Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 499: Âm mưu.

Một bên khác, ở phía đông bắc phủ Thiên Võ Hầu, đệ tử tông môn dưới cờ phủ Thiên Võ Hầu đã cùng đại quân phủ Hàn Vũ Hầu nhanh chóng lao vào nhập thành một đám.
Chiến hỏa kéo dài hơn trăm dặm.
Song phương đầu nhập lẫn nhau, binh lực đồng đều không thấp hơn 2 triệu.
Theo chiến đấu kịch liệt, nhân số tử vong mỗi giây đều đang gia tăng không ngừng.
Phủ Thiên Võ Hầu ở bên này, bởi vì Thiên Võ Hầu bị Lăng Tiêu đả thương, không cách nào chính diện nghênh đón thế tiến công của phủ Hàn Vũ Hầu, cho nên toàn bộ trận tuyến có thể nói là liên tục bại lui.
Hàn Vũ Hầu tâm tình thật tốt, càng đánh càng hưng phấn, từ hướng tây bắc lại nhanh chóng bay tới một đội Tiên thú cấp bốn.
Trần Mộng Dao trực tiếp đi đến bên trong đại bản doanh.
"Dao nhi, sao ngươi lại đi tới nơi này? Ngươi không phải là đang khống chế Tiên thú theo hướng tây bắc tiến công phủ Thiên Võ Hầu sao "
Hàn Vũ Hầu vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Mộng Dao thì trực tiếp mở miệng nói:
"Phụ thân, dừng trận chiến này lại đi!"
"Ngươi nói cái gì?"
Hàn Vũ Hầu đột nhiên giật mình, trợn mắt há hốc mồm.
Thậm chí hắn bởi vì quá mức kinh ngạc nên giờ phút này cũng có chút hoài nghi người đang ở trước mắt có phải là nữ nhi Trần Mộng Dao của mình hay không.
Nếu không phải đã nhìn vài đầu Tiên thú cấp bốn kia quen thuộc, giờ phút này, nói không chừng hắn cũng đã sớm bắt đầu ra tay.
"Phụ thân, ta không cùng người nói đùa đâu, mau lui binh đi!"
"Ngươi có phải điên rồi hay không? Ngươi có biết tình thế hiện tại rất tốt hay không, cho dù là không có trợ giúp từ hướng tây bắc của ngươi, phủ Thiên Võ Hầu cũng không phải là đối thủ của phủ Hàn Vũ Hầu chúng ta! Ta cũng nghe nói, bản thân Thiên Võ Hầu đang bị trọng thương, không cách nào chống cự nổi! Đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta tiêu diệt hoàn toàn phủ Thiên Võ Hầu! Ngươi bây giờ thế mà lại muốn ta lui binh."
Trần Mộng Dao thở dài một hơi thật sâu.
"Con biết yêu cầu này đối với phụ thân mà nói có thể là không cách nào tiếp nhận được, nhưng con nhất định phải nhắc nhở người, nếu như bây giờ không lui binh, bị hủy diệt rất có thể chính là phủ Hàn Vũ Hầu chúng ta."
Hàn Vũ Hầu, nheo mắt lại, nói:
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Nói rõ ràng!"
Trần Mộng Dao hít một hơi thật sâu, nói:
"Đại quân Chân Tiên ở phía Tây Bắc toàn bộ tan tác. Tất cả nhóm Tiên thú đều trốn vào trong rừng rậm Bắc Hoang. Còn Yêu thú thủ hạ của ta, ngài cũng cần phải nhìn thấy, hơn 50 con Tiên thú cấp bốn cùng 1 đầu Tiên thú cấp năm, bây giờ chỉ còn thừa lại vẻn vẹn chưa đến hai mươi con Tiên thú."
Hàn Vũ Hầu đồng tử trong nháy mắt co rụt lại.
Trước đó hắn nhìn thấy Trần Mộng Dao đi tới đây, còn tưởng rằng, những Tiên thú cao giai ở chiến trường Tây Bắc kia, không nghĩ tới bọn chúng lại có thể bị diệt sạch!
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ là Thiên Võ Hầu hắn có quỷ kế? Hắn không ở chỗ này, mà là đang ở chiến trường phía Tây Bắc."
Trần Mộng Dao lắc đầu.
"Không phải hắn, mà là một tông môn cửu phẩm tên là Viêm Hoàng Minh, cùng một chưởng môn tên là Lăng Tiêu."
"Tông môn cửu phẩm sao có thể đối phó nhiều Tiên thú cấp bốn như vậy bọn họ cho dù chỉ 1 đầu Tiên thú cấp bốn cũng không đối phó được!"
"Là thật!"
Trần Mộng Dao cười lên một tiếng đắng chát, đến bây giờ khi nhớ lại sự cường đại của Lăng Tiêu, vẫn như cũ cảm giác được có chút sợ hãi mà khẽ run rẩy.
"Mặc dù con cũng rất không muốn thừa nhận, nhưng đó là... là... thật! Không chỉ như thế, ta nghĩ, nếu như ta đoán không sai, tình báo Thiên Võ Hầu trọng thương mà phụ thân lấy được, đoán chừng cũng là thật! Với lại, hắn hẳn cũng cùng gia hỏa kia có chút quan hệ."
"Dù sao, khi chúng ta tiến công, tất cả chưởng môn của các tông môn dưới trướng của phủ Thiên Võ Hầu đều đã tề tụ lại tại chỗ của bọn hắn. Mà thời điểm giao chiến, hắn cũng xác thực không ở tại chỗ, sau này mới xuất hiện. Rất có thể, trong lúc đó, hắn cùng Thiên Võ Hầu đã nảy sinh xung đột."
Hàn Vũ Hầu sắc mặt ngưng trọng đến đáng sợ.
Hắn cả đời này cũng không nghĩ tới, chỉ là một cái tông môn cửu phẩm nho nhỏ, không đáng chú ý, lại có thể làm được thế này.
Nếu như tên Lăng Tiêu này thật sự có thể tuỳ tiện đánh trọng thương Thiên Võ Hầu thì nếu muốn giết Hàn Vũ Hầu hắn cũng không phải là một việc khó khăn gì.
Đã như vậy thì trận chiến này thật không có bất kỳ lý do gì để đánh.
Nghĩ tới đây, hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nói:
"Nghĩ không ra, phủ Thiên Võ Hầu vậy mà có thể xuất hiện nhân vật tiếng tăm như thế này. Đã như vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể rút quân. Xem ra, là trời xanh phù hộ cho phủ Thiên Võ Hầu a!"
Dừng một chút, hắn đột nhiên mở to mắt.
"Không được! Phủ Hàn Vũ Hầu ta thật vất vả mới đi tới nơi này, hao phí nhiều tâm huyết như vậy, nhiều kế hoạch như vậy, lại dễ dàng từ bỏ như vậy, ta không cam tâm!"
Trần Mộng Dao vội mở miệng nói:
"Phụ thân, nếu người cứ như thế này, sẽ làm cho cả phủ Hàn Vũ Hầu gặp nguy! Chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn tiến hành mở rộng Hầu Phủ, không cần thiết phải đi nhìn chằm chằm vào một phủ Thiên Võ Hầu!"
"Không! Ngươi hiểu lầm ý của ta, Dao nhi. Ta không phải muốn tiếp tục cùng Thiên Võ Hầu đánh nhau, chỉ là... ta chỉ thừa cơ thu lấy một số lợi ích thôi!"
"Lợi ích?"
Trần Mộng Dao hơi nhíu mày, có chút không hiểu.
Mà Hàn Vũ Hầu thì mang theo một nụ cười thần bí khó lường, nhìn nàng nói:
"Dao nhi, ngươi bây giờ cũng đã trưởng thành. Ta đang nghĩ, muốn từ nơi nào kiếm cho ngươi một lang quân như ý, nếu như tên Lăng Tiêu này cường đại đúng như lời con nói, như vậy thì... chúng ta có thể cùng hắn liên hợp, tất nhiên là ông trời tác hợp cho, liên thủ càng mạnh hơn a!"
Trần Mộng Dao một đôi mắt đẹp, trợn tròn thật lớn!
"Phụ thân, người đang nói đùa gì vậy? Con gái cho dù chết cũng sẽ không gả cho tên hỗn đản kia!"
"A! Vì sao? Hắn rất xấu xí sao?"
"Cái đó... cũng không phải, chỉ là... chỉ là...."
Nói đến đây, Trần Mộng Dao sắc mặt có một chút ửng đỏ.
Gia hỏa Lăng Tiêu này, thật sự là có một chút tuấn tú, chỉ là... tên hỗn đản kia, hắn đã từng nhìn thấy mình đang tắm rửa.
Nghĩ đến đây, Trần Mộng Dao tức thì hận đến nghiến răng nghiến lợi!
Nàng trước đó vẫn một mực nghĩ cách làm sao đối phó với Lăng Tiêu, hiện tại Hàn Vũ Hầu ngược lại muốn chuẩn bị đem nàng gả cho Lăng Tiêu, huống chi nàng còn chưa có báo thù chuyện toàn quân bị diệt!
Hàn Vũ Hầu là tên mèo già hóa cáo, chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra thần sắc nữ nhi của mình có chút không đúng lắm.
"Dao nhi, ngươi cùng Lăng Tiêu... chẳng lẽ có chút gì sao?"
Trần Mộng Dao nghiến chặt hàm răng, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, một đôi mắt đẹp bên trong, phun ra hỏa diễm tới.
"Tiểu tử thối kia, con còn hận không thể đem hắn mà rút gân lột da, nghiền xương cốt thành tro!"
"Ai! Dao nhi, ngươi đánh cũng đánh không lại hắn, muốn cùng hắn đối nghịch khẳng định là không được! Nếu như ngươi thật sự muốn báo thù a thì nghe theo cha, cùng Lăng Tiêu thành thân. Ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu như sau này, ngươi có con với hắn, Lăng Tiêu không phải bị ngươi siết gắt gao ở trong lòng bàn tay sao!"
"Đến khi đó, ngươi nói hắn đi hướng Đông, hắn phải đi hướng Đông, ngươi muốn hắn đi về hướng Tây, hắn nhất định đi hướng Tây! Điều này, so với việc ngươi đi tìm hắn chém chém giết giết thì tốt hơn nhiều."
Trần Mộng Dao trong lòng run lên, thật là một ý kiến hay a!
Nếu thật sự để cho nàng cùng Lăng Tiêu đối nghịch, đoán chừng mười cái người như nàng cũng không thể là đối thủ của Lăng Tiêu!
Mặt khác, nếu như đổi thành cùng Lăng Tiêu thành thân, có con với hắn, muốn tùy tiện ngược đãi hắn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận