Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 746: Thì Ra Là Kế

Chương 746: Thì Ra Là KếChương 746: Thì Ra Là Kế
Lần này, toàn bộ Thọ Dĩnh chiến dịch, có 3 chiến trường: tây, bắc, đông, tương ứng công tử Nhuận, Tê Vương cùng Điền Đa.
Vì vậy, Sở Vương bổ nhiệm 3 vị thượng tướng quân phụ trách 3 chiến trường, theo thứ tự là: Công Tôn Phách, Quy Hải thúc, Thân Đồ Phương.
Gia thế 3 người không đơn giản, không bằng Cảnh thị, Hạng thị, nhưng cũng là danh môn, bất luận Công Tôn thị, Quy Hải thị hay Thân Đồ thị, đều là vọng tộc.
Đương nhiên, gia thế tốt không có nghĩa giỏi chiến tranh, tỷ như Công Tôn Phách, khả năng tâm thường, chỉ vì Công Tôn thị thế lớn, Sở Vương cần mượn sức Công Tôn thị, bằng không, Công Tôn Phách làm sao làm được thượng tướng.
Chính vì tự hiểu, nên Công Tôn Phách cũng thấp thỏm lo âu.
Nhớ lại 2 năm trước, công tử Nhuận lần đầu dẫn binh, đánh bại Hùng Thác, đông Sở hầu như không ai coi vị công tử này là kẻ địch, thậm chí nhiêu người cười trộm: Hùng Thác thua trong tay một thằng nhóc.
Nhưng giờ đây, công tử Nhuận làm phó tướng cho Tê Vương, một đường công phá Tương thành, Trất huyện, Kỳ huyện, Thái Khê.
Hùng Ngô rơi vào âm mưu, 8 vạn quân đội hầu như bị diệt; thượng tướng quân Hạng Mạt có mấy chục vạn quân đội, cũng không thể thu phục Trất huyện; Tân Dương Quân Hạng Bồi, bị kiềm chế ở Tân Dương; bất ngờ hơn là, ngay cả Thọ Lăng Quân Cảnh Xá, cũng không thể đánh bại công tử Nhuận.
Công tử Nhuận, một người cầm chân 3 vị danh tướng Hạng Mạt, Hạng Bồi, Cảnh Xá.
Chính vì vậy, công tử Nhuận danh tiếng vang xa, trong lòng quý tộc Sở quốc, đã thành đại họa không kém Điền Đam.
Chỉ là vị công tử này đối xử với người Sở ôn hòa, không giống Điền Đam. Nên đến nay, công tử Nhuận vẫn chưa được coi là đoạn tuyệt với nước Sở, như Hạng Mạt, Cảnh Xá, đều muốn khuyên công tử Nhuận lui binh.
Nhưng nói thế không có nghĩa, tướng Sở dám coi thường vị này, tỷ như Công Tôn Phách, hắn không dám.
Cách đây không lâu, Triệu Hoằng Nhuận vẫn còn thắc mắc, quân Sở có 30 vạn, tại sao không chủ động xuất kích. Nguyên nhân rất đơn giản, Công Tôn Phách kiêng ky, thậm chí sợ hãi, nên từ chối phó tướng Tôn Thúc Ngao đề nghi.
Nhưng qua mấy ngày, song phương đánh hòa nhiều lần, Công Tôn Phách bắt đầu có niềm tin.
Hắn dân dân cảm thấy, công tử Nhuận cũng chỉ trình độ này, chẳng qua lời đồn thổi mà thôi.
Rốt cuộc hắn chịu nghe Tôn Thúc Ngao đề nghị, thử dạ tập Ngụy doanh.
Chỉ là quân Ngụy đã có đề phòng, cho nên quân Sở không chiếm được lợi gì.
Lúc đó, Tôn Thúc Ngao liền nói với Công Tôn Phách: "Tối nay quân ta đánh lén Ngụy doanh không được, ngày mai quân Ngụy tất sẽ trả thù, thượng tướng quân cần cảnh giác."
Quả nhiên, quân Ngụy xuất binh tiến đánh, nhưng dưới sự chỉ huy của Tôn Thúc Ngao, quân Ngụy không thu hoạch được gì, qua loa thu binh.
Từ đó về sau, Công Tôn Phách càng thêm tự tin, hắn cảm thấy, hắn có Tôn Thúc Ngao thiện chiến, mà binh lực gấp mấy lần quân Ngụy, chỉ cần đánh chắc, sao không thẳng.
Một khi đánh bại công tử Nhuận, hắn nhất định nổi danh, dù sao đây là cường địch, Hạng Mạt, Cảnh Xá cũng không thể đánh bại.
Lòng tự tin tăng mạnh, Công Tôn Phách bỏ qua chiến lược phòng thủ, khuynh hướng chủ động tiến binh, tỷ như mấy ngày trước, hắn dẫn quân đến ngoài Ngụy doanh khiêu chiến.
Lúc đầu hắn còn lo sợ, nhưng cửa Ngụy doanh đóng kín, giống như sợ giao chiến, hắn càng thêm tự tin. Công Tôn Phách không nghe Tôn Thúc Ngao đề nghị, muốn thử cường công.
Chỉ là quân Ngụy phòng bị cực nghiêm, lại thêm Lỗ quốc binh khí, Công Tôn Phách đánh một trận, chỉ có thể rút lui.
Công Tôn Phách không thể làm gì khác hơn là thỉnh giáo Tôn Thúc Ngao.
Tôn Thúc Ngao cũng không quan tâm Công Tôn Phách tự phụ, tỉ mỉ nói: "quân Ngụy dựng trại gần Bắc sơn, mà Ngụy binh mạnh hơn Sở binh, chiếm địa lợi nhân hòa, nếu mạnh mẽ đánh, sẽ chỉ tổn thất, phải tìm cách dụ ra."
Công Tôn Phách nghe Tôn Thúc Ngao kiến nghị, tiếp tục đứng ngoài khiêu chiến, sỉ nhục quân Ngụy, muốn quân Ngụy xuất binh.
Thậm chí vì đạt được hiệu quả, Công Tôn Phách còn để binh sĩ sỉ nhục công tử Nhuận, nói hắn sợ chết, lừa đời lấy tiếng bọn chuột nhắt.
Những lời này khiến quân Ngụy tức giận, dù vậy, quân Ngụy vẫn không có động tĩnh.
Công Tôn Phách triệt để hết cách, vì thế lại thỉnh giáo Tôn Thúc Ngao, về việc này, Tôn Thúc Ngao vô cùng kinh ngạc.
Theo hắn biết, công tử Nhuận mới có 17 tuổi, là tuổi nhiệt huyết, cậy mạnh hiếu thẳng, bọn hắn nhục nhã đối phương như vậy, đối phương lại thờ ơ.
Triệu Hoằng Nhuận không biết chuyện này, nếu hắn biết được, có lẽ sẽ khuyên Tôn Thúc Ngao vài câu: đừng phí sức, chỉ mấy lời nói tới nói lui, chẳng qua bản vương phải giữ thân phận, bằng không, tùy tiện mắng chửi vài câu, cũng khiến các ngươi phun máu mà chết. Lại trôi qua hai ngày, quân Sở mỗi ngày đều đến sỉ nhục, tuy khiến quân tâm xuất hiện bất an, nhưng quân Ngụy vân không có dị động.
Đến 28 tháng 3, Tôn Thúc Ngao rốt cục bỏ cuộc, nói với Công Tôn Phách: "công tử Nhuận tuổi còn trẻ, nhưng tâm trí cứng rắn, muốn khích tướng hẳn, sợ rằng không được, đã vậy, không ngại thử dụ dỗ."
"Làm sao dụ dỗ' Công Tôn Phách hỏi.
Tôn Thúc Ngao trâm tư một lúc, nói: "Thượng tướng quân có thể để binh sĩ tỏ ra ngạo mạn, quân Ngụy thấy, tất sẽ tập kích. Tướng quân làm bộ không địch lại, giả bại dụ ra doanh trại. Đến lúc đó, quân Ngụy xâm nhập, quân ta mai phục hai nhánh quân, cắt đường lui quân Ngụy, quân Ngụy tất bại." Công Tôn Phách suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Theo ý ngươi."
Ngày hôm sau, tức 29 tháng 3, Công Tôn Phách và Tôn Thúc Kha lần nữa dẫn quân khiêu chiến.
Phái mấy trăm binh sĩ lớn tiếng nhục mạ, đợi đến lúc trưa, quân Sở không lui lại, mà ngồi xuống, nấu cơm ngay trước mặt quân Ngụy, nhìn bộ dáng, như định ăn xong lại mắng.
Hành động này, khiến binh tướng Ngụy rất tức giận.
"Lẽ nào có lí đó."
Lữ Trạm đứng trên tháp, nhìn quân Sở cuồng vọng, tức tối đấm mạnh cây cột, ngay sau đó chắp tay xin Ngũ Ky: "Tướng quân, cho phép mạt tướng dẫn binh xuất chiến."
"Ngũ Ky nhìn động tĩnh quân Sở, lắc đầu. Thấy vậy, Lữ Trạm thấp giọng nói: "Tướng quân, quân Sở quá ngạo mạn, không để quân ta vào mắt, chính là kiêu binh tất bại, thừa dịp bọn hắn sơ suất, mạt tướng dẫn binh giết ra, tất sẽ thắng, là thời cơ bại địch."
Tuy nhiên, Ngũ Ky nghe xong, thở dài, lắc đầu nói: "Điện hạ có lệnh, bất kể tình huống ra sao, đều không cho phép chiến."
"Nhưng đây là cơ hội." Lữ Trạm khó tin nói.
Nhìn ra được, hắn không dám chống lệnh Túc vương, nhưng không thể phủ nhận, hắn rất tức giận.
Thấy vậy, Từ Quýnh hoà giải nói: "chi bằng xin lệnh điện hạ trước, nếu biết có cơ hội tốt, tin rằng điện hạ sẽ không bỏ qua."
Ngũ Ky suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "được rồi, hai người các ngươi ở chỗ này, không được hành động thiếu suy nghĩ, ta đi cầu kiến điện hạ."
Dứt lời, Ngũ Ky từ biệt Lữ Trạm, Từ Quýnh, đi tới chỗ soái trướng, nói lại động tĩnh quân Sở.
Ngũ Ky cũng không kỳ vọng gì, vì mệnh lệnh mấy ngày gần đây khiến hắn khó hiểu.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, điện hạ nghe được, lại lộ vẻ vui mừng, lên tiếng: "Rốt cuộc chờ được."
"Chờ được." Ngũ Ky không hiểu nổi, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ điện hạ chờ nhiều ngày, chính là kế kiêu binh."
Nghe xong, Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu nói: "Kiêu binh thì không, ta có thể nói quân Sở đang dụ các ngươi, dụ các ngươi xuất doanh. Nếu bản vương đoán không sai, một khi quân ta giết ra, quân Sở sẽ giả bại mà chạy, nếu chúng ta đuổi theo, sẽ trúng bẩy."
Ngũ Ky ngạc nhiên, nói: "Vậy không xuất chiến "
"Tại sao không đánh" Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "quân Sở có ý tốt, cho quân ta cơ hội, nếu không nắm bắt, há không phụ lòng đối phương."
Ngũ Ky ngẩn người, ngay sau đó hiểu ra: "Mạt tướng hiểu ý điện hạ, quân †a xuất chiến, nhưng không truy kích "
Hắn chưa nói xong đã bị Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang.
"Không, vừa phải xuất doanh, vừa tiếp tục truy kích."
"." nghe thế, Ngũ Ky hoang mang, cau mày nói: "Điện hạ, ngài không phải đã nói, nếu quân ta truy kích, nhất định sẽ gặp mai phục sao." "Vậy thì thế nào, bày phục binh, cũng không chỉ có mình Công Tôn Phách." Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận vẫy tay, ý bảo Ngũ Ky tới gần, ngay sau đó chỉ bản đồ nói: "Không có bất ngờ, thì quân Sở sẽ mai phục ở đây hoặc ở đây, bị phục kích, ngươi không cần hoảng, cứ quay đầu vê. Đương nhiên, Công Tôn Phách sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chạy thoát, nếu bản vương không đoán sai, khe núi này cũng sẽ có quân Sở, dùng để cắt đường lui, nên ngươi đi đường này, không về doanh trại, trốn về đây."
"Tiêu Cương" Ngũ Ky nhìn ngọn núi được đánh dấu, ánh mắt không hiểu.
Nhìn ra Ngũ Kị hoang mang, Triệu Hoằng Nhuận chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: "ở Tiêu Cương, có Tây Lặc dẫn ky binh mai phục, ngươi dẫn Công Tôn Phách tới Tiêu Cương, Tây Lặc sẽ giúp ngươi. Tiêu cương cách phía tây Thọ Dĩnh hơn 30 dặm, đủ cho ky binh truy sát, để quân Sở đừng hòng có người trở về." Ngũ Ky giật mình, hắn giờ mới biết, thì ra Túc vương điện hạ, đã có kế phá địch. Thậm chí điện hạ đã nhìn ra ý đồ kẻ địch từ nhiều ngày trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận