Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 907: Không Làm Việc Cho Ta, Giết!

"Thật sự là không biết xấu hổ! Con rể Kim gia chúng ta tuy không phải cưới nữ nhi của gia chủ, thế nhưng mà dù sao lão phu cũng là một trưởng lão, mà lại chỉ có một khuê nữ như thế. Ngược lại gia chủ họ Kim các ngươi lưu tình khắp nơi, nữ nhi đều không biết có bao nhiêu, làm con rể Kim gia các ngươi một chút giá trị đều không có. "
"Lôi lão đầu, ngươi nói gì? Xương cốt ngươi có phải ngứa rồi hay không? Muốn cũng lão tử so tài một thoáng hay sao?"
Lôi lão vuốt vuốt tay áo một cái, sắc mặt lãnh ngạo, không chịu nhượng bộ nửa phần chút nào.
"Chả lẽ ngươi cho rằng ta lại sợ ngươi sao? Muốn đánh liền đến đánh. "
Băng Như Ngọc trợn tròn mắt nhìn một màn cực kỳ hỗn loạn này.
Đây là tình huống gì? Bọn họ không phải muốn tới giết Lăng Tiêu sao? Thế nào hiện tại ngược lại biến thành đại hội xem mắt vậy? Bắt đầu đã tuyển nhận Lăng Tiêu, đến bây giờ còn trực tiếp đem khuê nữ của mình cũng đều đẩy ra, cho dù là nữ nhi của họ hay là nữ nhi của gia chủ, thì địa vị của một số người trong bọn họ thậm chí còn không thua kém nàng.
Cái thế giới này bị điên rồi sao? Đầu óc Băng Như Ngọc nàng đều đã quay vòng vòng.
Tuy nhiên, một lát sau, nàng ngược lại bắt đầu có chút hâm mộ bởi vì gia hỏa Lăng Tiêu này cũng trạc tuổi mình. Vốn coi là loại đại tiểu thư gia tộc thực lực lại mạnh, đầu não lại thông minh, tu vi lại tốt như mình này hẳn là hàng bán chạy, đi tới chỗ nào cũng đều bị người ta nhìn chăm chú mới đúng.
Nhưng mà hiện tại xem ra, cùng Lăng Tiêu so sánh, chính mình quả thực chính là đồ bỏ đi bên trong máy bay chiến đấu, ngay cả cái rắm cũng không bằng. Cho nên, nàng không thể không hâm mộ Lăng Tiêu!
Tuy nhiên nhìn kỹ lại thì mặt mũi gia hỏa Lăng Tiêu này cũng vẫn rất đẹp trai nha, thậm chí còn không thua kém những Đại thiếu gia khác một chút.
Trước đó, nàng không có suy nghĩ qua vấn đề Lăng Tiêu dáng dấp đẹp trai này, chỉ đơn thuần bởi vì thân là tu luyện giả, chỉ cần thực lực đạt tới trình độ nhất định, trong thân thể sẽ không có độc tố gì, da thịt sẽ trở nên bóng loáng, đẹp trai.
Mà nàng lại là người tương đối coi trọng ở bên trong. Cho nên nàng sẽ không đi cân nhắc vấn đề này!
Nhưng mà bây giờ nàng đột nhiên phát hiện Lăng Tiêu thật là một chàng trai rất hoàn mỹ. Từ mỗi cái phương diện mà nói, bề ngoài, thực lực, tâm cơ, thủ đoạn, năng lực... đều vượt xa người đồng lứa. Chủ yếu nhất là gia hỏa Lăng Tiêu này lại là người thượng giới!
Tại vị diện đẳng cấp thấp nhất liền có thể sáng tạo ra kỳ tích mạnh mẽ như thế, có thể nghĩ nếu như ngay từ đầu hắn đã sinh ra ở Thần giới, chỉ sợ giờ phút này hắn đã đầy đủ khinh thường tất cả Thiếu gia Tiểu thư gia tộc cùng tuổi. Thậm chí, hắn đều có thể vượt qua rất nhiều trưởng bối trong gia tộc.
Loại nhân vật kinh diễm tuyệt thế này hẳn sẽ là tồn tại mà thế hệ trẻ tuổi bọn họ kính ngưỡng a?
Vừa nghĩ như thế, bỗng nhiên lúc đó trong lòng Băng Như Ngọc run run một chút!
Thời khắc này, nàng đột nhiên mới phát giác mình ngu xuẩn cỡ nào. Loại đàn ông như Lăng Tiêu này không phải là cái chủng loại đàn ông trong lòng nàng suy nghĩ kia sao?
Băng Như Ngọc không muốn lấy chồng, thế nhưng mà nàng lại cũng không thể không lấy chồng!
Nàng đi vào vị diện này, cũng chỉ là muốn kéo dài thời gian lấy chồng của mình! Nói rõ ràng hơn một chút, nàng chỉ là chưa gặp được người đàn ông mà mình vừa mắt mà thôi.
Nếu như nàng lấy chồng, khẳng định sẽ bị gia tộc gả cho Đại thiếu gia của một số gia tộc khác.
Thế nhưng mà những người kia lại không lọt được vào pháp nhãn của nàng.
Nhưng nếu như đối phương đổi thành Lăng Tiêu, nàng tuyệt đối sẽ nguyện ý 100%!
Trừ bỏ xuất thân ra, Lăng Tiêu hình như chính là một tên đàn ông 360 độ không góc chết.
Thật là đáng chết, nếu như nàng sớm biết như vậy, từ đầu nàng đã chủ động truy cầu Lăng Tiêu, sau đó từ bỏ vị diện thượng giới, tranh thủ thời gian mang theo Lăng Tiêu trở lại Thần giới. Sau đó, nàng sẽ được gả cho người đàn ông mà mình mong muốn.
Thứ hai, nàng cũng không cần vì hôn nhân đại sự của mình mà mệt nhọc ở chỗ này.
Hối hận, hối hận thật sâu!
Hiện tại, đối mặt với việc gia tộc khác cướp người, nàng một câu cũng không dám nhiều lời. Không có cách, ai bảo trong bọn họ không có cường giả Thí Thần cảnh của gia tộc Hàn Băng làm gì?
Thời khắc này, nàng cũng chỉ có thể nhìn gia tộc khác cướp đi Lăng Tiêu từ trong tay của mình!
Mấy Đại Thiếu gia gia tộc như Hỏa tam thiếu, Mộc thiếu nhìn thấy tình cảnh Lăng Tiêu bị rất nhiều gia tộc tranh đoạt này, vừa tức giận lại vừa hâm mộ!
Tại sao tiểu tử này lại mạnh mẽ như vậy? Hiện tại tất cả mọi người đều coi hắn là bảo vật, thực sự là tức chết người đi mà.
"Tốt, các ngươi không cần tranh luận ở chỗ này nữa. Nói nhiều cũng không có ý nghĩa, hãy xem suy nghĩ của tiểu tử kia đi!"
Câu nói này vừa ra, toàn bộ mọi người lập tức đình chỉ cãi lộn.
Không sai, hiện tại tất cả gia tộc đều đang tranh đoạt Lăng Tiêu, thực lực mỗi gia tộc đều không khác mấy, cũng đều có thể giữ được hắn. Cho nên, hiện tại quyền lựa chọn hoàn toàn ở trong tay của một mình Lăng Tiêu!
Chỉ cần hắn quyết định thì dường như sự việc đã được xác định! Nhưng nếu như hắn không có quyết định, mọi thứ cũng không thể giải quyết được!
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người nhìn trừng trừng lấy Lăng Tiêu.
"Tiểu tử, ngươi có suy nghĩ kỹ chưa? Đến cùng là ngươi chọn gia tộc nào? Tuy nhiên ngươi có thể xác định chính là mặc kệ ngươi đến gia tộc nào cũng có thể nhận được đãi ngộ hậu đãi, thế nhưng mà ngươi phải lựa chọn gia tộc có lợi nhất cho sự phát triển của ngươi! Thí dụ như, ngươi tu luyện thuộc tính Hỏa, khẳng định không thể chọn gia tộc khác, nếu không sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện của ngươi sau này, phải không nào?"
Nói xong câu đó, hình như tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn trừng trừng lấy Lăng Tiêu, nhưng mà Lăng Tiêu lại một mặt càng thêm lạnh lùng nhìn lấy bọn hắn!
Ánh mắt kia giống như không để ai trong bọn họ vào mắt vậy.
Hắn đặt hai tay sau lưng, hít thở sâu một hơi, thản nhiên nói:
"Đầu tiên, ta sẽ không hợp tác với bất kỳ người nào can đảm uy hiếp ta. Tiếp theo, khi hợp tác cùng người khác ta chỉ muốn làm chủ đạo, tuyệt đối không làm nô tài cho bất cứ ai. Cho nên ta không lựa chọn gia tộc nào cả!"
Sau khi hắn vừa dứt tời, bầu không khí toàn trường trong nháy mắt biến đổi, Băng Như Ngọc hoàn toàn trợn tròn mắt!
Gia hỏa này thật sự là thằng điên sao? Coi như thực lực của ngươi là Thí Thần cảnh thì thế nào? Ngươi cuối cùng cũng chỉ là một vãn bối, một tên vãn bối vừa mới đạt đến thực lực này mà thôi. Thật giống như một con chim vừa mới mọc lông cánh đầy đủ, nếu như không có trưởng bối thủ hộ, ngươi vẫn không thể đi xa được.
Dựa theo ý nghĩ của Băng Như Ngọc, xem như trong lòng ngươi có chút không thoải mái, xem như ngươi là nhân vật thiên tài, tâm cao khí ngạo, kiệt ngao bất thuần, ngươi cũng không thể ở thời điểm này đắc tội tất cả mọi người chứ?
Ngươi ít nhất phải lưu lại cho mình một con đường a? Sao có thể tự đẩy mình vào tuyệt lộ? Ngươi chán sống rồi sao?
Mà hôm nay, nếu như không có một gia tộc nào bảo hộ Lăng Tiêu, ngay cả việc hắn sống sót đều xem như một chuyện xa vời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận