục Y Nhân, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Đây là thực lực của Lăng Tiêu, người nào cũng không thể so sánh được, ai cũng không thể chống lại.
Một đám Vương tử Đại Tề đều bị hắn giết chết, chứ đừng nói chỉ là những thứ bỏ đi nhỏ này!
Sau khi cảm nhận được luồng áp lực tinh thần này khinh khủng cỡ nào, những tu luyện giả Võ đạo cấp thấp đều lui lại phía sau, không ai dám tiến lên đối đầu với Lăng Tiêu.
Ở trong đám người thì hai người giống như hai con cá vàng, dễ dàng phá vỡ dòng người.
Nơi bọn họ đi qua, các tu sĩ đều chủ động tách ra thành một con đường, sợ trêu chọc vị Sát Thần Lăng Tiêu này!
Đi khoảng mười dặm, đám người phía trước có phát sinh hỗn loạn.
"Đánh cho ta! Bản thiếu gia coi trọng nữ nhân mà còn dám chạy sao? Ngươi chán sống rồi sao?"
Tiếp theo sau đó chính là âm thanh đánh nhau cùng với tiếng kêu thảm thiết.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lăng Tiêu và Mục Y Nhân không khỏi nhíu mày, nhìn lướt qua phía trước, có một nữ tử mặc đồ trắng nằm trên mặt đất bị mấy người cao to thực lực đạt đến nô bộc Địa Tiên đánh đập dữ dội.
Hai tay nàng ôm đầu, thân thể co quắp lại, cố gắng hết sức bảo vệ những bộ phận quan trọng của mình.
Nhưng bộ dạng đáng thương này của nàng cũng không khiến những nam tu sĩ kia dừng tay.
Mục Y Nhân không khỏi nhíu mày, trong ánh mắt toát ra đến một tia lãnh đạm.
"Có chuyện gì mà bọn họ lại muốn đánh nàng chứ? "
Vừa dứt lời, một lão giả bên cạnh nàng lập tức mở miệng khuyên nhủ:
"Cô nương, đừng nói lung tung, coi chừng bị cuốn vào đấy! Đây chính là Đại thiếu gia của Vương Vũ Hầu Phủ. Hắn ghét nhất là người khác quản chuyện của mình, nếu muốn nhiều chuyện, nói không chừng lát nữa sẽ bị liên lụy!"
Sắc mặt Mục Y Nhân không khỏi có chút khó hiểu.
"Sao vậy? Bọn Vương Vũ Hầu Phủ rất lợi hại sao?"
"Cô nương, cô là từ nơi khác tới sao? Vương Vũ Hầu Phủ không chỉ là một Vũ Hầu phủ mà còn là Vương Thân Quốc Thích đó! Nếu không thì sao có thể gọi Vương Vũ Hầu Phủ? Vương Vũ Hầu là đệ đệ của Triệu Vương bệ hạ! Ngươi đến Vương Đô này không có ai thì đừng quản chuyện của Vương Vũ Hầu Phủ. Nhất là thiếu gia này!"
"Nhưng hắn hết sức hung hăng! Thích nhất là phụ nữ có chồng. Chỉ cần là nữ tử bị hắn coi trọng, trên cơ bản mười người thì có chín người đều không chạy thoát! Nếu ngươi dám không theo, tuyệt đối sẽ bị hắn đánh chết!"
"Ngươi xinh đẹp như vậy vẫn là nhanh chóng rời đi, ở đây đừng nói là gặp chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp, chính ngươi không bị hắn coi trọng đã là không tệ rồi!"
Sắc mặt Mục Y Nhân càng lạnh lẽo đáng sợ!
"Cái tên hỗn đản này, ỷ vào mình là Vương Thân Quốc Thích mà làm xằng làm bậy, quả thực là vô liêm sỉ! Ta tuyệt đối không thể nhìn hắn làm việc ác như vậy, càng không thể nhìn hắn bắt nạt nữ nhân!"
Lăng Tiêu gật đầu.
"Ta đồng ý, thu thập hắn đi, tiểu tử này không cần phải đánh bình thường đâu!"
Mục Y Nhân gật đầu, đi về phía trước.
Lão giả kia vội vàng hô:
"Này! Cô nương, đừng làm loạn, hắn là huyết mạch của Hoàng thất, tuy quần là áo lụa nhưng thực lực của hắn không thể xem thường được đâu!"
Nhưng Mục Y Nhân không phản ứng lại.
Thấy Mục Y Nhân không phản ứng mình, lão đầu tử lại nói với Lăng Tiêu:
"Ngươi... Không phải nàng là bạn của ngươi sao? Ngươi cứ mặc kệ nàng như vậy à? Ngươi có biết cứ như vậy nàng sẽ chết đó? Nếu không chết, bị thế tử Vương Vũ Hầu Phủ coi trọng thì cũng là sống không bằng chết! Chẳng lẽ ngươi không sợ nàng bị đối phương để mắt tới sao?"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Nàng ấy sẽ không bị bắt nạt. Huống hồ, cho dù có người bắt nạt nàng, ta cũng sẽ là người đầu tiên đánh chết hắn!"
"Ngươi điên rồi! Các ngươi đúng là điên rồi!"
Lão đầu tử không nhịn được lắc đầu, sắc mặt tràn đầy khó hiểu và không còn gì để nói!
Mà ở bên đó, đám nô tài của Vương Vũ Hầu Phủ đã đánh nữ tu kia đến ngất đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận