Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 369: Giơ Lên Đồ Đao! Nãng Sơn Quân biến mất! Rạng sáng ngày hôm sau, quân tiên

Chương 369: Giơ Lên Đồ Đao! Nãng Sơn Quân biến mất! Rạng sáng ngày hôm sau, quân tiênChương 369: Giơ Lên Đồ Đao! Nãng Sơn Quân biến mất! Rạng sáng ngày hôm sau, quân tiên
phong chính thức đặt chân vào Tam Xuyên.
Trong khi Triệu Hoằng Nhuận còn đang cân nhắc có nên mời Tư Mã An bàn bạc việc thảo phạt Yết Giác bộ, Nãng Sơn quân lộ ra sự kiêu ngạo của mình.
"Điện hạ! Nãng Sơn quân rời khỏi đại quân!"
Một binh sĩ Thương Thủy quân vội vã chạy đến, thở hồng hộc bẩm báo cho Triệu Hoằng Nhuận.
Ngươi đang đùa †a? ¡
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Triệu Hoằng Nhuận, hắn không ngờ, Tư Mã An vậy mà rời đi khi không có sự cho phép của hắn.
"Chuyện khi nào?"
Triệu Hoằng Nhuận kinh sợ hỏi thăm.
Tên binh sĩ sợ hãi cúi đầu, thấp giọng nói: "không biết rời khỏi lúc nào... Chính là binh sĩ đi cuối cùng, phát hiện sau lưng không có Nãng Sơn quân, nên... Nên vội vàng báo cáo..."
Ï Vậy mà... .J
Triệu Hoằng Nhuận há miệng, tức không nói lên lời.
Hai đội quân một trước một sau, đột nhiên Nãng Sơn quân biến mất, vậy mà binh sĩ Thương Thủy quân không có phát hiện?!
Đồng nghĩa, nếu Nãng Sơn Quân muốn đánh lén Thương Thủy quân, thì rất dễ dàng? Tuy Nãng Sơn quân là quân tinh nhuệ, không phải Thương Thủy quân có thể so sánh, nhưng chênh lệch hai bên không khỏi quá lớn.
"Bị lừa...
Ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ, Triệu Hoằng Nhuận lạnh lẽo.
Tối hôm qua, hắn còn đang cảm thấy may mắn, đại tướng quân Tư Mã An luôn không nghe lệnh, hình như không định tự ý hành động.
Nhưng không ngờ, đại quân vừa qua Thành Cao Quan, Nãng Sơn quân thái độ chuyển biến, không hề quan tâm Triệu Hoằng Nhuận chủ soái, lựa chọn thoát ly đại quân.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận mới nhận ra, Tư Mã An cư xử bình tĩnh, chỉ là muốn qua Thành Cao Quan mà thôi.
Nếu Tư Mã An dẫn Nãng Sơn quân bỏ lại Thương Thủy quân định xuyên qua Thành Cao quan, thì Thành Cao Quan đại tướng quân Chu Hợi, rõ ràng sẽ không để ý đến hắn.
Vì vậy, hắn mới chậm rãi đi sau Thương Thủy quân
Hiện tại, tiên phong quân đã qua Thành Cao Quan, Tư Mã An đã không cần phải giả ngu giả dại nữa.
Tuy sớm đã có dự cảm, nhưng không ngờ hắn lại dám... ¡
Cùng cơn đau đầu, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy tức giận.
Tư Mã An tùy ý làm bậy, khiến hắn kinh sợ lại lo lắng.
Kinh sợ Tư Mã An thân là phó tướng lại không nể mặt chủ soái là hẳn; lo lắng là, nếu bị Tư Mã An và Nãng Sơn quân làm loạn, cuộc chiến từ "giết gà dọa khỉ" sẽ thành “diệt tộc". Kế hoạch bị làm rối... j
Triệu Hoằng Nhuận nhức đầu vuốt lông mày.
Tối qua, hắn đã tính toán chiến lược dựa trên bản đồ Tam Xuyên, nhưng Nãng Sơn quân đột nhiên rời khỏi, lập tức để chiến lược của hắn thành không.
Điều lệnh Tư Mã An suất quân quay về?
Nực cười!
Nếu Tư Mã An phục tùng Triệu Hoằng Nhuận, hắn sẽ không dẫn Nãng Sơn quân rời khỏi đại quân.
Ï Đột nhiên trở thành bị động... /
Nghiến răng, Triệu Hoằng Nhuận trâm giọng quát: "truyền Ngũ Kị đến gặp bản vương!"
"RõI"
Mục Thanh nghe vậy, lập tức thúc ngựa đi truyền lệnh.
Không bao lâu, Ngũ Kị nghi hoặc đi tới trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.
"Túc vương điện hạ, không biết điện hạ gọi mạt tướng làm gì?"
"Là vậy.." Triệu Hoằng Nhuận cố nén cơn giận, nói lại hành vi của đại tướng quân Tư Mã An.
Một lúc sau, Ngũ Kị mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi: "Tư Mã đại tướng quân tự tiện chia binh?"
"AI... Theo bản vương xem, chỉ sợ hắn đã sớm quyết định, đợi xuyên qua Thành Cao Quan, liền bỏ lại bản vương và Thương Thủy quân, tự mình thảo phạt Tam Xuyên..." Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc nói: "Ngũ Kị, chuyện cho tới giờ, bản vương chỉ có thể tự đi gặp Tư Mã An ."
"Điện hạ biết Tư Mã đại tướng quân đi nơi nào?" Ngũ Kị tò mò hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, nhức đầu.
Vì sau khi binh sĩ Thương Thủy quân phát hiện Nãng Sơn quân biến mất, mới vội vàng báo cáo, khiến cho Triệu Hoằng Nhuận không biết vị đại tướng quân kia ở đâu.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận mở mắt, từ trong ngực lấy ra bản đồ, gọi Ngũ Kị tiến lên, chỉ vào bản đồ nói với hắn: "theo bản vương thấy, Tư Mã An có lẽ tiến đến Yết Giác bộ, bản đồ này bản vương giao cho ngươi, ngươi dẫn Thương Thủy quân từ lúc này." Hắn chỉ một vị trí trên bản đồ.
"Do mạt tướng lãnh binh?" Ngũ Kị nghe vậy kinh ngạc.
"Ừ!"" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nghiêm túc nói: "bản vương bây giờ ủy nhiệm ngươi phụ trách Thương Thủy quân, mọi thứ đều do ngươi quyết định."
Nghe vậy, Ngũ Kị giật mình.
Bổ nhiệm một hàng tướng chỉ huy quân đội 2 vạn người Sở, lại cầm theo kiểu mới binh khí, hành quân, đây là sự tín nhiệm bực nào!
"Đừng để bản vương thất vọng, Ngũ Kịt"
Triệu Hoằng Nhuận võ vai Ngũ Kị.
Ngũ Kị vốn còn hơi bồn chồn, thấy Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc, hắn nhớ lại lời bày tỏ tối mấy ngày hôm trước, lập tức đáp: 'mạt tướng lĩnh mệnh!"
Sau khi ra lệnh, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Mị Khương, 10 tông vệ, cùng trăm tên Túc vương vệ, nhanh chóng đi về phía nam.
Trong lúc đó, Trầm Úc không hiểu hỏi: "điện hạ vì sao kết luận Nãng Sơn quân đi về phía nam?"
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu mày nói: "Thành Cao Quan hướng tây, có một thành cổ, nơi đó có người Nguyên tộc và Đê tộc ở, cũng là trạm thứ nhất trên con đường chiến lược của bản vương... Chuyện này hôm qua, ta đã phái người nói cho Tư Mã An nên Tư Mã An muốn bỏ lại bản vương, sẽ không có khả năng đi con đường này... Tất nhiên hướng về bắc là Hoàng Hà, nói cách khác, Nãng Sơn quân chỉ có đi hướng nam."
Trâm Úc nghe vậy hiểu ra, vừa định mở miệng khen điện hạ, lại phát hiện điện hạ sắc mặt âm trầm.
"Điện hạ? Ngài sao vậy?" ở bên cạnh, Lữ Mục nghỉ hoặc hỏi.
".." Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, vừa phi ngựa, vừa nhìn đất "Hầu" ở xa.
Hơn trăm người, phi ngựa chạy hơn nửa tiếng.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận ở đồng cỏ phía trước, phát hiện một đàn dê.
Người chăn... Không cớ?
Giảm tốc độ lại, Triệu Hoằng Nhuận đưa mắt nhìn xung quanh, lại không thấy người chăn dê.
Đàn dê là của cải quý giá của một bộ lạc, tình trạng không ai trông coi là không thể xảy ra.
Đột nhiên, Trầm Úc phát hiện ra gì, chỉ vào nơi xa trầm giọng nói: "điện hạ!"
Nhìn theo hướng Trầm Úc chỉ, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện, nơi xa có mấy con dê đang liếm một thi thể, trên thi thể cắm đầy mũi tên, xung quanh toàn là máu. ....J
Ôm tâm trạng phức tạp, Triệu Hoằng Nhuận giục ngựa chậm rãi đi tới chỗ thi thể, nhảy xuống ngựa, kiểm tra thi thể.
Lúc này hắn mới phát hiện, đối phương chỉ là một thiếu niên.
"Điện hạ, ở đây có một thi thể..."
"Điện hạ, ở đây cũng có..."
Cao Quát và Lữ Mục tìm được hai thi thể, đều là thiếu niên chưa đội mũ.
"." Triệu Hoằng Nhuận im lặng, vuốt mắt thiếu niên, rồi đứng dậy, không để ý Vệ Kiêu đưa khăn tay, trực tiếp nắm lấy dây cương, ngồi lên ngựa.
"Tiếp tục lên đường!"
".." Đám người nhìn nhau, theo điện hạ tiếp tục phi ngựa đi về phía nam. Sau một khắc, đám người phát hiện một doanh trại ở trước mắt.
Nhưng khi bọn hắn tiến về phía trước, trong không khí ngập mùi máu †anh, sắc mặt mọi người thay đổi.
Nhất là Triệu Hoằng Nhuận, sắc mặt của hẳn cực kỳ u ám.
Ước chừng nửa nén hương, Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi đến gần doanh trại.
Vô số xác chết trong doanh trại để tất cả mọi người bị sốc.
Nhìn thi thể khắp nơi, Triệu Hoằng Nhuận vô thức siết chặt cương ngựa.
Triệu Hoằng Nhuận không phải chưa từng thấy qua thi thể, trận chiến với quân Sở hắn đã thấy rất nhiều người chết rồi. Nhưng để Triệu Hoằng Nhuận bàng hoàng là, thi thể của những đứa bé.
"Điện hạ, đây là.." Trầm Úc nhíu mày hỏi.
"Hầu thị bộ lạc..." Nhìn thi thể rải rác, Triệu Hoằng Nhuận nhằm mắt lại.
"... Một nhánh của Đê tộc vừa bị xóa sổ cách đây không lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận