Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 500: Ảnh Hưởng (2)

Chương 500: Ảnh Hưởng (2)Chương 500: Ảnh Hưởng (2)
Ngay khi Lạc Tần thuyết phục, Ung Vương Hoằng Dự cũng bí mật gặp Tương Vương.
Hai người ở trong mật thất, vừa ngồi uống rượu, vừa trò chuyện.
2 người nói đến không khác gì hơn tin đồn của Triệu Hoằng Nhuận.
Với lời đồn này, Ung Vương cùng Lạc Tần nhất trí, cảm thấy một vài người trong Tông phủ đang trả thù Triệu Hoằng Nhuận.
Nên Ung Vương nói: “tam đệ, vì chuyện nhỏ này, ngươi tự mình đến gặp vi huynh, cũng không giống tính cách của ngươi."
Nghe vậy, Tương Vương mỉm cười nói: “Nhị vương huynh, ngươi cảm thấy, đây chỉ là việc nhỏ sao?”
Ung Vương nghe vậy lắc đầu nói: “ta hiểu Hoằng Nhuận, hắn đối với vương vị, đích thật là chẳng thèm quan tâm, giống Lục đệ Hoằng Chiêu... Chỉ là, Hoằng Chiêu ưa thích ngâm thơ vẽ tranh, nếu không sinh ra ở vương thất, chắc hẳn đã sớm làm bạn với non sông. Mà Hoằng Nhuận, hắn khát vọng Đại Ngụy hùng mạnh, ta từng nghe hắn nói, hắn làm hết thảy, chỉ vì hắn là người Ngụy. Còn nữa, chỉ có Đại Ngụy càng mạnh, hắn mới có thể buông tay làm nhàn vương, cũng sống thoải mái hơn... Ha ha ha, đúng là phù hợp tính cách của hẳn phải không?”
“Hắc.” Tương Vương lẳng lặng nghe, từ chối cho ý kiến.
Rồi hắn thu lại nụ cười, từ tốn nói: “Nhị Vương huynh đúng là không thành thật.... Vương đệ hỏi, không phải Hoằng Nhuận muốn vị trí kia hay không, mà là phụ vương muốn Hoằng Nhuận ngồi lên vị trí kia...”
“.." Ung Vương nhíu mày.
“Vương đệ không tin Nhị Vương huynh nhìn không ra” Híp mắt, Tương Vương thấp giọng nói: “phụ vương có Nội thị giám làm tai mắt, Tông phủ mấy lão già kia lần này không thể thắng lão Bát, cho nên trước khi rời đi ngáng chân... Chẳng lẽ phụ vương không đoán được? Dù lúc đó không đoán được, thì khi nội thị giám báo tin, phụ vương vẫn có thể dập tắt tin đồn, chỉ cần hắn đồng ý, nhưng, phụ vương không làm, bỏ mặc lời đồn lan truyền... Nhị Vương huynh cho rằng vì cái gì?”
“.." Ung Vương liếc Tương Vương, từ tốn nói: “có lẽ là phụ vương sơ suất.”
“Sơ suất?” Tương Vương cười lớn, hạ giọng nói: “đây là đứa con hắn coi trọng nhất, yêu thương nhất!... Lão Bát bây giờ nắm trong tay bao nhiêu binh quyền? 10 vạn! 10 vạn binh quyền! Nhiều hơn sáu doanh cộng lại! Đại Ngụy các đời vương tử, có ai tay cầm 10 vạn binh quyền?”
Ung Vương nhíu mày, nói: “Hoằng Nhuận công lao hiển hách, có chút đặc quyền cũng là bình thường.”
“Chẳng lẽ chỉ như vậy sao?” Tương Vương cười mỉm nói: “trong mắt của ta, lần này phụ vương bỏ mặc lời, chỉ sợ là muốn thăm dò lão Bát, xem hắn có chút xíu hứng thú nào với vương vị..."
“Hoằng Nhuận không có chút hứng thú nào.” Ung Vương bình tĩnh nói.
“Chỉ mong là thế!” Tương Vương cười tự giều, nói: “bằng không, chúng ta còn tranh cái gì? Nhị Vương huynh hẳn cũng nhìn ra? Phụ vương đã sớm bồi dưỡng người kế vị thích hợp nhất trong lòng hắn, nếu không, với tính tình thất thường của người kia, lại thêm tác phong nhúng tay mọi chuyện, đã sớm bị Ngự Sử đài vạch tội... Ở Thành Cao Quan thiết lập quan ải, thu quan thuế, còn không mở ra Tam Xuyên với các quý tộc, thậm chí còn chết người, chậc chậc chậc, phụ vương đối với lão Lục còn không tới mức này!"
“Nhưng không thể phủ nhận, tất cả những gì Hoằng Nhuận đều vì đại cục” Ung Vương không vui nói.
“Tốt tốt tốt, tạm thời chỉ vậy thôi.” thấy Ung Vương sắc mặt không tốt, Tương Vương không nói tiếp, đổi chủ đề thấp giọng nói: “Nhị Vương huynh... Cách đây không lâu, vương đệ ở Hộ Bộ, từng giúp hắn làm... Tam Xuyên tiền kỷ niệm, ngươi có biết.”
“Ừm” Ung Vương gật đầu. “Lúc đó, Hộ Bộ xin tiểu đệ chỉ thị, vương huynh cũng biết, ta không muốn đối địch lão Bát, liền không quản, để Hộ Bộ tự xem mà làm, kết quả, Hộ Bộ từ chối. Nhưng cuối cùng thì sao? Lão Bát bỏ vốn, dể Dã Tạo ty làm khuôn đúc, đồng thời để Hộ Bộ đúc lượng lớn tiền... Chuyện hắn quyết, nhất định phải làm, người như vậy, vương huynh thật sự cho rằng sẽ chấp nhận dưới người ?” Lắc đầu, Tương Vương nghiêm túc nói: “lúc đó ta đã hiểu, hắn không chấp nhận dưới người.”
“Ngươi muốn nói gì?” Ung Vương càng lúc càng bực mình.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở Nhị Vương huynh, lão Bát hôm nay chưa hứng thú với vị trí kia, không có nghĩa ngày mai cũng như thế. Quan trọng hơn, phụ vương kỳ vọng rất cao vào hẳn...”
“," Ung vương nhìn Tương vương, nhíu mày hỏi: “ý của ngươi là, nhân cơ hội suy yếu Hoằng Nhuận?”
“Dĩ nhiên không phải” Tương Vương mỉm cười, tự giều nói: “lão Bát ngay cả Tông phủ cũng có thể vặn ngã, hai ta hà tất gây thù hằn?” ngừng lại một lát, hắn hạ giọng nói: “tiểu đệ chẳng qua cảm thấy, lão Bát sẽ tạm rời Đại Lương... Lão Tứ còn ở Sơn Dương, lão Ngũ đi Lũng Tây, nếu lão Bát cũng rời Đại Lương, vậy Đại Lương, cũng chỉ còn đông cung, cùng huynh ta....”
Nghe vậy, Ung Vương thích thú nhìn Tương Vương, cười nói: “ngươi tự tin có thể vặn ngã đông cung? Lạc Tần không đơn giản.... Hoằng Nhuận nếu tạm thời rời Đại Lương, được lợi không phải ngươi ta. Đông cung mở rộng thế lực còn nhanh hơn.”
“Ta biết” Tương Vương gật đầu, rồi chế nhạo nói: “nhưng, muốn lấy, trước phải bỏ.... Nếu lão Bát vẫn ở Đại Lương, đông cung sợ ném chuột vỡ bình, hắn quá kiêng dè lão Bát.”
Ung Vương trầm tư phút chốc, rồi gật đầu.
Qua 2 ngày, lời đồn về Triệu Hoằng Nhuận truyền khắp Đại Lương.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người thắc mắc Túc vương có đúng như đồn đại hay không.
Thậm chí, chuyện truyên đến phủ Túc vương, Ngọc Lung, Mị Nhuế, Tô cô nương, đều nửa tin nửa ngờ.
Các nàng không phản đối Triệu Hoằng Nhuận đi tranh đoạt, dựa theo Ngọc Lung nói, nếu Triệu Hoằng Nhuận làm quân vương, vậy nàng thì càng thoải mái mà Mị Nhuế ủng hộ Triệu Hoằng Nhuận đi tranh đoạt, vì nàng cảm thấy, nếu Triệu Hoằng Nhuận trở thành Ngụy Vương, nàng sẽ có thêm vô số đồ ăn.
Duy chỉ có Tô cô nương lo lắng hãi hùng, Triệu Hoằng Nhuận địa vị càng cao, càng lo mất đi Triệu Hoằng Nhuận.
Hết thảy đều làm Triệu Hoằng Nhuận phiền phức.
Cuối cùng, hắn nhịn không được, đến Thủy Cùng điện, mời Ngụy Vương ngăn cản tin đồn.
Nhưng Ngụy Vương vô cùng bình tĩnh, từ tốn nói: “chỉ là lời đồn thôi, không bao lâu sẽ gió êm sóng lặng, cần gì lo lắng?”
Nghe lời nói này, Triệu Hoằng Nhuận rất cảm thấy im lặng.
“Phụ vương muốn nói, nhi thần không cần làm gì? Vậy chẳng phải chấp nhận sao?” Ngụy Vương liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, từ tốn nói: “vậy ngươi giao Xuyên Lạc cho triều đình, thế nào?”
“Ách..” Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt cứng đờ.
Không phải hắn không tin triều đình, chỉ là hắn sợ xuất hiện biến cố, tỉ như quý tộc tạo áp lực, lúc đó Triệu Hoằng Nhuận cứng rắn chống đỡ áp lực, đổi lại là triều đình, e rằng đã thỏa hiệp.
Triệu Hoằng Nhuận không chịu giao Xuyên Lạc, chính vì đảm bảo mọi thứ theo ý mình.
“5 vạn Xuyên Bắc ky binh?” thấy Triệu Hoằng Nhuận giữ im lặng, Ngụy Vương lại hỏi.
“Yên Lăng quân?” “Thương Thủy quân?”
“Dã Tạo ty?”
Mọi câu hỏi của Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận đều không trả lời được.
Không phải hắn không chịu giao quyền lực, hắn chỉ không muốn tâm huyết phải lãng phí.
Nhìn con trai không nói gì, Ngụy Vương ánh mắt khác lạ, từng bước dân dắt: “nếu ngươi chịu giao quyền, lời đồn lập tức tan biến. Nhưng trẫm cũng không mong ngươi làm như vậy... Tỉ như Xuyên Lạc, ngươi có sức uy hiếp hơn triều đình, nếu đổi lại người khác, trẫm cũng lo lắng các bộ lạc Tam Xuyên làm loạn...”
“.," Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, một lúc sau, bực bội nói: “vậy thì lời đồn...”
“Chẳng qua là lời đồn mà thôi” Ngụy Vương mỉm cười, thử dò xét: “không bao lâu, liền sẽ gió êm sóng lặng. Hơn nữa... Lấy cống hiến của ngươi, tranh giành vương vị, cũng có thể. Theo trãm biết, triều chính khá ủng hộ...”
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Ngụy Vương, cau mày.
“Phụ vương, nhi thần cứ có cảm giác... Chuyện không thích hợp.”
“Cái gì?” Ngụy Vương vẻ mặt không hiểu.
Triệu Hoằng Nhuận híp mắt, nhìn chằm chằm Ngụy Vương, nhíu mày nói: “nhi thần chợt nhớ, đêm đó khi ra khỏi Ngưng Hương cung, phụ vương đã ám chỉ với nhi thần... Nói cách khác, phụ vương sớm đã biết. Nhưng phụ vương lại bỏ mặc nó truyền đi... Phụ vương, người đang gài bẫy nhi thần sao?”
Không tốt....
Ngụy Vương tim đập mạnh, thầm trách mình nhiều chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận