Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 597: Ai Chiếm Thượng Phong?

Chương 597: Ai Chiếm Thượng Phong?Chương 597: Ai Chiếm Thượng Phong?
Nhìn Ứng Khang và Hắc Chu chột dạ, Triệu Hoằng Nhuận trấn an nói: "các ngươi vừa nãy nói nhảm, là lo bản vương nghỉ ngờ các ngươi? Ha ha ha, không cần, bản vương không hẹp hòi đến vậy..."
Nghe vậy, ánh mắt Hắc Chu kỳ lạ, cẩn thận nói: "điện hạ không lo lắng... Sao?"
Hắn không nói thẳng, nhưng Triệu Hoằng Nhuận hiểu ý, cười hỏi: "Hắc Chu, ngươi cảm thấy bản vương cần lo lắng sao?"
Hắc Chu ngẩn người, vẻ mặt "kẻ sĩ chết vì tri kỷ", quỳ một gối, nghiêm túc nói: "điện hạ không cần lo, vì Hắc Nha chúng, vĩnh viễn là con dao sắc trong tay điện hạt" "Thương Thủy Thanh Nha cũng là như thế!" Ứng Khang cũng vội vàng cho thấy cõi lòng, cùng lúc hắn kinh ngạc liếc Hắc Chu: tiểu tử này ngày bình thường cứ im lặng, không ngờ biết nói chuyện như vậy... Suýt chút nữa bị bỏ lại.
"Vậy không phải là được rồi sao?"
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười đỡ hai người dậy, cảm khái nói: "các ngươi càng mạnh, càng có thể giúp bản vương, bản vương sau này phải dùng các ngươi... Bản vương có thể hứa, chỉ cần các ngươi trung thành với ta, với Đại Ngụy, ít nhất trong thế lực ngâm, các ngươi hoàn toàn xứng đáng ...'vua không ngai" !"
F...
Nghe thế, Ứng Khang và Hắc Chu hoảng sợ.
Bọn hắn mới đầu còn hoài nghi có phải Triệu Hoằng Nhuận đang nói mát, nhưng thấy ánh mắt Túc vương sáng lên, bọn hắn cũng thấy nhiệt huyết. Ï Vua không ngai... ,)
Ứng Khang và Hắc Chu, bọn hắn chưa từng nghe qua, nhưng âm thầm ghi nhớ lại.
Chiến lược, hợp nhất thế lực ngâm nước Ngụy, để Dương Hạ Hắc Nha và Thương Thủy Thanh Nha trở thành 2 thế lực còn lại duy nhất, đây là điều bọn hắn không dám tưởng tượng.
Bọn hắn không khỏi cảm khái: dã tâm của bọn hẳn thật sự quá tầm thường, chỉ hạn chế một góc, nhìn Túc Vương xem, vừa mở miệng đã hợp nhất toàn bộ thế lực ngâm nước Nguy, đây... Thật là... Dã tâm lớn!
"Điện hạ!" Hắc Chu tha thiết nói: "chúng ta cần điện hạ hỗ trợi"
"Không có vấn đề." Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, sảng khoái nói: "các
ngươi cần binh khí, bản vương để Dã Tạo
†y chế tạo riêng, các ngươi muốn người, 3
vạn Thương Thủy quân tùy thời chờ lệnh." Ï Một chủ thượng thật tốt... /
Hắc Chu cảm động, liếc Ứng Khang, kích động nói không nên lời.
"Nhưng các ngươi đã chọn được mục tiêu chưa?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn hai người, hỏi: "Dương ẩn tặc thế nào? Bản vương nghe nói? Dương ẩn tặc thực lực cũng rất mạnh, không kém Dương Hạ."
"Dương?" Ứng Khang sắc mặt cứng đờ, thận trọng nói với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ, đánh Dương ẩn tặc, sẽ đắc tội Phần Hình Tắc. "
"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, không hiểu hỏi: "Phần Hình Tắc? Từ Ân đại tướng quân? Dương ẩn tặc có quan hệ gì với Phần Hình Tắc sao?"
Thấy vậy, Ứng Khang liền hiểu điện hạ không rõ tình hình, giải thích: "Dương ẩn tặc có chút quan hệ với Từ đại tướng quân, mặc dù mối quan hệ này chứ từng công khai, nhưng chúng ta hoài nghị, Dương ẩn tặc và Phần Hình Tắc có giao dịch..."
"Bằng không, trước đây chúng ta tấn công Dương ẩn tặc, Phần Hình Tắc sao trùng hợp phái binh vây quét?... Rõ ràng Dương Hạ cùng Phần Hình Tắc cách xa như vậy, lại còn nói đến Dương Hạ luyện binh, cái cớ này thật nực cười!" Hắc Chu chua chát bổ sung, oán khí xông về phía Triệu Hoằng Nhuận.
"Các ngươi cùng Dương ẩn tặc đánh qua?" Triệu Hoằng Nhuận thích thú hỏi.
Ứng Khang và Hắc Chu ngượng ngùng nở nụ cười, hàm hồ giải thích hai câu, đại khái cuộc đối đầu khiến bọn hẳn không hài lòng.
Ï Thì ra sau lưng Dương ẩn tặc là Phần Hình Tắc sao? Chẳng lẽ là Từ đại tướng quân? ¡
Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ.
Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Trước đây Sở sứ bị tập kích, Phần Hình Tắc mất đi 100 người, nếu Từ Ân nắm trong tay một nhóm ẩn tặc, vì sao không điều tra?
Hay là, Dương ẩn tặc đã đang truy tìm, chỉ là hắn trước đó chưa từng dính tới ẩn tặc, nên không phát giác được?
Triệu Hoằng Nhuận liên tục suy đoán, gọi Hắc Chu đến, thì thầm vài câu.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận bí mật chỉ thị, Hắc Chu ngẩn người, rồi nghiêm túc gật đầu: "điện hạ yên tâm, chuyện này giao cho Hắc Nha chúng."
Triệu Hoằng Nhuận thỏa mãn gật đầu, vừa cười vừa nói: "đã không phải Dương ẩn tặc, vậy các ngươi chọn lựa ai?
Ứng Khang khá tò mò chuyện Triệu Hoằng Nhuận giao cho Hắc Chu, nhưng hắn cũng hiểu, nếu Triệu Hoằng Nhuận không mở miệng, Hắc Chu sẽ không chủ động lộ ra, mà hắn cũng không tiện hỏi.
Hắn dứt khoát coi như không thấy, vừa cười vừa nói: "trong tất cả huyện thành, ít nhiều đều tồn tại ẩn tặc, chỉ là dĩ vãng chúng ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nên không dám xuất đầu lộ diện... Kẻ cuồng vọng như Kim Câu chung quy rất ít”
"Ít nhiều?" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy rất kinh ngạc, theo hắn biết, nước Nguy trị an vẫn tương đối tốt, không ngờ dưới không khí bình an còn rất nhiều ẩn tặc.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi: "cần bản vương phái Thương Thủy quân giúp các ngươi sao?”
Nghe vậy, Hắc Chu nói với giọng giễu cợt: "điện hạ, Dương Hạ ẩn tặc cũng không giống Dương ẩn tặc." Nói xong, hắn nghiêm túc nói với Triệu Hoằng Nhuận: "xin điện hạ thứ tội, chúng ta tuy là ẩn tặc, nhưng cũng có đạo nghĩa, điện hạ cũng tốt, Thương Thủy quân cũng tốt, chúng ta sẽ bằng vào thực lực bản thân, mở rộng thôn, trở thành điện hạ trợ lực."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy lộ vẻ cảm động, mặc dù hắn khịt mũi coi thường: rõ ràng có thể mượn Thương Thủy quân, làm gì cần hy sinh để tấn công ẩn tặc khác? Nhưng hắn cũng hiểu, nghề nào cũng có nguyên tắc riêng, cho dù là ẩn tặc, cũng có nguyên tắc, không được coi là trò cười.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nói: "vậy bản vương có thể làm gì?"
Lúc này, Ứng Khang lên tiếng: "vũ khí. . Tỉ như thủ tiễn điện hạ cho chế tạo để đối phó chúng ta, binh khí đó vô cùng thích hợp ẩn tặc."
"Không thành vấn đề." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu nói: "bản vương có thể để Dã Tạo ty làm cho các ngươi... Còn nữa không?"
"Còn có lương thực, cùng với... Ứng Khang lộ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nói: "nếu chúng ta không đủ sức, đến lúc đó phiền Thương Thủy quân... Luyện binh."
Nhìn Hắc Chu đang lúng túng, Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt: còn nói cái gì xem thường Dương ẩn tặc, thế này khác nào phái quân trực tiếp giúp các ngươi?
Chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của Triệu Hoằng Nhuận, Ứng Khang và Hắc Chu đều lúng túng.
Nhưng vất vả mới có Túc Vương làm chỗ dựa, có 3 vạn Thương Thủy quân cùng 2 vạn Yên Lăng quân, bỏ qua hỗ trợ mạnh mẽ, chỉ bằng vào chính mình, thì đúng là đần?
Ï Chúng ta cũng không phải người ngu! J
Ứng Khang và Hắc Chu không chút chột dạ. ..." Nhìn 2 "tiểu nhân" trước mặt, Triệu Hoằng Nhuận ho một tiếng, điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười, chắp tay nói: "đã như thế, bản vương liền cung chúc hai vị... Thuận buồm xuôi gió."
"Đa tạ điện hạ."
Ứng Khang và Hắc Chu chắp tay cáo lui.
Trong thời gian ngắn, một trận gió tanh mưa máu sẽ diễn ra trong thế lực ngầm.
Triệu Hoằng Nhuận chú ý động tĩnh Thanh Nha và Hắc Nha 10 ngày sau đó, biết được bọn hắn đang tấn công ẩn tặc ở các huyện lân cận, nhưng trong mắt người thường, 10 ngày này vẫn bình yên như không có chuyện gì.
I Thật là tò mò, chiến tranh giữa ẩn tặc. . J
Chú ý một thời gian, Triệu Hoằng Nhuận cảm khái.
Hắn cũng rất muốn xem, nhưng hắn cũng hiểu, nếu trực tiếp tham gia, sẽ chỉ khiến Hắc Nha và Thanh Nha mất đạo nghĩa, bị nước Ngụy ẩn tặc bài xích, bất lợi phát triển.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận dứt khoát không quan tâm nữa.
Ứng Khang và Hắc Chu đều không phải đồ đần, bọn hắn nếu thua thiệt, chắc chắn sẽ tìm kiếm trợ giúp.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận quyết định giải quyết mâu thuẫn giữa Yên Lăng và An Lăng, thì Thanh Nha chúng được hắn phái đi Đại Lương, đưa tin đến.
Là chuyện của Chu Biện.
"Ừm?"
Nhìn tập giấy ghi lại chỉ tiết về Chu Biện, Triệu Hoằng Nhuận biểu cảm vi diệu.
Khác với những gì hắn đoán, Chu Biện là nhân tài khoa cử 2 năm trước, sở dĩ người này không vào hoạn lộ, cũng không xuất đầu lộ diện, là vì có người giấu hắn đi.
Mà người giấu Chu Biện, lại là... Ung Vương Hoằng Dự!
"Chơi lớn như vậy?"
Lẩm bẩm một câu, Triệu Hoằng Nhuận đến cạnh chân nến, đốt chồng giấy ghi lại lai lịch Chu Biện.
Giờ phút này, hẳn có cảm giác hả hê trước sự đau khổ của người khác.
Ï Thật tàn nhãn, không tiếc trả giá để ly gián thái tử và Lạc Tần, khiến Lạc Tần thất sủng, địa vị bị Chu Biện thay thế... Ha ha, đông cung mất đi Lạc Tần, chậc chậc chậc... /¡
Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên đồng cảm đông cung, rõ ràng có người tài phụ tá, lại mù quáng đi tin kẻ địch.
Nhưng khó trách, ai bảo Chu Biện dùng cách đặc biệt như vậy để tiến thân?
Hoàn toàn bị Nhị vương huynh nắm bắt... j Triệu Hoằng Nhuận tiện tay ném chống giấy đang cháy xuống đất, nhìn nó cháy thành tro bụi.
Ï Đông cung, xong! /¡
Bạn cần đăng nhập để bình luận