Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 115: Xúi Giục

Chương 115: Xúi GiụcChương 115: Xúi Giục
“Thật là... Thú vị.”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Hùng Hổ với vẻ mặt bất ngờ.
Vì Hùng Hổ từng bị Triệu Hoằng Nhuận lừa, 6 vạn Sở quân tiên phong đại bại, bởi vậy, Triệu Hoằng Nhuận thật đúng là không nghĩ tới, kẻ này có thể phản đòn sắc bén như vậy.
Không thể phủ nhận rằng, Triệu Hoằng Nhuận tin tưởng Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, đó là dựng nên từ việc hắn đã cắt đứt đường lui của bốn người.
Nếu không còn chỗ đứng ở nước Sở, như vậy chỉ còn cách nghe lời Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng bây giờ, Hùng Hổ chính miệng cam đoan, hắn có thể đặc xá Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, mọi tội họ đã phạm phải.
Tạm thời đừng nói chuyện bốn người có ý nghĩ khác hay không, nhưng có thể đoán được, Triệu Hoằng Nhuận nghe được, sẽ giảm tín nhiệm đối với bốn người.
Trong hoàn cảnh này, Túc vương Triệu Hoằng Nhuận còn có thể yên tâm để bọn họ làm nội ứng sao? Chẳng lẽ không lo bốn tên hàng tướng sau khi được Hùng Hổ đặc xá sẽ lần nữa phản bội?
Đây chính là điểm khiến bốn người lo sợ.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận giữ nụ cười nhạt, nhưng không nói một câu nào, hàng tướng Cốc Lương Uy cùng Vu Mã Tiêu cũng trở nên bất an. Cũng may Triệu Hoằng Nhuận đã mở miệng.
“Thú vị." Nhìn Hùng Hổ, Triệu Hoằng Nhuận trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Không thể không nói, Hùng Hổ đầu óc, có phần nằm ngoài Triệu Hoằng Nhuận dự đoán.
“Làm sao? Bị ta vạch trần quỷ kế, lại muốn hành hạ ta sao?” Hùng Hổ bình tĩnh nói, thế nhưng đáy lòng vẫn có chút sợ hãi, dù sao vết thương bị chà muối quá đau đớn. Hắn không muốn cảm nhận lân nữa.
“Không không không —”
Triệu Hoằng Nhuận giơ một ngón tay, lắc đầu, bình tĩnh nói: “Như thế hay quá... Bản vương là người tuân Ứ quy củ¿¡ , chỉ cần ngươi tuân theo quy củ, bản vương cũng sẽ không nhảy ra khỏi Ÿ quy củ/-..." Ÿ Quy củ? ¡J
Hùng Hổ bối rối nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Cũng không hiểu 7 quy củ mà người sau nói là cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể hiểu thành Ï đối phương đang nhục mạ hẳn,¡..
“Cho nên, ngươi sẽ không sai người xát muối lên vết thương của bản quân?”
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, cười nhạt nói: “đương nhiên sẽ không... Bản vương nếu làm như vậy. Chẳng phải chuyện Ï bản vương hết cách j là thật sao? Không không không, bản vương sẽ không làm thế. Nhưng bản vương sẽ xát muối vào trái tim ngươi ...”
I Nhìn không ra, tiểu tử này vẫn là
kẻ có nguyên tắc...
Hùng Hổ cũng bất ngờ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, tò mò hỏi: “xát muối lên trái tim bản quân?”
“Chờ một chút” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, nhìn Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị.
Hùng Hổ mặc dù không rõ vì sao, nhưng cũng không tùy tiện mở miệng, hắn cũng muốn xem, Túc vương muốn làm cái gì.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn bốn người, bỗng nhiên hướng ánh mắt về phía Khuất Thăng. Mỉm cười hỏi: “Khuất Thăng, bản vương cũng không định vạch trần ngươi... Ngươi giả hàng bản vương, mục đích là gì?”
Khuất Thăng nghe vậy sững sờ, không hiểu gì, lắp bắp nói: “Túc... Túc vương điện hạ, sao có thể... Thế nào giả hàng?”
“Ha ha ha” Triệu Hoằng Nhuận cười cười, chỉ vào đôi mắt của mình, bình tĩnh nói: “ngươi biết không, Khuất Thăng, bản vương có trí nhớ rất tốt. Cho dù chỉ thoáng qua, cũng sẽ không quên... Nên bản vương nhớ kỹ vị trí ngươi ngồi, ngươi ngồi bên cạnh Hùng Hổ. Đúng không?”
“.” Khuất Thăng há miệng, không nói được lời nào.
“Trong ấn tượng của bản vương, Sở quốc có một cấp bậc vô cùng sâm nghiêm, nên người Sở luôn chú ý đến vị trí.." Dừng một lúc, Triệu Hoằng Nhuận chỉ vào Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, tiếp tục nói: “Cốc Lương cùng Vu Mã, ngồi xa hơn ngươi rất nhiều, mà Ngũ Kí... Càng chỉ có thể ngồi ở ngoài rìa, bởi vì hắn chỉ là Thiên Phu Trưởng. Mà ngươi... Có thể ngồi bên cạnh Hùng Hổ... Vì sao?”
“Ta... Ta dù sao cũng là Tam Thiên Phu Trưởng...” Khuất Thăng cười khổ nói.
“Đáp án rất hay. Nhưng vấn đề là, ngươi vừa nói, Hùng Hổ không coi trọng ngươi, nhưng cho dù như vậy, ngươi vẫn có thể ngồi bên cạnh hắn...”
“Tạ.
“Ngươi không cần giải thích” Triệu Hoằng Nhuận ngắt lời Khuất Thăng, chỉ vào hai thi thể: “Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, hai người kia có chức vị gì?”
Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu quay đầu nhìn, cung kính nói: “hồi bẩm Túc vương điện hạ, hai người kia đều là tướng quân”
“Chức vị so với Ô Càn, Thân Kháng ra sao?”
“Khó nói, đều là tâm phúc của Hùng Hổ”
“Quả nhiên” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, chuyển ánh mắt về phía Khuất Thăng, nói: “Khuất Thăng, ngươi giải thích một chút, vì sao ngươi luôn miệng nói không được coi trọng, , lại có thể ngồi chung chỗ với bọn họ?... Đừng chối, trí nhớ bản vương sẽ không sail”
“." Khuất Thăng há miệng, á khẩu không trả lời được.
Thấy vậy, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị mặt biến sắc, theo bản năng cách Khuất Thăng một đoạn.
Cùng lúc đó, binh Ngụy sau lưng Triệu Hoằng Nhuận cầm nỏ nhắm thẳng vào Khuất Thăng.
Nhìn cảnh này, mắt Khuất Thăng hiện vẻ kinh ngạc, nhướng mày, không biết nên ra tay hay không.
Nhưng vào lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên giơ tay ngăn mọi người lại, bao gồm Khuất Thăng.
“Đừng nhúc nhích!... Khuất Thăng, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Bản vương rất xem trọng ngươi, cũng không hi vọng ngươi chết vô ích.” IS)
Khuất Thăng nhìn đám binh ngụy, lại liếc nhìn Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, sau đó nghiêm túc nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
“Ta... Ta không hiểu ý của điện hạ...”
“Không thừa nhận? Không thừa nhận cũng không sao” Triệu Hoằng Nhuận vui vẻ nói: “biết vì sao ngươi lộ tẩy không? Bởi vì ngươi làm quá tỉ mỉ, hiểu không?... Để được bản vương tín nhiệm, ngươi giải thích chi tiết mâu thuẫn của hai họ Ÿ Mịi , Khuất] , còn cố tình nói rằng mình là tướng dưới trướng Hạng Thành Quân, mà Hạng Thành Quân Hùng Nhậm lại không hợp với Hùng Thác, Hùng Hổ, mấy câu nói kia, khiến chuyện ngươi đầu hàng bản vương trở nên hợp lý... Tại sao giải thích chi tiết đến vậy? Bởi vì ngươi muốn bản vương càng tin tưởng ngươi hơn!”
“Thứ lỗi... Thứ lỗi ta không thể đồng ý” Khuất Thăng lắc đầu, nhíu mày nói: “ta đã quyết định đâu hàng Túc vương điện hạ, tự nhiên là mong Túc vương điện hạ tin tưởng ta nhiều hơn...”
“Vậy ngươi giải thích thế nào, khi ngươi phản bội, Hùng Hổ vô cùng khiếp sợ? Chẳng lẽ không phải bởi vì hắn rất tín nhiệm ngươi sao?” Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng cười, Hùng Hổ ánh mắt phức tạp nhìn Khuất Thăng, không nói một lời.
“Cái này... Cái này cũng không thể nói nên điều gì” Khuất Thăng cười khổ nói: “điện hạ, ta tự tay giết đồng liêu, cũng theo lời điện hạ, đâm Hùng Hổ, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh, ta thật sự đầu hàng Túc vương điện hạ sao?” “Đương nhiên không thể chứng minh.... Bởi vì ngươi muốn bảo vệ Hùng Hổ, vì mục đích này, ngươi không tiếc đâm hắn một nhát, đúng không?... Khi bản vương muốn dùng Hùng Hổ đe dọa, ngươi có vẻ kinh hãi, nhưng trên thực tế, ngươi đã sớm đoán được, đúng không?”
“Ta... Ta không hiểu ý của điện hạ.”
“Ngươi có thể không thừa nhận, kể cả câu đặc xá mà Hùng Hổ vừa nói. Nhưng trong mắt bản vương, ngươi giật mình không phải là vì ? lời của hắn sẽ phá hủy lòng tin của ta đối với ngươi, mà là Ÿ lời của hắn sẽ khiến việc ngươi giả hàng trở nên vô nghĩai , đúng không?”
“Ta.." Khuất Thăng cười khổ lắc đầu, đang muốn giải thích, lại bị Triệu Hoằng Nhuận đưa tay ngăn lại.
“Không cần giải thích, ngươi có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, bởi vì bản vương đối với ngươi có ấn tượng rất tốt. Bản vương sẽ không giết ngươi, vẫn như cũ đưa ngươi về Sở doanh..."
F...J
Nghe được câu này, Khuất Thăng thất thần.
Nhìn thấu tâm tư Khuất Thăng, Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng nói: “Khuất Thăng, lòng người là thứ phức tạp... Lùi một bước, hôm nay ngươi mưu đồ thành công, sau khi bản vương để ngươi về quân doanh, tố cáo Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị, đồng thời hợp mưu Hùng Thác tính kế bản vương, thậm chí đánh bại bản vương... Khi đó bản vương ghi hận trong lòng, sẽ trả Hùng Hổ về, đến lúc đó ngươi chỉ cần giải thích qua, liền sẽ được Hùng Hổ thông cảm. Nhưng ngươi có nghĩ tới sau này? Có nghĩ tới, Hùng Hổ sẽ nhớ ơn cứu mạng của ngươi hay không?”
“Mười năm, hai mươi năm, ơn huệ của ngươi sẽ dần bị quên lãng, nhưng vết sẹo trên chân Hùng Hổ sẽ lưu lại cả đời... Mỗi khi hắn nhìn vết sẹo đó, hắn liền sẽ nghĩ đến ngươi, nghĩ đến nỗi nhục làm tù binh, cả đời khó quên... Ngươi cho rằng hắn sẽ làm thế nào?”
“Hắn chọn giết ngươi!... Bởi vì Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị sau khi bị ngươi hại chết, ngươi chính là người duy nhất sống sót, tận mắt thấy cảnh tượng hắn bị sỉ nhục” Triệu Hoằng Nhuận nói chắc nịch.
“.,” Khuất Thăng há to miệng, ánh mắt không còn kiên định như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận