Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 110: Ta dám cho ngươi, ngươi dám lấy sao?

"Lời nói của ngươi vừa rồi, lặp lại lần nữa?"
Lăng Tiêu bất thình lình nói ra một câu làm cho mọi người sững sờ, bầu không khí lại đột nhiên khẩn trương.
Tên trưởng lão mới vừa mở miệng kia liền ho nhẹ một tiếng, nói:
"Lăng thiếu chủ, ý của ta là đem một phần Linh Tinh của Hổ Môn giao cho Quỷ Cốc các ngươi."
Lăng Tiêu đưa Mục Y Nhân đến bên cạnh Cố Mính Yên, hai tay đặt sau lưng, lạnh lùng nhìn tên trưởng lão kia.
"Từ lúc nào mà đồ vật của Quỷ Cốc ta lại đến phiên ngươi phân phối rồi nhỉ?"
Tên trưởng lão kia hừ lạnh một tiếng.
"Vậy thì ý của Lăng Thiếu chủ như thế nào? Chẳng lẽ nhiều Linh Tinh như vậy, ngươi muốn nuốt một mình hay sao?"
"Ồn ào!"
Lăng Tiêu đập một chưởng, con ngươi của tên trưởng lão kia co rụt lại. Hắn lập tức vận khí ngăn cản, nhưng một chưởng này của Lăng Tiêu lại phá lệ quỷ dị xoay quanh thân hình của hắn một vòng, cuối cùng tát ngay tại trên mặt của hắn.
"Ba — —!"
Âm thanh thanh thúy từ cái tát vang lên, lập tức để lại một bàn tay năm ngón đỏ tươi ở trên mặt của đối phương, làm khuôn mặt của đối phương sưng phồng lên.
Ngay lúc đó, mấy tên đệ tử ở phía sau lưng tên trưởng lão lập tức quát:
"Ngươi — —! Lăng Tiêu, ngươi chớ có khinh người quá đáng!"
Lăng Tiêu nhẹ nhàng sờ sờ chiếc nhẫn đeo ở trên ngón tay của mình, sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Kêu gào cái gì? Ở trước mặt ta, không lớn không nhỏ, chỉ dạy dỗ hắn một chút mà thôi. Không có giết hắn, đã rất khách khí!"
"Ngươi — —!"
Hai mắt của mọi người phun lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.
"Vậy ngươi đến cùng muốn làm sao?"
"Muốn làm gì sao?"
Lăng Tiêu trầm tư một chút, hai tay đặt sau lưng, sắc mặt lạnh lùng nói:
"Hôm nay tới nơi này, tất cả có bảy tông môn. Tự nhiên là mấy nhà chúng ta phân chia."
Mọi người chậm rãi thở dài một hơi.
"Bất quá!"
Nhưng vừa vặn thở dài một hơi thì một câu nói của Lăng Tiêu lại để cho mọi người khẩn trương lên.
"Những Linh Tinh này chung quy là được phát hiện tại trên địa bàn của Quỷ Cốc! Chia như thế nào, tự nhiên là để ta tới định đoạt."
Mọi người khẽ nhíu mày, hỏi thăm:
"Vậy thì... Lăng thiếu chủ chuẩn bị chia ra sao?"
"Rất đơn giản! Quỷ Cốc chúng ta làm chủ nhà, lấy đi chín phần, còn lại một phần để sáu nhà các ngươi chia đều!"
Lời vừa nói ra, nhất thời toàn trường sôi trào.
"Ngươi — —! Ngươi quả thực là miệng rộng a!"
"Một mình ngươi ăn thịt, liền một ngụm canh cũng không cho chúng ta uống sao?"
"Nơi này cũng không chỉ có một cái tông môn, ngoại trừ Quỷ Cốc các ngươi ra thì còn có sáu cái tông môn! Nếu ngươi muốn ép tất cả chúng ta, nói không chừng người không lấy được Linh Tinh cũng chính là Quỷ Cốc các ngươi!"
Lăng Tiêu lạnh nhạt thoáng nhìn mọi người, nhẹ hừ một tiếng.
"Vậy ta đem Linh Tinh đều tặng cho các ngươi, các ngươi dám lấy sao?"
"Có cái gì mà không dám lấy? Ngươi bất quá ỷ vào nơi này là Giang Châu mà thôi! Nhưng mà lại như thế nào? Nơi này cách Quỷ Cốc xa đến vạn dặm! Coi như ngươi có viện binh thì nhất thời nửa khắc cũng đến không kịp!... Cho dù có tới kịp đi chăng nữa thì chúng ta cũng đã sớm mang Linh Tinh đi, mỗi người về sơn môn! Chả lẽ lại sợ ngươi sao?"
"Nếu đã như vậy thì cần gì phải nói nhảm? Động thủ là được! Bên thắng ăn sạch, bên thua... Lưu lại tánh mạng!"
Một câu nói này trong nháy mắt làm cho mọi người có hành động lặng lẽ.
Lúc kêu gào bằng miệng, có người nào không dám nói sao?
Nhưng một khi động thủ thì dựa vào bản sự, thua một cái liền bỏ mạng! Ai dám chơi?
Nhìn thấy ý đồ của đám người phía dưới, Lăng Tiêu khinh thường cười một tiếng.
"Một đám rác rưởi, chỉ bằng vào một ít lá gan cũng dám giành ăn với miệng hổ sao? Đúng là buồn cười!"
Dừng một chút, ánh mắt của hắn lạnh lùng.
"Ta thay đổi chủ ý, tinh thạch ở nơi này, Quỷ Cốc ta muốn hết, các ngươi cút đi!"
Lời nói này vừa nói ra, toàn trường sợ hãi!
Cố Mính Yên vỗ trán một cái.
"Ta liền biết, nếu để gia hỏa này tới lấy Linh Tinh thì khẳng định sẽ giết người!"
"Trong từ điển của gia hỏa này liền không có hai chữ 'Chịu thua'!"
Giờ khắc này những người khác đã sớm không có cách nào để dễ dàng tha thứ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, hận không thể đem hắn ngàn đao bầm thây.
"Lăng Tiêu, ngươi đừng tưởng rằng chúng ta sợ ngươi! Nếu như đánh nhau, ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu!"
"Ồn ào!"
Lăng Tiêu khinh thường thoáng nhìn, hắn đưa tay chém ra một đạo kiếm quang, trực tiếp làm cho người kia đầu rơi xuống đất.
Máu tươi văng đầy mặt đất, nhuộm đỏ những mảnh lá khô rụng trên mặt đất. Đồng thời cũng cũng đốt lên lửa giận của mọi người!
"Lăng Tiêu! Ngươi khinh người quá đáng, nếu ngươi đã không muốn thể diện, vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí! Giết!"
"Lăng Tiêu tiểu nhi, để ta nhìn cái kết cục của ngươi như thế nào! Không có viện quân của Quỷ Cốc, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!"
"Một đám đồ bỏ đi, một mình ta đủ cũng đủ!"
Đối mặt với sự trùng kích của mấy trăm vị Võ đạo tu luyện giả, Lăng Tiêu không sợ chút nào, hắn bước về phía trước một bước, trực tiếp đánh ra một quyền
Phanh — —!
Một tên đệ tử phía trước nhất trực tiếp bị một quyền của Lăng Tiêu oanh thành sương máu.
Mấy người ở phía sau lại lần nữa tiến lên, Lăng Tiêu một tay chắp sau lưng, một tay bao trùm cương khí, liên tiếp chém thẳng!
Mỗi một Kiếm, vô hình Khí Kiếm đều lấy đi một hoặc mấy sinh mạng.
Những tên đệ tử này vừa mới còn kêu gào, muốn diệt sát Lăng Tiêu thì trong nháy mắt liền phát hiện được chỗ kinh khủng của Lăng Tiêu!
Thực lực của Lăng Tiêu thật sự là quá mạnh!,
Mạnh mẽ đến nỗi làm cho người giận dữ!
Bọn họ có nhiều cao thủ tông môn tập hợp như vậy, hơn sáu trăm người. Võ Thánh cao thủ thì có hơn mười người, nhưng ở trước mặt của Lăng Tiêu lại giống như châu chấu đá xe, liên tiếp bị đánh bại, đây là chuyện kinh khủng đến mức nào?
Võ đạo tu luyện giả đối với người thường mà nói thì đã đầy đủ nghịch thiên, một người có thể giết trăm người, ngàn người!
Nhưng Lăng Tiêu càng đáng sợ hơn, bởi vì hắn giết Võ Đạo Tu Luyện giả, cũng có thể giết trăm người, giết ngàn người, bất luận mạnh hay yếu, hết thảy đều nghiền ép!
Thực lực đáng sợ bực này, sợ là chí ít không thấp hơn Võ Thánh mười tầng đỉnh phong!
Nếu không thì lúc bị hơn sáu trăm người vây công cũng sẽ không bình tĩnh như vậy, hơn sáu trăm người liền đụng đến góc áo cũng đụng không được!
Đám người Hổ Môn đang ở phía xa quan sát thì khi nhìn thấy cảnh này, bất thình lình run rẩy.
"Thật là đáng sợ! Tiểu tử này thật là không phải con người!"
Một vị trưởng lão Hổ Môn dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh ở trên trán, mang theo một tia may mắn cười nói:
"Còn may trước đó chúng ta không có chết vì sĩ diện, nếu không lúc này khẳng định chúng ta đều bị hắn chơi chết rồi!"
"Gia hỏa này không thể gây! Sau khi trở về lập tức đóng cửa sơn môn một năm, tất cả mọi người không được ra ngoài! Nhất định phải chờ đến ngày Bách Gia Tranh Bá mở ra rồi lại nói!"
"Vâng!"
Mọi người cùng nhau đáp ứng một tiếng, trong lòng vẫn chưa có gì bất mãn, ngược lại có cảm giác may mắn tránh khỏi được một kiếp nạn.
Cùng Lăng Tiêu là địch, đúng là muốn mất mạng a!
Ở phía dưới, những đệ tử kia đã sợ đến vỡ mật. Lăng Tiêu giống như một Tử Thần từ bên trong địa ngục bò ra, căn bản không cho bọn họ hy vọng hay bất luận cái gì!
Cánh tay phải kia vẫn cứ tùy tiện vung lên, Kiếm khí liền trực tiếp cắt phá cương khí của bọn họ, đem bọn hộ đang sống sờ sờ mà trảm sát.
Thời gian chiến đấu ngắn ngủi hơn một phút, hơn sáu trăm vị tu luyện giả cứ thế bị Lăng Tiêu diệt hết hai phần ba, còn lại một ít người làm gì còn dũng khí để chiến đấu đây?
"Trốn... Trốn! Mau trốn a! !"
"Rút lui! Ta không muốn đánh nữa, tiểu tử này không phải người, hắn chính là quái vật. Ta không muốn đánh với hắn nữa! Sẽ chết người đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận