Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 137: Khuất Thăng Hiến Kế

Chương 137: Khuất Thăng Hiến KếChương 137: Khuất Thăng Hiến Kế
Triệu Hoằng Nhuận và Hùng Thác, gần như cùng lúc nhận được chiến báo về trận chiến trên bờ Thái Hà.
Khi Triệu Hoằng Nhuận nhận được tin, những chiến thuyền bị cuốn trôi cũng đã trở về, binh sĩ trên thuyền đã báo lại kết quả cho Hùng Thác.
Nghe được cuộc tập kích thất bại, không những tổn thất rất nhiều chiến thuyền, ngay cả 3 vạn binh sĩ cũng không còn bao nhiêu, hắn bị sốc, đứng hình một lúc lâu.
Nhưng càng khiến hẳn đau lòng, còn là vì Tử Xa chết trận.
Tử Xa, là quý tộc Sở quốc, tuy Tử Xa không phải người xuất sắc nhất trong tộc, nhưng cũng gọi là người xuất chúng, huống hồ hắn đã theo Hùng Thác nhiều năm, là tướng lĩnh Hùng Thác tín nhiệm.
Nên trong mắt Hùng Thác, Tử Xa chết trận, còn đau lòng hơn việc mất mấy chục chiến thuyền và 3 vạn binh sĩ.
Ngàn quân dễ kiếm một tướng khó cầu, chiến thuyền có thể chế tạo, binh sĩ có thể chiêu mộ, nhưng một tướng tài thật sự khó có được.
“Người Ngụy xây đập sao?”
Hùng Thác không thể tin nổi, chẳng lẽ người Ngụy biết tiên tri?
Nhưng hẳn không biết, mọi chuyện là do Triệu Hoằng Nhuận dẫn dắt hắn làm như vậy.
Ï Tử Xa vậy mà binh bại chết trận....I
Tể Tuyên, Liên Bích và Khuất Thăng có ý nghĩ không giống nhau. Tể Tuyên và Liên Bích rất tức giận, dù sao ba người bọn hắn đã dưới trướng Hùng Thác nhiều năm, bây giờ Tử Xa chết trận, giống như mất đi một người huynh đệ.
Mà Khuất Thăng không biết phản ứng ra sao.
Mặc dù hẳn đầu hàng Triệu Hoằng Nhuận. Hơn nữa cũng không nói tình hình cho Hùng Thác biết, hoặc tố cáo Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị 3, nhưng trong sâu thẳm, hắn không hề thật sự muốn đầu hàng Ngụy quốc.
Hắn cũng là quý tộc Sở quốc, cho dù là chỉ thứ, nhưng cũng mang họ Khuất, làm sao cứ vậy đầu hàng Ngụy quốc?
Nên sau khi trở về Sở doanh. Hắn liền không hành động, không giống Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu, ngày đêm khổ sở suy nghĩ cách giúp Triệu Hoằng Nhuận đánh bại Hùng Thác.
Khuất thăng còn muốn quan sát, hoặc có lẽ, hắn vẫn do dự.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận cũng không trực tiếp ra lệnh cho hắn làm bất cứ việc gì, nên Khuất Thăng có thể tiếp tục quan sát, tiếp tục do dự.
Nhưng sớm muộn, hắn vẫn sẽ phải đưa ra lựa chọn, chọn Ngụy quốc hoặc Sở quốc.
Mấy ngày trước, Tể Tuyên dẫn quân tấn công Ngụy doanh mà không có kết quả, Khuất Thăng không hề để ý việc này, nhưng bây giờ, Tử Xa dẫn quân tập kích Đại Lương thất bại, không nói tốn binh hao tướng, ngay cả Tử Xa cũng chết trận, điều này khiến Tử Xa có suy nghĩ khác.
Ï Trận chiến này, Hùng Thác càng đánh càng khó ....
Khuất Thăng thầm nghĩ. Nhớ lại lúc đầu, Hùng Thác binh lực từng đạt đến 11 vạn. Sau hai trận đại bại, binh lực Hùng Thác giảm xuống còn dưới 8 vạn.
Nhìn như quân số giống như lúc ban đầu. Cũng tránh tiêu hao nhiều lương thực, nhưng trên thực tế, trong 8 vạn quân Sở còn lại có 3 vạn quân của Hùng Hổ.
Mà nội bộ quân Sở có mâu thuẫn, thật khó để hai bên đồng lòng nhất trí cùng đánh với quân Ngụy.
Xem ra. Ta phải đưa ra lựa chọn... Chết vì Sở, hay sống vì Ngụy.
Khuất Thăng nhíu mày suy nghĩ.
Đang suy nghĩ, chợt Hùng Thác hỏi hẳn: “Khuất Thăng, ngươi có ý kiến gì?”
“A?” Đang suy nghĩ đến tương lai bản thân, đột nhiên bị hỏi làm Khuất Thăng hoảng hốt. Thấy vậy, Hùng Thác tức giận nói: “các ngươi sao vậy? Tử Xa chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, chết vì Đại Sở bá nghiệp, đây là vinh quang!... Vì sao ủ rũ cúi đầu?!”
Khuất Thăng lén nhìn Tể Tuyên và Liên Bích, thấy hai người cũng cúi đầu, cảm thấy may mắn không bị Hùng Thác phát hiện, cũng tự trách vì mình mất tập trung.
Thấy Hùng Thác đã bắt đầu nổi giận, Tể Tuyên mở miệng, thế nhưng là hắn mở miệng khuyên Hùng Thác thu binh, chờ đợi đầu xuân năm sau tái chiến.
Nghe những lời này, Hùng Thác giận tím mặt, mắng: “mùa xuân, mùa xuân, chẳng lẽ bản công tử không biết mùa xuân tái chiến, quân ta tất có thể đánh thắng quân Ngụy sao?... Nhưng chờ đến mùa xuân còn cần hai ba tháng, chẳng lẽ hai ba tháng này, Hùng Thác ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Hùng Ngô xâm chiếm lãnh thổ Ngụy quốc? Để danh tiếng hắn từng bước vượt qua ta?.. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ không ra biện pháp khác sao?”
Tể Tuyên cùng Liên Bích nhìn nhau, cúi đâu không nói.
Bọn hắn nghĩ, bây giờ là mùa đông, vốn là không dễ đánh trận, mà quân Ngụy lại cố thủ đại doanh, hiện tại quân Ngụy chiếm “địa lợi”, trận này làm sao đánh?
Chẳng thà chỉnh đốn binh mã, nghỉ ngơi lấy sức, còn hơn chịu thêm thất bại.
Đáng tiếc, Hùng Thác tranh cường háo thắng, không thể chấp nhận thất bại, điều này khiến bọn hắn phải khổ, giống như mấy ngày trước, biết Ngụy doanh rất khó đánh, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, không thể không tấn công.
“Khuất Thăng.” Hùng Thác nhìn qua ba người, cuối cùng nhìn vào Khuất Thăng: “ngươi nói xem, nhưng bản công tử không muốn nghe đến đầu xuân tái chiến.”
“Cái này..” Khuất Thăng khổ sở: “để mạt tướng suy nghĩ.”
Khuất Thăng bắt đầu suy tư.
Nhưng hắn không có suy nghĩ giúp Hùng Thác chiến thẳng, bởi vì hẳn thấy, Hùng Thác bại cục đã định.
Chim khôn biết chọn cành mà đậu, trước đây dù bị Triệu Hoằng Nhuận thuyết phục, nói ra ý định đầu hàng, nhưng sau khi nhìn thấy 8 vạn quân Sở, Khuất Thăng vẫn có chút do dự: hắn sợ nhất là đã đầu hàng, mà Hùng Thác lại đánh bại quân Ngụy.
Nhưng bây giờ, Túc vương không cần bọn hẳn giúp đỡ đã dồn Hùng Thác đến mức này, đồng nghĩa, chỉ cần Khuất Thăng làm một động tác nhỏ, là có thể trợ giúp Túc vương đánh bại Hùng Thác.
Nghĩ đến đây, Khuất Thăng nhớ lại lời Triệu Hoằng Nhuận đã nói.
Hắn nhớ mang máng, Triệu Hoằng Nhuận cũng không yêu cầu bọn hắn làm gì khác, ngoại trừ một việc, đó là khi Sở doanh nội loạn, Triệu Hoằng Nhuận muốn bọn hắn đốt cháy Sở doanh.
Ï Phóng hỏa đốt doanh...)
Khuất Thăng đột nhiên nảy ra ý tưởng.
“Quân thượng” Khuất Thăng chắp tay, thấp giọng nói: “không bằng, chúng †a phóng hỏa, đốt đại doanh.”
“Cái gì?” Hùng Thác kinh ngạc nhìn Khuất Thăng, khó tin nói: “đây chính là cách ngươi nghĩ ra?” Nhưng ngẫm nghĩ lại, Hùng Thác vội vàng nói: “đợi chút.”
“Phóng hỏa đốt doanh?” Hùng Thác đi đi lại lại tại trong trướng, rồi nói: “ý ngươi là, dụ quân Ngụy đánh lén?”
“Đúng vậy.” Khuất Thăng gật đầu, trâm giọng nói: “Cơ Nhuận thả ra 3 vạn binh, có ý đồ xấu, hoặc cũng đoán được 3 vạn binh sĩ sẽ gây mâu thuẫn nội bộ, nếu quả thật như thế, chúng ta cố ý để trong trại nội loạn, rồi phóng hỏa đốt đại doanh, có lẽ sẽ lừa được quân Ngụy tập kích doanh trại.”
Hùng Thác sờ cằm trầm tư, một lúc sau nói: “Cơ Nhuận tuy tuổi còn trẻ, nhưng rất xảo trá, ngươi chắc hắn sẽ trúng kế sao? Nếu hắn không trúng kế, vậy nên làm gì?”
Khuất Thăng nghe xong, cười nói: “nếu hắn không trúng kế, quân thượng cũng nên từ bỏ, chia binh ra các thành trì chờ đầu xuân tái chiến.”
Vừa nghe Ï đầu xuân tái chiến, , mặt Hùng Thác nhăn lại, nhưng suy nghĩ lại thấy Khuất Thăng nói không sai: nếu quân Ngụy còn không mắc câu, thì bọn hắn không còn cơ hội đánh thắng quân Ngụy năm nay, thay vì ở đây lãng phí quân lương, còn không bằng chia binh ra các thành trì chiếm được, ít nhất có thể giảm bớt áp lực quân lương.
“Tể Tuyên, Liên Bích, các ngươi thấy thế nào?” Hùng Thác hỏi hai người.
Tể Tuyên cùng Liên Bích nhìn nhau, rồi cùng nhìn sang Khuất Thăng, đánh giá Khuất Thăng cao hơn trước.
Không thể phủ nhận, Khuất Thăng đưa ra đề nghị, là cách rất hay: nếu quân Ngụy trúng kế, tất nhiên là chuyện tốt, bọn hẳn chỉ cần mai phục, đánh một trận kết thúc ngược lại, nếu quân Ngụy không trúng kế, bọn hắn cũng không thiệt hại, chỉ đốt một doanh trại mà thôi.
Khuất Thăng... Có chút năng lực.
Lẩm bẩm một câu, Tể Tuyên cùng Liên Bích đồng thanh nói: “kế này tuyệt diệu!"
Hùng Thác cũng vui vẻ, vỗ án nói: “đã như vậy không nên chậm trễ, đêm nay thực hiện.”
“RõP"
Tể Tuyên, Liên Bích chắp tay nhận lệnh.
Còn Khuất Thăng tuy chắp tay nhưng trong lòng có ý nghĩ khác.
Ï Túc vương điện hạ, ta đã làm như lời ngươi nói, nghĩ cách đốt cháy đại doanh, chắc ngươi sẽ không ngu đến mức tập kích ban đêm?... Nhưng nếu không làm vậy, ngươi lại có dự định gì? Ta vô cùng mong đợi!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận