Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 198: Giải Quyết Tốt Hậu Quả

Chương 198: Giải Quyết Tốt Hậu QuảChương 198: Giải Quyết Tốt Hậu Quả
Năm Hồng Đức thứ 17, mười ngày đầu tháng 3, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo đại quân chậm rãi rút khỏi lãnh thổ Sở quốc, sau khi ra khỏi Nhữ Nam thành, liền men theo Thượng Thái, Tây Bình, đi tới Triệu Lăng thành.
Mà Triệu Lăng thành quyên Huyện Lệnh, nguyên Lâm Dĩnh huyện Huyện Lệnh Triệu Chuẩn, sớm đã nhận được tin tức, ra lệnh cho 2 ngàn An Lăng vệ, chuẩn bị ở bên ngoài thành phát cháo cho những dân Sở đi theo Triệu Hoằng Nhuận chuyến này.
Phải nói, lúc Triệu Chuẩn nhìn thấy biển người, hắn hơi choáng váng.
Lần này, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo, chỉ riêng quân đội đã có 2 vạn 5 ngàn Tuấn Thủy quân, 1 vạn Yên Lăng Quân, còn có 3 vạn 5 ngàn Bình Dương quân, ròng rã 7 vạn quân đội.
Khiến người ta chấn động là, số dân đi theo 7 vạn đại quân bôn ba đến Triệu Lăng huyện, vượt xa con số 7 vạn, ước chừng đã có 20 vạn người.
Con số khổng lồ này, khiến Triệu Chuẩn toát mồ hôi, phải cẩn thận đi hỏi Túc Vương dự định bố trí số dân này ra Sao.
Vì hiện tại Triệu Lăng không còn chỗ chứa, tuy Triệu Chuẩn đã thu phục Tây Bình huyện, nhưng lần này nước Sở tiến đánh nước Nguy, Tây Bình huyện là thành trì gần biên giới Ngụy Sở nên chịu tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Quân Sở ở Tây Bình huyện cướp bóc đốt giết, gần như đã giết 3/10 số dân ở đây, có thể nói là ngoại trừ Triệu Lăng huyện ra, Tây Bình là nơi chịu thiệt hại nghiêm trọng nhất.
Nên sau khi Triệu Chuẩn thu phục Tây Bình, người dân Tây Bình lần lượt chuyển đến Triệu Lăng, biến Tây Bình trở thành một tòa thành trống.
Đây cũng là điều khó tránh, vì dân chúng sợ nước Sở sau này quay lại tiến đánh nước Ngụy, nên mới chạy tới Triệu Lăng, dù sao Triệu Lăng thành có sông làm lá chắn, mặc dù là mục tiêu quan trọng của Sở, nhưng lại là thành trì cuối cùng thất thủ. Có thể tưởng tượng được Triệu Lăng thành khó hạ đến mức nào.
"Yên tâm, bản vương chưa bao giờ muốn bố trí những dân Sở này ở Triệu Lăng."
Nghe được câu hỏi của Triệu Chuẩn, Triệu Hoằng Nhuận trấn an nói.
Nói đùa, để 20 vạn dân Sở ở Triệu Lăng?
Đây là tự tìm phiền phức!
Bây giờ trong Triệu Lăng ngoại trừ người địa phương ra, thì hầu hết là dân chúng đến từ Tây Bình, mà Triệu Lăng, Tây Bình là hai nơi chết nhiều người nhất. Có thể tưởng tượng dân Ngụy căm hân người Sở đến mức nào.
Triệu Hoằng Nhuận dám khẳng định, một khi hắn rời khỏi Triệu Lăng, thì người Ngụy và người Sở nhất định sẽ đánh nhau.
Chuyện này nên tránh thì tốt hơn.
"Hạ quan liền yên tâm."
Triệu Chuẩn thầm thở ra, lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói: "cũng may là Túc Vương điện hạ, nếu đổi lại người khác bảo ta giao ra lương thực, nấu cháo phát cho người Sở, e rằng quân dân trong thành đã sớm náo loạn..." Đây chính là thực tế, dù sao tin Triệu Hoằng Nhuận đại thắng, đã sớm truyền khắp vùng Tây Bình Triệu Lăng, nên tất cả dân chúng đều vô cùng tôn kính Túc Vương.
Cũng vì thế mà Triệu Chuẩn có thể an tâm lấy lương thực trong thành ra nấu cháo phát cho người Sở, bằng không, những người có thù với Sở đã sớm làm loạn.
Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, kinh ngạc hỏi: "quân dân trong thành rất ghét người Sở sao?"
Triệu Chuẩn cười khổ gật đầu: "Túc Vương điện hạ, không phải ai cũng phân biệt đươc "dân Sở' và "quân Sở', bọn hắn chỉ biết, thân nhân của mình là do người Sở sát hại, nên..."
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, lập tức hạ lệnh nói: "bản vương lần này đến Triệu Lăng, sẽ không ở lại. Mọi chuyện trong thành Triệu Lăng, làm phiền Triệu đại nhân."
"Túc vương quá lời, hạ quan hổ thẹn." nói xong, Triệu Chuẩn ngẩng đầu, thận trọng đề nghị: "điện hạ có thể để lại Triệu Lăng một đội quân hay không?... Điện hạ chắc đã nghe nói, giặc cướp ở Thượng Thái đông đảo, hạ quan lo lắng sẽ bị bọn chúng cướp bóc."
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lúc, gật đầu: "như vậy đi, bản vương để Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương dẫn 1 vạn Yên Lăng Quân đóng ở Triệu Lăng."
"Tốt quá!" Triệu Chuẩn mừng rỡ.
Vương Thuật, vốn dĩ là Đô Úy Lâm Dĩnh huyện, còn Trần Thích, Mã Chương đã từng cùng hắn chống lại quân Hùng Hổ. Triệu Chuẩn lại dò hỏi: "điện hạ, Tây Bình huyện..."
"Không vội." Triệu Hoằng Nhuận đoán được tâm tư của Triệu Chuẩn, xua tay nói: "Tây Bình huyện dân chúng e ngại quân Sở, nên dời đến Triệu Lăng, nếu ép buộc quay về, sợ mất đi dân tâm... Như vậy đi, ngươi có thể chia Yên Lăng Quân, để một trong số 3 người Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương, dẫn binh đóng quân Tây Bình, để tránh Tây Bình bị giặc cướp quấy nhiễu, binh sĩ còn lại thì đóng ở đây."
"Hạ quan đã rõ." Triệu Chuẩn chắp tay.
"Đúng rồi, bản vương lúc ở Yên Thủy đại doanh, từng hứa sẽ lập bia cho quân dân đã hy sinh trong trận chiến, bắt đầu từ Triệu Lăng thành đi... Lệnh ngươi điều tra rõ quân dân đã hy sinh, cố Triệu Lăng Huyện Lệnh Trần Bính, cố Đô Úy Trương Phụng là hai người đầu tiên, bia được đặt trước cửa huyện nha ; mặt khác, lấy tường thành làm bia, khắc tên những người anh dũng chết trận lên trên... Để bọn hắn, có thể hóa thành anh linh, tiếp tục bảo vệ tòa thành trì này!"
Triệu Chuẩn nghiêm mặt, cung kính hành lễ: "điện hạ yên tâm, hạ quan sẽ tra cẩn thận, tuyệt không bỏ sót tên bất kỳ ail"
"Rất tốt!... Chi phí cần thiết, ngươi có thể báo lên triều đình, triều đình sẽ gửi cùng số tiền trợ cấp cho Triệu Lăng."
"Rõ." Triệu Chuẩn chắp tay.
Sau khi hạ lệnh xong, Triệu Hoằng Nhuận không ở lại nữa, hắn gọi Trần Thích, Vương Thuật, Mã Chương tới, ra lệnh cho bọn họ dẫn 1 vạn Yên Lăng Quân đóng ở Triệu Lăng, còn bản thân dẫn Khuất Thăng, Yến Mục và 3 vạn 5 ngàn binh sĩ Bình Dương quân, đi về phía đông, đến Thương Thủy huyện.
Còn Tuấn Thủy quân, Triệu Hoằng Nhuận giao cho đại tướng quân Bách Lý Bạt, tiếp tục hộ tống 20 vạn dân Sở, di chuyển đến Yên Lăng huyện.
Đi tới Thương Thủy huyện, có thể nói là ý định nhất thời của Triệu Hoằng Nhuận, nguyên nhân là vì, Thương Thủy huyện có vị trí đặc thù, giống như Triệu Lăng huyện, đều ở cạnh Dĩnh Thủy, là một nơi quan trọng trên tuyến đường thủy, cách đó trăm dặm là Trân huyện, Hạng thành.
Mà Trần huyện, Hạng thành, chính là lãnh địa của Hùng Hổ.
Cũng vì vậy, Thương Thủy huyện giống Tây Bình huyện, trở thành một trong những thành trì bị công phá đầu tiên. Mà nguyên Tây Bình Huyện Lệnh Từ Hựu Chi, đã thu hồi lại Thương Thủy huyện, nhưng Thương Thủy huyện dân chúng cũng giống Tây Bình huyện dân chúng, lần lượt di dời đến khu Tây Hoa, Hoài Dương, làm Thương Thủy huyện, cũng biến thành một tòa thành không.
Hai ngày sau, Triệu Hoằng Nhuận dẫn quân đến Thương Thủy huyện, tướng thủ thành Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị ở ngoài thành chờ đợi.
Lúc này, trong Thương Thủy huyện, có Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị cùng với dưới trướng 1 vạn rưỡi Bình Dương quân và mười mấy vạn dân chúng đến từ lãnh địa Hùng Hổ, ngoài ra số ít người Ngụy sót lại.
"Điện hạ vì sao phái người lệnh ta trì hoãn dân Sở vào Ngụy?"
Khi nhắc tới chuyện này với Triệu Hoằng Nhuận, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị đều thấy khó hiểu, dù sao nếu không phải Triệu Hoằng Nhuận lâm thời đổi ý, phái người đưa lệnh tới, bọn hắn đã sớm lên đường đến Yên Lăng, An Lăng.
"Là vậy, bản vương định để các ngươi đóng quân ở Thương Thủy."
"," Khuất Thăng, Yến Mục và các tướng lĩnh lộ vẻ giật mình.
Thương Thủy huyện là trọng thành ở biên cảnh, đám tướng lĩnh rất khó tưởng tượng, Triệu Hoằng Nhuận vậy mà định để những tướng Sở như bọn hắn đóng quân ở đây.
"Ý điện hạ là, không huỷ bỏ phiên hiệu Bình Dương quân?" Khuất Thăng hỏi dò.
Nghe xong, đám hàng tướng vô cùng háo hức, chờ câu trả lời chắc chắn từ miệng Triệu Hoằng Nhuận.
"Phiên hiệu Bình Dương quân đương nhiên phải bỏ..." Triệu Hoằng Nhuận cố ý chờ đến khi các tướng lĩnh hơi thất vọng, lúc này mới nói ra định: "Dương Thành Quân Hùng Thác đã giảng hòa, vẫn dùng phiên hiệu đó thì không thỏa đáng. Nên Bình Dương quân phải đổi phiên hiệu. Mặt khác, bản vương chuẩn bị giao tòa thành trì này cho các ngươi."
Nghe xong câu này, Khuất Thăng, Yến Mục, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, Ngũ Kị và các tướng sĩ Bình Dương quân, vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Mà đám Trầm Úc, Trương Ngao lại thay đổi sắc mặt.
Chuyện phái quân đóng giữ thành trì kiểu này, phải do Binh Bộ điều động, Triệu Hoằng Nhuận làm vậy, đã đi quá giới hạn, hơn nữa, Thương Thủy thành là trọng thành, hắn lại giao cho Khuất Thăng, Yến Mục, một đám xuất thân người Sở, điều này lại càng không hợp lý.
Trầm Úc thấy không ổn, tiến lên thấp giọng nói với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ, hành động lần này e rằng... Sẽ bị chỉ trích."
"Bản vương tự biết cân nhắc."
Triệu Hoằng Nhuận phất tay cắt ngang lời Trâm Úc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận