Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 486: Ngụy Vương Giá Lâm

Chương 486: Ngụy Vương Giá LâmChương 486: Ngụy Vương Giá Lâm
"Bệ hạ, Tông phủ phái người mời bệ hạ đến, nói là có chuyện quan trọng cần bệ hạ phân xử."
Ngụy Vương đang bận rộn xử lý tấu chương, Đồng Hiến ở bên bẩm báo.
Nói xong, Đồng Hiến thấy Ngụy Vương không phản ứng, liền hạ giọng bổ sung: "bệ hạ, là Tông phủ lão tổ tông chính miệng mời."
"." Ngụy Vương đang viết, bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày hỏi: "thúc công?”
Trong miệng hắn "thúc công", là Triệu Hoằng Nhuận "thái thúc công", Triệu Thái Nhữ.
Ï Quả nhiên kinh động đến thúc công...
Ngụy Vương nhíu mày.
Dù Ngụy Vương là quân vương, nắm đại quyền, nhưng không ít thế lực buộc hẳn cầu toàn, tỉ như Tông phủ, lại tỉ như mấy vị trưởng lão trong tông phủ.
F...J
Ngụy Vương chau mày, cân nhắc rồi nói: "trầm... Ngươi phái người báo với Tông phủ, cứ nói trãm... Công việc bận rộn, e rằng không có thời gian..."
Ngụy Vương, đối với thái thúc công có kiêng ky.
Nghe Ngụy Vương nói xong, Đồng Hiến cười khổ nói: "bệ hạ, e rằng lần này bệ hạ bất luận thế nào cũng phải đi..."
F....J
Ngụy Vương sắc mặt thay đổi, vì
Đồng Hiến nói "bất luận thế nào', để hắn liên tưởng kết cục không tốt, sắc mặt khó coi hỏi: "thúc công chẳng lẽ muốn trừng phạt nặng Hoằng Nhuận?"
Đồng Hiến lắc đầu, biểu cảm lỳ lạ nói: "lão tổ tông, là cầu viện bệ hạ... Bệ hạ hôm nay nếu không tới Tông phủ, e rằng Tông phủ sẽ bị Túc Vương điện hạ quấy trời long đất lở..."
"Cái gì?"
Ngụy Vương sững sờ, nghĩ thầm: tiểu tử kia không phải bị nhốt sao? Tại sao lại biến thành quấy Tông phủ trời long đất lở?
Thấy Ngụy Vương nghi ngờ, Đồng Hiến tiến lên một bước, thì thầm vài câu.
Một tiếng hít mạnh, Ngụy Vương cũng kinh hãi há miệng, mồ hôi đổ ra.
"Tiểu tử kia... Thật... Làm như thế?" Hắn thất thanh hỏi. Đồng Hiến cố nở nụ cười, hạ giọng nói: "theo thái giám dò xét, Tông phủ tiền nhiệm Tông Chính, bị Túc Vương điện hạ mắng gần ngất, vị lão tổ tông kia, cũng bị điện hạ mắng... Túc Vương điện hạ bây giờ đảo khách thành chủ, ở lại Tông phủ không chịu rời đi, nhất định đòi Tông phủ trả 1000 vạn lượng bạc, còn nói nếu Tông phủ không bỏ ra nổi, mấy ngày sau sẽ dẫn thợ Dã Tạo ty đến phá tường, phá phủ..."
".." Ngụy Vương há miệng, cạn lời.
Một giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuống.
Tiểu tử kia, lại dám ngông cuồng như thế? Đơn giản... Đơn giản... Quá sảng khoái! ¡
Ngụy Vương thở dài, bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái.
"Bệ hạ, ngài thất thố" thấy Ngụy Vương nở nụ cười, Đồng Hiến tằng hẳng nhắc nhở.
Thấy vậy, Ngụy Vương thu lại nụ cười, xụ mặt nói: "tiểu tử kia, thật là làm càn!... Đồng Hiến, bãi giá Tông phủ."
"RõI"
Một lúc sau, Ngụy Vương ngồi xe rời khỏi cung dưới sự bảo vệ của Lý Chinh và một đội cận vệ.
Trên xe, Ngụy Vương cảm khái.
Ngụy Vương biết nhiều chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây.
Tỉ như Dã Tạo ty lấy cớ thiếu tiền, tuyên bố đình công, chẳng lẽ Ngụy Vương không biết ý định trong đó?
Lại tỉ như, Binh Bộ, Hộ Bộ, Công Bộ cùng nhau thượng tấu, mời hắn can thiệp chuyện Túc Vương bị nhốt, chẳng lẽ hắn không nhìn ra đây là 3 bộ lấy lòng con trai?
Ai cũng không ngu, như Binh Bộ, Hộ Bộ, Công Bộ nắm bắt được ý định của Dã Tạo ty, Ngụy Vương tất nhiên cũng đoán được, hắn chỉ cố ý giả vờ không biết.
Túc Vương Hoằng Nhuận là con hắn, hơn nữa còn là đứa con hắn coi trọng nhất, sao nỡ bỏ rơi?
Vì vậy, Ngụy Vương cũng thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng 3 bộ tấu chương, tạo áp lực lên Tông phủ, ép Tông phủ thả con trai hắn.
Nhưng Ngụy Vương không ngờ được, con trai vừa được thả đã tức giận chửi mắng, mắng cho các trưởng lão Tông phủ không thể cãi lại.
I Không biết tiểu tử kia cảm thấy thế nào... j
Ngụy Vương đoán tâm trạng của
Triệu Hoằng Nhuận khi chế giễu những trưởng lão trong tộc, tiếc rằng hắn chỉ có thể đoán mò.
Cơ thị Triệu gia mấy trăm năm qua chưa bao giờ xuất hiện kẻ ngông cuồng giống như Triệu Hoằng Nhuận, trừ kẻ này, con cháu vương tộc ai mà không sợ Tông phủ?
Nhớ lại bản thân từng khổ sở trước Tông phủ, Ngụy Vương mừng thầm.
Mừng thầm thì mừng thầm, hắn cũng không thể nói.
Vì vậy, khi xe ngựa dừng trước Tông phủ, Ngụy Vương không vội vã vào phủ, mà cố gắng làm vẻ tức giận.
Lúc này, trong Tông phủ, Triệu Hoằng Nhuận thỉnh thoảng lại chế nhạo các trưởng lão.
Ai có thể tưởng tượng, những người lớn tuổi hơn Triệu Hoằng Nhuận, lại bị một kẻ mới 16 tuổi nói cho tái mặt. "Bản vương thấy các ngươi chỉ biết trốn... Trước đây, Hùng Thác dẫn quân xâm chiếm Đại Ngụy, sao không thấy các ngươi đứng ra? Tam Xuyên Yết Giác khiêu khích Đại Ngụy, các ngươi lại ở đâu? Lúc này từng tên nhảy ra... Tam thúc công, đừng trừng bản vương, nếu bản vương nhịn không được lại nói hai câu, không chừng ngươi chết trước thái thúc công... Thái thúc công đừng cố nắm chặt gậy, đã gần đất xa trời, còn có sức? Không tệ, có đủ sức, thì đi tìm cái xẻng, đào hố chôn mình, không phải tốt hơn sao?"
Ngụy Vương dẫn theo Đồng Hiến đi vào, vừa vặn nghe thấy, không khỏi nhướng mày.
Ï Tiểu tử này.. Còn độc hơn trước. j
Ngụy Vương nhìn vài lần, rồi ho
khan. Vì hắn sợ, bản thân nếu tiếp tục nhìn lén, sẽ phá lên cười.
Tiếng ho đã để mọi người chú ý tới Ngụy Vương không biết đến từ lúc nào.
Thái thúc công chống gậy đứng lên, cánh tay gây trơ xương chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận, tức giận quát lên: "Triệu Nguyên Tư, nhìn đứa con ngoan mà ngươi dạy!"
Ngụy Vương nhíu mày.
Triệu Nguyên Tư là tên của hắn, dựa theo quốc pháp, không có ai được gọi thẳng tên Ngụy Vương, cho dù là Cơ thị Triệu gia trưởng lão.
Thái thúc công thất thố như vậy, gọi thẳng tên hắn, cũng chứng minh, lão tổ tông đã bị Triệu Hoằng Nhuận làm cho tức điên. Cân nhắc việc lão nhân đáng thương bị tiểu bối mắng cho một trận, Ngụy Vương nhíu mày rồi giãn ra, ho một tiếng, nói với Triệu Hoằng Nhuận: "Hoằng Nhuận, không được vô lẽ!"
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Ngụy Vương, ánh mắt lạnh lùng, nhưng bình tĩnh hơn nhiều.
Có lẽ vì vừa bộc phát ra hết, cũng có lẽ là vì thấy Ngụy Vương.
"Phụ vương sao lại tới?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi.
F Tiểu tử này... Nộ hỏa thật lớn. ¡
Ngụy Vương sững sờ, vì gần đây, quan hệ giữa hai cha con càng ngày càng hòa thuận, thậm chí, Ngụy Vương lần nữa "bán đứng" con trai, Triệu Hoằng Nhuận cũng lười quan tâm.
Đột nhiên, Ngụy Vương hiểu ra: a, đúng, trẫm đã đáp ứng, không can dự chuyện này...
Cười khổ trong lòng, Ngụy Vương nói với thái thúc công: "thúc công, Hoằng Nhuận tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, tranh cãi với thúc công, mong thúc công đừng so đo."
fTranh cãi? Đây là tranh cãi Sao? j
Ï Tiểu tử kia còn thiếu không chỉ thẳng vào mũi mắng bọn ta thôi! ,¡
Đám người đang ngồi thấy Ngụy Vương muốn bỏ qua chuyện, biểu cảm kỳ lạ.
Thái thúc công bị Triệu Hoằng Nhuận mắng, bờ môi run rẩy, nói không rõ: "bệ hạ, lão phu sống hơn 70 năm, chưa bao giờ từng thấy kẻ cuồng vọng như vậy!"
Ngụy Vương ngượng ngùng, tươi cười gật đầu phụ họa.
Bây giờ hắn không khỏi chán nản, thầm nghĩ: con trai mắng đàm lão già này, mà người làm phụ thân là hắn phải cười xin lỗi?
Hắn còn chưa kịp nói thay Triệu Hoằng Nhuận, Triệu Hoằng Nhuận ở bên xen vào: "Chẳng phải bây giờ gặp được sao?... Xem ra sống được lâu, vẫn có điều bất ngờ , đúng không, thái thúc công?”
"..” Cả sảnh im lặng.
Bao gôm Ngụy Vương, tất cả mọi người đều khó tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Hắn thế mà... j
Ï Kẻ này lại còn dám chế giễu? ¡
Ngay trước mặt phụ thân hắn, nghịch tử này cuồng vọng đến thế? ¡ Thái thúc công, tam thúc công, đường thúc công, còn có 4 vị vương gia, lọ vẻ khó tin.
Bọn hắn tưởng rằng, Ngụy Vương đến, tình hình sẽ thay đổi, lại không ngờ, tiểu tử cuồng vọng này vẫn dám mở miệng chế giễu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận