Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 274: Trước khi giao chiến

Bên trong trụ sở Hoàng Đình, âm nhạc ồn ào nhao nhao. Trên sân khấu, cô gái đang nhảy lên vũ đạo trêu người, quần áo trên người quả thực như một tờ giấy mỏng, mà lại ít đến thảm thương.
Lại thêm ánh đèn lập lòe, ăn uống linh đình, không ngừng kích thích trong lòng của mọi người muốn khiêu vũ.
Trong đại sảnh chỗ đứng rất nhiều, nhưng duy chỉ có một cái sô pha hình tròn lớn ở chính giữa, hiện lộ rõ vẻ khí phách.
Nó chiếm cứ vị trí tốt nhất, mà lại cao hơn so với đài DJ (), có thể nhìn được toàn bộ xung quanh. () DJ: ý chỉ những người phát các đĩa nhạc trong các quán bar, bữa tiệc.
Bởi vì xung quanh vây quanh một vòng chỗ dựa lưng của ghế sô pha, cho nên mọi người chỉ có thể mơ hồ trông thấy mấy cái đầu cùng bả vai, về phần hướng xuống phía dưới mặt một chút đều là không thấy được.
Thời điểm mọi người ở phía dưới chơi rất vui vẻ, một người đàn ông trên ghế sa lon, lấy tay ra dấu với DJ, DJ lập tức mở miệng hô:
"Toàn bộ chi phí của tất cả các vị tối nay, được Hoa thiếu gia bao hết, hét lên nàooo!"
"Aaa _ _ _!"
Âm nhạc càng thêm sôi động, mọi người đang thét chói tai, cũng càng mãnh liệt hơn.
Người được xưng Hoa thiếu gia, mang trên mặt một loại hãnh diện.
Kỳ thật, hắn đã sớm vượt qua độ tuổi được gọi là 'Thiếu', bởi vì gương mặt kia, tuyệt đối không nhỏ hơn 35 tuổi trở lên.
Nhưng mà, trên người mặc một bộ vét hàng hiệu đỉnh cấp được đặt may trực tiếp bởi nhà thiết kế riêng, lại thêm, trên cổ tay hắn mang một cái đồng hồ hiệu Rolex trị giá hơn 120 triệu cũng được đặt hàng làm trước, khiến cho người ta không thể không gọi hắn là một tiếng 'Thiếu gia'.
Làm xong hành động tiêu sái này, mỹ nữ mặt hồng đeo lưới che mặt bên người Hoa thiếu gia, nguyên một đám hưng phấn hướng về hắn áp sát tới.
"Hoa thiếu gia rất đẹp trai nha!"
"Hoa thiếu gia, người ta yêu ngài chết mất! Người ta thật muốn làm bạn gái của ngài đó."
Hoa thiếu gia nheo mắt lại, đôi mắt híp híp lại, mang theo ý cười nói:
"Thật sao? "
"Chuyện đó còn có thể giả sao? Hoa thiếu gia này cứ chọc người ta hoài à! Ngài anh minh thần võ, phong lưu phóng khoáng ai mà không biết cơ chứ."
"Vậy còn chờ gì nữa? Mau mau phô bày ra đi!"
Hoa thiếu gia ngửa đầu dựa vào ghế xô- pha, tách hai bắp đùi ra, một mặt ngạo nghễ nhìn cô gái trước mắt.
Cô gái có chút xấu hổ.
"Hoa thiếu gia, nơi này... Có phải rất không thích hợp hay không? "
"Ngươi cút đi chổ khác đi!"
Hoa thiếu gia tiến lên dùng một chân, đem cô gái đạp vào trong góc.
"Vừa mới cợt nhả ta như vậy, hiện tại lại làm ra vẻ trong sáng thanh khiết gì trước mặt ông đây hả? Ngươi là dạng chó má gì mà ngay cả ông mày cũng dám đùa giỡn? "
Nữ hài ôm bụng, đau đớn rơi nước mắt.
"Ngươi... Ngươi bắt nạt người quá đáng! Nhà chúng ta dù sao cũng là cái gia tộc tam lưu ở Yến Kinh! Ngươi đánh ta như vậy, nhà ta sẽ không dễ dàng bỏ qua!"
"Ngươi nói cái gì cơ? "
Hoa thiếu gia trợn to tròng trắng mắt, cầm lên chai bia trên bàn, liền trực tiếp đập ở trên đầu cô gái, để cô gái tại chổ ợ ra rắm.
Hắn vẫn không quên tiến lên đạp hai đá để phát tiết.
"Ngươi muốn ngưu bức phải không? Dám tại trước mặt ông mày mà ngưu bức hả? Ngươi là cái thá gì cơ chứ? Mẹ nó, đầu năm nay, ngay cả gia tộc tam lưu, cũng dám tại trước mặt ông đây phách lối đúng không? Hay là ngươi chán sống rồi?"
Những cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng bị dọa đến run rẩy, nguyên một đám giống như gà mái, ngay cả cổ cũng không dám vươn ra, núp kĩ ở một góc.
Đá mấy cái, tựa hồ là giải tỏa được không ít, Hoa thiếu gia mới quay lại chỗ ngồi của mình, một lần nữa ngồi ngồi xuống.
Nhìn một đám cô gái đang hoảng sợ nhìn cô gái kia, hắn tiện tay hất ra:
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn vậy không có đầu óc sao? Còn không mau đem người khiêng ra ném đi cho ông mày! "
"Vâng... vâng... !"
Mấy cô gái liền vội vàng tiến lên, bên trong có một cô gái, nhịn không được cẩn thận đem ngón tay đầu đặt ở trên mũi, đột nhiên che miệng, hoảng sợ đến lui về phía sau liên tiếp mấy bước.
Lùi đến bên chân Hoa thiếu gia, Hoa thiếu gia lại một chân đem nàng đá văng.
"Ngươi làm cái quái gì vậy? Bị hù dọa đến bộ dạng như thế? "
Nữ hài mang theo một tia giọng nghẹn ngào, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ chỉ cô gái té xuống kia nói:
"Hoa... Hoa thiếu gia, nàng đã chết! Nàng chết rồi!"
"Chết thì chết, không phải chỉ là một mạng thối hay sao? Ném ra bên ngoài đi. Mẹ nó! Một đám không có thấy qua việc đời! Bản thiếu trên chiến trường giết địch nhân, một bàn tay đều đếm không hết, giết chết một đứa con gái nhỏ thì nhằm nhò gì. Đem người khiêng ra cho ta, ném vào trong thùng rác đi!"
"Vâng... vâng... !"
Bị dâm uy (*) của Hoa thiếu gia bức bách, những cô gái này không dám có chút nào dừng lại, lập tức đem thi thể khiêng đi ra.
(*) dâm uy: làm dụng uy quyền.
Hoa thiếu gia lại hướng một cô gái khác ngoắc ngoắc ngón tay.
"Ngươi, chính là cô có đôi chân dài mang vớ cao màu đen đó.. Chính là ngươi, mau qua đây hầu hạ ông đây!"
Ngay lập tức, thân thể mềm mại của cô gái run lên, lại không dám không nghe theo, lập tức ngoan ngoãn bò đi qua.
...
Lúc này, từ dưới đài nhỏ chạy tới một tên bảo an, đi thẳng tới bên người Hoa thiếu gia, cô gái đối diện cũng không dám liếc một chút.
Có thể thấy, hắn rất hiểu quy củ, Hoa thiếu gia chơi gái, nếu như dám nhìn thoáng qua, nói không chừng, cái mạng này, cũng không còn nữa! !
Đi vào bên người Hoa thiếu gia, hắn cúi đầu tại bên tai Hoa thiếu nói thầm hai tiếng, Hoa thiếu gia hơi hơi nhíu mày, nói:
"Tin tức này có đáng tin được không? "
"Bẩm Hoa thiếu gia, tin tức xác thực đáng tin! Sự kiện này, đã có rất nhiều người biết."
"Khá lắm! Từ gia này là ăn gan hùm mật báo sao? Cho là leo lên tới Võ gia, sẽ còn thật sự cho rằng, chính mình là bay lên tận mây xanh rồi! Nói cho Thải Vân, đi đem tiểu tử kia đánh gãy tay chân, mang tới gặp ta. Còn nữa, đem người của Từ gia cũng toàn bộ đánh gãy tay chân, ném đến tàu điện ngầm ăn xin đi! Mẹ nó! Không gõ một cái, bọn khốn kiếp này sẽ không hiểu quy củ! Lại dám đi đầu quân vào Võ gia, dám vi phạm mệnh lệnh của ta, rõ ràng là muốn chết!"
"Vâng!"
Bảo an nhanh chóng chạy chậm ra ngoài, Hoa thiếu gia nheo mắt lại, bắt đầu thoải mái hưởng thụ tiếp.
...
Một bên khác, sau khi Lăng Tiêu rời khỏi khách sạn Tử Kinh Thành, liền lái xe hướng tới biệt thự của Từ gia.
Tuy Yến Kinh có chút kẹt xe nhỏ, nhưng biệt thự cũng may ở vị trí tốt, cũng không phải là trung tâm thành phố Bắc Kinh, cho nên xe ra bên ngoài ngược lại cũng không tính là quá chật.
"Thiếu chủ, biệt thự đã tu sửa lại hoàn tất. Mấy chỗ xung quanh, trước mắt đều đã chào mua, có ít người giá cả hơi cao một chút, nhưng cũng không có từ chối. Còn có những tên thật sự là không nể mặt mũi, liền trực tiếp tiêu diệt rồi!"
Nghe Tú Nhi báo cáo, Lăng Tiêu hài lòng gật đầu.
"Không tệ, ngươi gần đây tiến bộ rất nhiều."
Tú Nhi hé miệng cười một tiếng.
"Cám ơn Thiếu chủ khích lệ ! Tuy nhiên, có Thiếu chủ cường đại như vậy làm hậu thuẫn, chúng ta những hạ nhân này làm làm việc, muốn không phách lối cũng không được a! !"
"Đừng quá mức đắc ý vênh váo, còn phải cố gắng nhiều hơn mới được. Mặt khác, nhà phải sửa nhanh lên một chút! Tốt nhất nên dùng thép làm khung nhà, mau một chút. Nếu như thực sự không được, đem hai mươi Võ Tôn điều động tới. Có bọn họ, vấn đề tu sửa nhà cửa chắc hẳn là rất đơn giản."
"Vâng! Thiếu chủ sáng suốt. Chuyện này, Tú Nhi sẽ nhanh chóng đi làm tốt. Thiếu chủ, chúng ta đến rồi, cần ta đi vào thay quần áo cho ngài không? "
Lăng Tiêu lắc đầu.
"Không cần. Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi trước đi. Nếu có gì cần, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
"Vâng! Vậy ta xin lui xuống!"
Lăng Tiêu xuống xe, hướng về bên trong biệt thự đi vào.
Đi tới cửa, hắn lại không nhịn được nhíu mày.
" Khí tức này là... Võ Thánh từ đâu tới?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận