Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 795: Kinh HỈ

Chương 795: Kinh HỈChương 795: Kinh HỈ
Đêm đó, ở phủ Túc Vương, Triệu Hoằng Nhuận nằm trên ghế dài trong thư phòng, nhớ lại những gì mình thấy hôm nay.
Trong lòng có vô vàn thắc mắc.
Trong vụ án Hình Bộ thượng thư bị hại, Dư Ngạn là nghi phạm mấu chốt, vốn có thể moi ra nhiều manh mối, nhưng Đại Lý Tự chưa tra khảo, Dư Ngạn đã chết trong tay Ngụy Vương.
Đại Lý Tự làm sao điều tra tiếp?
Khó trách Từ Vinh thất vọng, để mọi người hồi phủ nghỉ ngơi.
Triệu Hoằng Nhuận rất muốn đi hỏi phụ vương, nhưng cuối cùng, hắn vẫn từ bỏ.
Vì phụ vương lúc đó đã đuổi cả hắn ra ngoài, nghĩa là có một số việc, phụ vương không muốn hắn biết.
Như thế thì hắn có đi hỏi, phụ vương sẽ nói cho hắn biết thật sao?
Thôi thôi, vẫn là nghĩ lại vụ án Chu thượng thư... Chỉ là nghi phạm đều đã chết, việc này... .¡ Triệu Hoằng Nhuận buồn bã, vì mọi manh mối đã mất. Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận có suy nghĩ. Hắn nhớ trên thi thể Chu Yên, trong móng tay có gỗ vụn. Gỗ vụn thể hiện quá ít thông tin. Nhưng Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác, đây là manh mối quan trọng. Nhưng thứ đó có nghĩa gì? Gỗ... Gõ... Gỗ... J
Vừa lẩm bẩm, Triệu Hoằng Nhuận vừa ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, hắn chán nản phát hiện, cả đêm suy nghĩ lại không thu được gì. Có thể mấu chốt ở hồ sơ đám Vương Linh. ¡
Lơ đãng tắm rửa, Triệu Hoằng Nhuận bước ra ngoài sảnh, khi hắn dẫn Ôn Khi và tông vệ rời phủ, chuẩn bị đến Lại Bộ, khi đi ngang qua hoa viên, liền thấy một bóng người, còn chưa kịp phản ứng, liên nhào vào ngực hắn, thân thiết ôm.
"Ta rất nhớ ngươi (tiếng Nguyên)..."
"Ô Na?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nhưng khi nhìn kỹ, hắn lộ vẻ mừng rỡ.
"Ngọc... Ngọc Lung?”
Thiếu nữ nghe vậy, bất mãn nhăn mũi, rời khỏi ngực Triệu Hoằng Nhuận, tức giận hét lên: "cái gì, một hồi không gặp, tiểu tử ngươi càng to gan, ngay cả tỷ tỷ cũng không gọi... Không hổ thống soái phạt Sở."
Đối mặt thiếu nữ chất vấn, Triệu Hoằng Nhuận cười khổ, đành gọi một tiếng: "Ngọc Lung vương tỷ."
Thiếu nữ, không, phải nói là Ngọc Lung công chúa, lộ ra nụ cười hài lòng: "trẻ nhỏ dễ dạy."
Lúc này, hành lang xuất hiện bóng người, bất đắc dĩ nói: "Hoằng Nhuận, vì làm ngươi ngạc nhiên, Ngọc Lung đã trốn rất lâu." "Lục thúc?" Triệu Hoằng Nhuận nhìn người tới mà vui mừng, đó là Di Vương Triệu Nguyên Dục.
"Lục thúc, các ngươi về bao lâu rồi?" Triệu Hoằng Nhuận cao hứng hỏi.
Triệu Nguyên Dục mỉm cười, nói: "không lâu, Lục thúc còn chưa hồi phủ, liền bị nha đầu kéo tới chỗ ngươi... Nàng nhất quyết muốn tạo bất ngờ cho ngươi."
"Bất ngờ? Bất ngờ?" Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ nhìn Ngọc Lung, không biết vương tỷ có gì cho hắn.
Thấy vậy, Ngọc Lung bất mãn nói: "cái gì, Hoằng Nhuận, ngươi không chú ý tới ta nói tiếng Nguyên sao?"
"Hả? Chỉ thế này? Đây là bất ngờ?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người: "ta còn tưởng có lễ vật gì."
Ngọc Lung công chúa thở phì phò, bất mãn nói: "lễ vật có, Tô tỷ tỷ, Ô Na, tiểu Hạnh nhi, Nhuế Nhuế, còn cả tỷ tỷ nàng, ta đều có lễ vật. Nhưng không cho ngươi, ai bảo ngươi chọc tức ta."
Nói xong, nàng đi về bắc viện, chắc đi gặp mấy nữ nhân.
Thấy vậy, tông vệ hiểu ý nở nụ cười, người làm khó được điện hạ càng ngày càng ít.
Triệu Hoằng Nhuận nhìn bóng lưng Ngọc Lung, lại nhìn Triệu Nguyên Dục, đã thấy lục thúc chịu bó tay.
"Nha đầu này, càng ngày càng không quy củ, là do Lục thúc nuông chiều..." Triệu Hoằng Nhuận nói.
Nói thì nói thế, nhưng Triệu Hoằng Nhuận không hề bất mãn.
Hắn chỉ cảm khái, vì hình ảnh cô đơn của Ngọc Lung 3 năm trước.
Bây giờ, trông vương tỷ có sức sống hơn nhiều, Triệu Hoằng Nhuận hết sức cao hứng.
"Nha đầu kia không có quy củ? Ngươi thì có quy củ?... Nha đầu này, nha đầu này, Ngọc Lung nói thế nào cũng lớn hơn ngươi a?”
Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói xong, Di vương tức giận gõ trán Triệu Hoằng Nhuận.
"Lục thúc, ngươi càng ngày càng thiên vị...' Triệu Hoằng Nhuận vuốt trán, bất mãn nói.
Trước đây, lục thúc thương hắn nhất, nhưng gần đây, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy, lục thúc đã thương Ngọc Lung hơn hắn, khiến Triệu Hoằng Nhuận khó tránh khỏi ghen ty.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận phàn nàn, Triệu Nguyên Dục hơi thay đổi sắc mặt.
Lập tức, hắn vừa cười vừa nói: "Hoằng Nhuận, ngươi đã trưởng thành, đừng trẻ con như thế... Đúng, ngươi muốn ra ngoài?"
Thấy lục thúc đổi chủ đề, Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, gật đầu nói: "có chút việc."
"Chuyện gì?" Triệu Nguyên Dục nghi ngờ hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận hơi do dự, rồi kể lại chuyện Chu Yên bị hại, nhưng che giấu chuyện Dư Ngạn bị Ngụy Vương giết.
"... Nên ta định đến Lại Bộ, xem có tìm được đầu mối gì hay không."
"Lại có chuyện này?" Triệu Nguyên Dục kinh sợ, nhíu mày hỏi: "kẻ nào to gan, lại dám làm hại trọng thân trong triêu?"
Thấy Triệu Nguyên Dục giận dữ, Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt, hắn rất ít khi thấy lục thúc có biểu cảm như vậy.
Một lúc sau, Triệu Nguyên Dục nhíu mày hỏi: "Hoằng Nhuận, vụ án có tiến triển gì chưa?" Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận phiền muộn.
Vụ án vốn có tiến triển, dù sao bọn hắn đã bắt được Dư Ngạn, chỉ cần tra hỏi chân tướng - chẳng những giải quyết được vụ án, còn tìm ra thế lực đứng sau.
Chỉ tiếc, Ngụy Vương giết Dư Ngạn, chặt đứt manh mối.
"Tạm thời không có manh mối." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu nói.
Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục tiếc nuối gật đầu, mở miệng nói: "đã vậy, Hoằng Nhuận, kục thúc sẽ không làm chậm ngươi, chờ ngươi trở về, lục thúc sẽ nói chuyện."
"Hả?" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy không khỏi thất vọng, hắn đang rất muốn trò chuyện với lục thúc.
Bỗng nhiên, hắn nảy ra ý tưởng, nói: 'Lục thúc, chi bằng ngươi đi cùng ta?"
"Việc này..." Triệu Nguyên Dục do dự, nhíu mày nói: "Hoằng Nhuận, ngươi biết, Lục thúc trước giờ không hỏi chuyện triêu chính..."
"Đây không phải triều chính, đây là án mạng." Triệu Hoằng Nhuận kéo Triệu Nguyên Dục đi.
Rơi vào đường cùng, Triệu Nguyên Dục đành đồng ý.
Ôn Khi nhìn cảnh này, kéo Mục Thanh sang một bên, hỏi: "Mục tông vệ, vị kia là ai?"
Mục Thanh liếc nơi xa, cười giải thích: "đó là lục thúc của điện hạ, Di Vương."
Ôn Khi gật đầu, lại hỏi: "theo cuộc nói chuyện, hình như Di Vương trước đó không ở Đại Lương?"
"Có thể là đi chơi ở đâu đó." Mục Thanh nhún vai, sau đó nhìn vẻ nghiêm túc của Ôn Khi, vừa cười vừa nói: "sao ngươi có biểu cảm này? Di vương gia không phải người khả nghi, hắn xưa nay thương yêu điện hạ, nên từng có người nói, Di vương và điện hạ giống phụ tử, nhưng ngươi đừng rêu rao, bằng không bệ hạ trách tội xuống, không ai bảo vệ được ngươi." lời nói tuy nghiêm túc, nhưng Mục Thanh mỉm cười.
Tuy nhiên, Ôn Khi không có tâm trạng cười, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Di vương.
Chỉ trùng hợp thôi sao? Di vương đúng lúc trở về Đại Lương... j
Ôn Khi nhíu mày.
Hắn thấy, nữ nhân vừa rồi- tức Ngọc Lung công chúa - nhìn bộ dáng, là muốn khoe tiếng Nguyên trước mặt Túc vương.
Theo Ôn Khi biết, tiếng Nguyên, là tiếng Tam Xuyên quận, mà Tam Xuyên cách Đại Lương đâu chỉ mấy trăm dặm.
Nếu chỉ là trùng hợp, vậy thì thôi, nhưng nếu không phải trùng hợp. . .
Ôn Khi suy ngẫm.
Ứ... Vậy Di vương, trở lại khá vội vàng. .¡
Cùng lúc đó, dường như cảm nhận được gì, Triệu Nguyên Dục quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy, Ôn Khi
mỉm cười. Ï Ảo giác sao? /I Triệu Nguyên Dục nhìn Ôn Khi thêm vài lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận