Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 414: Yết Giác! Binh Đến Trước Thành!

Chương 414: Yết Giác! Binh Đến Trước Thành!Chương 414: Yết Giác! Binh Đến Trước Thành!
"Đúng, các ngươi nói Yết Giác quân đội lúc nào tới?"
"Không rõ, nhưng 2 ngày nay Nãng Sơn quân và Thành Cao quân lần lượt rời đi Lạc thành, chia binh xây doanh, xem ra người Yết Giác hẳn sắp tới."
"Nghe nói Yết Giác quân đội có trăm vạn người? Chúng ta 3 quân cộng lại cũng không đến 5 vạn, làm sao đánh?"
"Đó là Yết Giác tự biên tự diễn... Chuyện này ta nghe được Luân thị chiến Sĩ nói, Yết Giác quân đội nhiều lắm là 30 vạn, hơn nữa chỉ có 6,7 vạn là có thể có thể coi là quân, còn lại chỉ là nô lệ, như vậy tính ra cách biệt hai bên không lớn lắm"
"Hả? A Vũ, ngươi còn nghe hiểu tiếng Nguyên?"
"Đó là đương nhiên, ha ha ha..."
"A Đãi, ngươi đừng nghe tiểu tử này nói vớ vẩn, hắn sao nghe hiểu tiếng Nguyên, là do đám người Luân thị biết tiếng Ngụy thôi."
"A Báo ngươi..."
Trên một đoạn tường thành, 3 tân binh Lý Huệ, Nhạc Báo, Ương Vũ, vừa làm việc, vừa nói chuyện.
€ó lẽ là do to tiếng, nên đã để một Thiên Nhân tướng đang tuần tra chú ý đến.
Tên Thiên Nhân tướng trợn mắt, lớn tiếng quát lớn: "uy, bên kia ba tiểu tử! Cho ta im lặng nhanh chóng làm việc!"
"Hỏng bét, là Nhiễm Đằng tướng quân." Ương Vũ mở to mắt.
Ba người cúi đầu, không dám nói nữa, bộ dạng của bọn hắn để nhiều lão binh phải bật cười.
"Cười cái bíp!" Nhiễm Đẳng trợn mắt nhìn bốn phía, tức giận mắng: "nhanh chóng gia cố lan can, Yết tộc đều là cung thủ giỏi, bây giờ không tranh thủ, đến lúc đó đối phương một tến bản chết các ngươi!"
Cái gọi là lan can, là bức tường có lỗ nhìn, có nhiều đoạn lồi lõm, tác dụng là khi các binh sĩ đứng nhìn lẻ địch, những đoạn nhô ra có thể bảo vệ, nhất là đối phó với cung tên.
Trong trăm năm qua, tường thành của Ngụy đều có xây lan can, cách phòng ngự này lưu truyền rộng rãi trong các quốc gia, nhưng Lạc thành vì xây từ trăm năm trước nên không bố trí lan can.
Vì vậy, mấy ngày này, Nãng Sơn quân và Thương Thủy quân liền bắt đầu cải tạo tường thành, hai quân chặt cây rừng, sau đó xẻ thành tấm ván gỗ rồi đóng đỉnh tạo nên tấm rộng một thước, dày nửa trượng, cố định trên tường thành, vừa tăng chiều cao tường thành, vừa chống lại cung tên.
Vì phòng ngừa đối phương dùng tên lửa, binh sĩ Thương Thủy quân sẽ để lại một khe hở giữa các tấm gỗ, cứ như vậy, dù một tấm bị cháy cũng không ảnh hưởng tấm khác.
Dù sao Lạc thành là thành cổ, tường thành chỉ cao hai trượng.
Đồng nghĩa quân địch không cân thang mây, xe công thành và vũ khí công thành, chỉ cần binh sĩ leo lên nhau, cũng đủ trèo lên tường thành.
Chính vì vậy, Thương Thủy quân chỉ có thể dùng ván gỗ tăng chiều cao bức tường. Ngay khi Nhiễm Đằng quát lớn, nơi xa truyền đến tiếng bước chân, mọi người liếc nhìn thì phát hiện, người đến là Chưởng Binh đại tướng, Ngũ Kị.
"Tướng quân" Các binh sĩ ở gần hành lễ.
Ngũ Kị xua tay, sau khi nhìn tiến độ thi công, hắn nhíu mày, nói với Nhiễm Đẳng: "tăng cường tốc đội Yết Giác nay mai sẽ tới."
"Rõ." Nhiễm Đẳng chắp tay nhận lệnh.
Ở bên cạnh, Ương Vũ mắt trợn tròn, ngạc nhiên nhìn Ngũ Kị, đẩy người bên cạnh, hạ giọng nói: "là Ngũ Kị tướng quân."
Nghe được thứ gì, Ngũ Kị quay đầu liếc Ương Vũ, mỉm cười, tiếp tục đi kiểm tra tường thành.
Thấy vậy, Ương Vũ ước mơ lẩm bẩm: "Ngũ Kị tướng quân cười với ta, ha ha, Ngũ Kị tướng cười với ta..."
Thấy người bên cạnh không trả lời, liền quay đầu nhìn, đã thấy đồng đội nhìn ra ngoài.
"Thế nào, a Đãi?"
Thấy đồng đội kinh ngạc, Ương Vũ nhìn ra ngoài, lại hoảng sợ nhìn thấy, ở phía xa vừa nãy còn không có gì, bây giờ xuất hiện hàng trăm ky binh.
Sau đó, vô số ky binh xuất hiện, mỗi người khống chế 3 con ngựa.
"Địch... Kẻ địch!" Ương Vũ vô thức hét lên.
Nghe câu này, Ngũ Kị dừng bước lại, từ trên tường thành nhìn về phía ky binh giống như vô cùng vô tận, rõ ràng số ky binh Yết tộc còn đang tăng.
Đều là ky binh, không có nô lệ... Là tiên phong Yết Giác ky binh sao? .j
Ngũ Kị nhíu mày.
"Tướng quân, muốn thổi kèn hiệu không?" Nhiễm Đẳng ở bên gấp gáp hỏi.
Ngũ Kị bình tĩnh nhìn vô số Yết tộc ky binh, lắc đầu nói: "Yết tộc quen thuộc dùng nô lệ tiêu hao thể lực kẻ địch... Nô lệ Yết tộc chưa xuất hiện nên bọn hắn sẽ không mạo hiểm hy sinh, nhưng nhớ để người quan sát bọn hắn, nghe nói đám người kia am hiểu đánh lén."
Nói rồi, hắn lệnh cho Nhiễm Đẳng: "thổi kèn cảnh giới, thông báo toàn quân, Yết Giác đã đến!"
"Rõ!" Nhiễm Đằng gật đầu, cầm chiếc kèn thổi mạnh.
"Ô __
Một hồi kèn lệnh vang lên.
Kèn lệnh kéo dài có mục đích cảnh báo: quân địch đã đến phạm vi tầm nhìn, đề cao cảnh giác.
Còn nếu là có người tấn công, tiếng kèn sẽ ngắn hơn.
Mà trong thành, binh sĩ nghe được tiếng lèn cũng không kinh hoảng, dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh, nhanh chóng lên tường thành phòng thủ.
Đồng thời, cũng có người cấp tốc bẩm báo Triệu Hoằng Nhuận đang nghịch đất.
Giờ khắc này, Triệu Hoằng Nhuận đúng là đang nghịch đất, nhưng hắn không làm cho vui, mà biến nó thành địa hình xung quang Lạc thành, dùng đất mô phỏng trực quan hơn bản đồ rất nhiều.
Các tộc trưởng nghe tiếng kèn lệnh, sau khi xác nhận xong, vội vàng tới lầu của Triệu Hoằng Nhuận, lại khiếp sợ phát hiện, Túc Vương điện hạ đang dùng bùn nặn địa hình.
"Sao vậy, các vị chưa từng chơi đất sao?"
Ngồi trên đất, Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn các tộc trưởng, cười đùa.
Nghe vậy, Tro Dương bộ tộc trưởng Mục Kha khó tin nói: "đó là đồ chơi trẻ em, sao có thể để ngài... Đúng là khó tin."
Các tộc trưởng gật đầu phụ hoạ, trợn mắt há mồm nhìn sa bàn bằng đất.
Trên sa bàn, địa thế cao thấp chập chùng, có hẻm núi, có vách đá, có rừng rậm, có hồ, hết thảy bố giống như đúc địa hình thật, mà ở chính giữa, Triệu Hoằng Nhuận nặn một tòa thành trì.
"Ở đây thêm nước” Triệu Hoằng Nhuận chỉ vào một chỗ lõm.
Thấy vậy, Chủng Chiêu cầm chén nước đổ một nửa, một "hồ nước" cứ thế mà thành.
"Cuối cùng cũng xong." Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, đi đến chỗ thùng nước rửa tay, thấy các tộc trưởng còn đang ngơ ngác, cười nói: "các vị, còn lo lắng cái gì? Đều đi vào đi."
Nghe vậy, các tộc trưởng bước vào trong lều, nhìn sa bàn với ánh mắt khó Tin.
"Bản vương nghe được tiếng kèn, là Thương Thủy quân?... Yết Giác đại quân đến rồi sao?"
"Đúng vậy." Ba Long gật đầu, nói: "nhưng cũng không phát hiện nô lệ, nên hẳn là Yết tộc tiên phong."
"Ở đâu?" Triệu Hoằng Nhuận dùng khăn lau tay, thuận miệng hỏi.
Đồng thời, Mục Thanh đưa cho Ba Long một cây gậy gõ. Nhìn gậy gỗ trong tay, Ba Long lại nhìn sa bàn, lập tức hiểu, cầm gậy gỗ, vẽ quanh một sườn núi ở phía tây Lạc thành, đồng thời nói: "ở đây, sườn đất phía tây Lạc thành."
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, lập tức nhận 2 bức tượng màu đen từ tông vệ, đặt ở khu rừng phía bắc và một khe núi ở phía nam.
Hiển nhiên, 2 bức tượng là chỉ Nãng Sơn quân và Thành Cao quân.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận lại lấy ra vài bức tượng màu đỏ, đặt tại khu vực Ba Long chỉ, rôi đứng dậy nhìn xuống sa bàn.
"Tình báo không đủ... Trước tiên cứ chờ đã." Triệu Hoằng Nhuận tỉnh táo nói.
Nhìn sa bàn, chẳng biết tại sao, các tộc trưởng không còn lo lắng về Yết tộc.
Chẳng lẽ là vì, Túc vương đang nhìn xuống toàn bộ chiến trường?
Bạn cần đăng nhập để bình luận