Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 420: Dao Sắc

Chương 420: Dao SắcChương 420: Dao Sắc
Thời điểm này, mở cửa thành làm gì?
Chẳng lẽ thả 2, 3 vạn nô lệ vào thành?
Đúng, đây là mục đích của Ngũ Ki.
Cái gì? Ngũ Kị phản bội Triệu Hoằng Nhuận?
Không không, đây chỉ là chiến thuật Triệu Hoằng Nhuận bày ra thôi.
Lúc này, trên thành dưới thành kịch chiến hỗn loạn.
Ừm, nói là kịch chiến, kỳ thực là Thương Thủy cung thủ đơn phương bắn giết nô lệ không để ý đường lui bị cắt đứt, vẫn điên cuồng lao về tường thành.
“Bắn tên!” “Đội thứ hai, băn tên!”
Dưới sự tấn công dữ dội của những mũi tên, nô lệ Yết tộc liên tiếp ngã xuống đất, mà mỗi người ngã xuống lập tức có người thế chỗ.
Còn những nô lệ ngã xuống bị những nô lệ khác dẫm đến chết.
Vì vẫn còn dùng, tên 2 cánh nên chỉ cần tránh chỗ yếu hại nó sẽ không gây nguy hiểm.(loại 3 cánh chỉ dùng cho liên nỏ)
Nhưng đối với nô lệ, ngã xuống đồng nghĩa mất mạng, vì những nô lệ khác sẽ đạp lên người hắn xung phong.
Chính vì vậy, có một vài nô lệ, dù bị trúng mấy mũi tên, khóe miệng rướm máu, vẫn nghiến răng kiên trì, chạy về phía trước.
Vì hắn biết, một khi hắn dừng, hắn sẽ bị nô lệ đằng sau dẫm chết. “Này này, đám người kia bị sao vậy?”
Trên tường thành, Ương Vũ kinh ngạc, khó tin thì thào: “đám người kia chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?”
“Tướng quân không phải nói, đối phương là nô lệ, có lẽ người nhà của bọn hắn đều ở trong tay người Yết Giác, nên bọn hắn không dám phản kháng” ở bên, Nhạc Báo nhìn đồng đội một cách kỳ lạ.
Khác Nhạc Báo và Lý Huệ, Ương Vũ là lão binh sống qua Ngụy Sở chiến dịch, có đôi khi Nhạc Báo thực sự không thể tưởng tượng, Ương Vũ trải qua ranh giới sống chế, vì sao còn có thể vui tươi, lạc quan.
Bỗng nhiên, Nhạc Báo chú ý tới Lý Huệ, sắc mặt trắng bệch, đang run lẩy bẩy.
Ï Sợ hãi.... Cũng không có gì lạ. 1 Nhìn vũ khí trong tay, Nhạc Báo nghiêm túc nhìn đám nô lệ đang càng ngày càng đến gần.
Hắn biết, tường thành cao không tới 2 trượng, không đủ để ngăn cản đám nô lệ điên cuồng này.
Đúng lúc này, Ương Vũ cầm kiếm đến trước hai đồng đội, cười nói: “đừng lo lắng, chúng ta mặc Tuấn Thủy quân áo giáp!... Nó sẽ phù hộ chúng ta!” Nói xong, hắn đấm mạnh vào ngực, bộ giáp phát ra tiếng leng keng.
Lý Huệ nghe vậy cúi đầu nhìn bộ giáp cũ đã sờn rách, mặc dù cũ nát, nhưng rất kiên cố, nghe nói là dùng da trâu để may, hơn nữa vị trí quan trọng còn có giáp sất, tỉ như ngực, lưng, hạ bộ.
“Lợi hại lắm sao? Nước Ngụy Tuấn Thuỷ quân...”
“A” Ương Vũ liếm môi, ao ước nói: “đây là đội quân 2 vạn 5 ngàn người đã ung dung đánh bại Hùng Hổ 6 vạn quân, lúc đó nếu không phải là Túc Vương, chúng ta đã bị đẩy xuống sông chết đuổi...” sau đó, hắn thấy Lý Huệ ánh mắt sợ hãi, vội vàng xua tay nói: “mặc dù nghe thì đáng sợ, nhưng chỉ nhằm vào kẻ địch, chúng ta đầu hàng Túc Vương, Tuấn Thuỷ quân khá thân thiện với chúng †a... Nãng Sơn quân hoàn toàn không thể sánh bằng.”
Ương Vũ vẫn không quên chuyện bị Nãng Sơn quân binh tướng đe dọa.
Lý Huệ nghe vậy hạ giọng nói: “nếu nghĩ kỹ, Nãng Sơn quân cũng không tệ như vậy..."
“Ha” Ương Vũ vẻ mặt chán ghét, đấm nhẹ vào người Lý Huệ, vừa cười vừa nói: “tóm lại, nó sẽ bảo vệ ngươi!”
Đúng lúc này, tướng quân phụ trách bọn hắn, Nhiễm Đằng đi đến phất tay quát lên: “địch đến dưới thành, tất cả thuẫn binh tiến lên, những người còn lại ở phía sau hỗ trợt”
Nghe vậy, ba tên liếc nhau, rồi Ương Vũ nhặt lên tấm khiên sắt, tay trái luôn qua dây đeo.
“Hứ! Thật nặng, không phải toàn bộ dùng sắt chứ? Thật khó tin Tuấn Thủy quân cầm thứ này đuổi theo chúng ta mười mấy dặm...” Ương Vũ hít sâu một hơi, tay phải nắm chặt kiếm sắt, đồng thời, hắn hạ giọng nói: “đừng chết, A Báo, A Huệ”
“Ngươi nói tới người nào?” Nhạc Báo hừ một tiếng, cùng Lý Huệ đứng sau lưng Ương Vũ, ánh mắt dán chặt vào khe hở trên tường gỗ mà 3 người chịu trách nhiệm.
Lúc này, nô lệ dưới thành dựng thang người, Lạc thành cao chưa đến 2 trượng, chỉ một lát đã có vô số nô lệ leo lên tường thành.
“Tới!”
Nhiễm Đằng gầm lên: “không cho phép lui! Kẻ trái lệnh, giết!... Thuân binh, chặn lại!”
Giống các thuần binh, Ương Vũ cầm khiên chặn lại các chỗ trống giữa tấm gỗ.
Nhưng hẳn không lấp toàn bộ, vì... làm vậy không thể giết chết kẻ địch, nên hắn chỉ chặn lại nửa chỗ hở, cố ý để hở nửa còn lại để người mình dùng kiếm tấn công những nô lệ trèo lên.
Đột nhiên, Ương Vũ ánh mắt sáng lên, thì ra chỗ 3 người xuất hiện một cánh †ay.
Thấy vậy, Ương Vũ không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm chặt cánh tay kia xuống.
Một tiếng hét thảm vang lên, Ương Vũ mơ hồ nghe được âm thanh của một vật nặng rơi xuống.
“Ha ha, đáng đời!” Hắn cười nói.
“." Nhạc Báo nhìn bàn tay trên tường thành, lại nhìn sang đồng đội, có hơi lạ lẫm.
Ï Quả quyết... Đây là lão binh từng lên sao? ¿
Nhạc Báo nhìn bốn phía.
Hắn phát hiện, những binh lính của Thương Thủy quân chia thành 2 loại.
Một loại sắc mặt trắng bệch, hai tay phát run, cũng là tân binh như bọn hắn.
Một loại khác, sắc mặt không tốt, nhưng có thể thấy tinh thần căng thẳng, luôn chú ý đến kẻ địch xuất hiện, hơn nữa, hai tay không run rẩy, vung kiếm không do dự.
Ngay khi Nhạc Báo thất thần, đột nhiên, bức tường gỗ bên trái phát ra tiếng cọt kẹt rồi đổ ầm xuống, ngay lập tức 3 tên nô lệ tay không tấc sắt nhào về phía Nhạc Báo và 2 binh sĩ khác.
“Tên khốn nào đóng tường gỗi” Ương Vũ liếc trái, quát to: “A Huệ, đi giúp A Báo, ở đây có tai... A Huệ?! Lý Huệ?!”
“Hả?” Lý Huệ sực tỉnh, quay đầu nhìn một nô lệ đang vật lộn với Nhạc Báo, vội vàng cầm vũ khí tới hỗ trợ.
Có lẽ là do lân đầu ra chiến trường, cũng có lẽ là do Nhạc Báo và tên nô lệ kia đang vật lộn, nên Lý Huệ cầm vũ khí, càng không dám đâm.
“A Huệ, nhanh đâm!”
Nhạc Báo bị nô lệ đè xuống đất, sớm đã mất bình tĩnh, hẳn thực sự không ngờ, nô lệ xanh xao vàng vọt trước mặt, lại có sức mạnh to lớn đến thế.
“A Huệ, cẩn thận sau lưng!”
Lúc này, nghe Ương Vũ hét lên cảnh cáo, Lý Huệ quay đầu, phát hiện một tên nô lệ khác đã thoát khỏi Ương Vũ, lao về phía hẳn.
Nhìn khuôn mặt dữ tợn, Lý Huệ choáng váng, bị tên nô lệ kia đè xuống đất.
Ï A Huệ! ,¡
Nhìn đồng đội bị nô lệ đánh ngã, Nhạc Báo kinh hãi.
Đột nhiên, hắn kêu thảm một tiếng, thì ra tên nô lệ kia cắn cổ của hắn.
“AI”
Kêu to một tiếng, Nhạc Báo đập đầu đối phương, nhờ vào đó thoát khỏi kiềm chế, sau đó, hắn nhặt lên trường thương, đâm về ngực đối phương. Cùng lúc đó, Thiên Nhân tướng Nhiễm Đẳng thấy tình hình bên này, chạy tới, tóm lấy tên nô lệ đang đè Lý Huệ, dùng kiếm đâm xuyên thân thể đối phương.
Lúc này, Lý Huệ mặt dính đây máu, hiển nhiên đang sợ hãi.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Nhạc Báo, Nhiễm Đằng ném thi thể sang một bên, trợn mắt nhìn Lý Huệ, hung dữ mắng: “còn ở đó sao? Ngu xuẩn! Không chết liền đứng lên cho tai... Hứ! Rõ ràng mặc áo giáp tốt như thết”
Nói xong, vị Thiên Nhân tướng này liền trợ giúp Ương Vũ ngăn cản lỗ hổng.
“A Huệ, ngươi không sao chứ?”
Nhạc Báo đỡ đồng đội dậy, dù còn hơi sợ hãi, nhưng vẫn an ủi Lý Huệ.
“Đây chính là... Chiến trường sao?” Lý Huệ nhìn bốn phía, hoảng sợ lẩm bẩm.
“Đây chính là chiến trường.”
Sờ cái cổ bị cắn, Nhạc Báo buồn bã khẳng định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận