Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 339: Nguyên Yết Đê

Chương 339: Nguyên Yết ĐêChương 339: Nguyên Yết Đê
Đối với Yết tộc và Đê tộc, Triệu Hoằng Nhuận chỉ biết rải rác, khi hắn hỏi, Mục Đồ liền giải thích cho Triệu Hoằng Nhuận.
Theo Mục Đồ kể, Nguyên tộc bắt nguồn từ thảo nguyên phía bắc, nếu như phía bắc trong ấn tượng của người Ngụy chỉ là "đất bắc", thì người Nguyên ở thảo nguyên còn xa hơn cả đất bắc, một mơi khí hậu lạnh lẽo, ngày đêm có nhiệt độ chênh lệch cực lớn.
Do khí hậu lạnh lẽo, người Nguyên ở nơi đó sống vô cùng gian khổ.
Không biết qua bao lâu, người Nguyên vì cuộc sống bị ép phải di chuyển về phía nam, lúc đó bọn hẳn chọn nơi định cư chính là đất bắc trong miệng người Ngụy. Ở đất bắc, người Nguyên hợp nhất với dân du mục, dân dần sinh sôi rất nhiều thị tộc, những thị tộc này, từng là mối họa của Hàn quốc.
Những thị tộc này, gọi chung là THồ..
Lúc đó ở đất bắc vô cùng hỗn loạn, người Nguyên xưa và người Hồ vì tìm kiếm khu vực sinh sống, đã nổ ra nhiều cuộc chiến tranh, mức độ kịch liệt không kém gì các nước trung nguyên.
Lúc đó, người Nguyên luôn ở thế yếu, nên bọn hắn tụ tập tất cả các chiến binh mạnh nhất ở các bộ tộc, lại chọn ra dũng sĩ mạnh nhất đánh với người Hồ, cuối cùng giành được thắng lợi.
Bộ tộc đặc biệt này là cội nguồn của Yết tộc.
Khác với người Nguyên ôn hòa, Yết tộc trời sinh hiếu chiến, mỗi một nam nhân đều là chiến binh xuất sắc.
Hàng trăm năm sau, Yết tộc và Nguyên tộc đã dần thành hai tộc, nhưng bọn hắn rất ít phát sinh chiến tranh, dù sao cũng chung nguồn gốc.
Có thể coi, Yết tộc là nhánh hung hãn và tàn nhẫn của Nguyên tộc.
Nhưng Đê tộc thì khác.
Chữ Đê trong văn hóa Nguyên tộc là tượng trưng cho con dê có địa vị thấp nhất trong đàn, mà Đê tộc cũng có địa vị tương đương trong mắt Nguyên tộc.
Lúc Mục Đồ nói đến Đê tộc, thỉnh thoảng lại tỏ ý khinh thường.
Trong cuộc chiến với người Hồ, người Nguyên đã bắt rất nhiều nô lệ, tộc Nguyên và Yết đã dùng sắt nung đóng dấu lên người nô lệ, để nô lệ thay bọn hắn đi chăn dê. Nhất là Yết tộc, người chăn dê trên lãnh thổ người Yết lúc đó toàn là nô lệ.
Nhiều năm trôi qua, những nô lệ ôm hận, tập hợp một chõ, giết một bộ tộc người Yết chiếm lãnh thổ.
Những người này sống sót dưới sự trả thù mãnh liệt của người yết, dân dân hình thành nên Đê tộc.
Đương nhiên, người Đê chỉ là cách gọi khinh thường của hai tộc Nguyên, Yết, người Đê không thừa nhận, bọn hắn tự xưng Để tộc.
Đây là mối quan hệ giữa 3 tộc Nguyên, Yết, Đê, và lịch sử mấy trăm năm của các dân tộc ở thảo nguyên phía bắc
Hiện tại người Đê càng ngày càng lớn mạnh, Nguyên tộc và Yết tộc đã dần thừa nhận địa vị người Đê, chỉ là thầm †âm vân khinh thường Đê tộc.
Mà Đê tộc cũng biết điều này, nên bọn họ có mối quan hệ tốt với người Hồ hơn.
Nguyên tộc, Yết tộc, Đê tộc và người Hồ, chính là 4 tộc lớn ngoài nước Ngụy và nước Hàn, đồng thời cũng là kẻ địch của tất cả các nước trung nguyên.
Mà bộ lạc tiếp đãi Triệu Hoằng Nhuận và Triệu nguyên Dục là bộ tộc tên Thanh Dương.
Thanh Dương, không phải dòng họ, mà là tên bộ lạc.
Theo Mục Đồ giảng giải, Triệu Hoằng Nhuận dần hiểu rõ, cho dù qua mấy trăm năm, người Nguyên vẫn giữ cách sống cổ xưa, không tranh quyền thế.
Điểm này Triệu Hoằng Nhuận cũng nhìn ra được, người Nguyên không có thành kiến gì với người Ngụy, bọn hắn nhiệt tình hiếu khách. Đương nhiên, tiền đề là nước Ngụy không định đoạt lại đất Tam Xuyên.
So sánh với Nguyên tộc, Yết tộc không có thái độ thân thiện với nước Ngụy.
Yết tộc nhân trời sinh hiếu chiến, theo Triệu nguyên Dục nói, đó là một bộ tộc tự cao tự đại, bọn hắn coi đất Tam Xuyên là địa bàn, không cho phép người tộc khác đặt chân.
Như chuyến đàm phán lần này, Yết tộc đại bộ lạc chỉ có một, còn lại đều là bộ lạc Nguyên tộc.
Cả Thành Cao quan mà nước Ngụy xây dựng, chính là vì phòng bị người Yết tộc.
Xem ra quấy rối Đại Ngụy biên giới tây bắc , chính là Yết tộc. .¡
Triệu Hoäng Nhuận suy nghĩ. Hắn không giống Nãng Sơn doanh Tư Mã An, có chủ nghĩa dân tộc cực đoan, có ý định giết sạch các tộc khác trừ người Ngụy.
Theo quan điểm của Triệu Hoằng Nhuận, một vài ngoại tộc có thể kết bạn, như Nguyên tộc.
Đương nhiên, thái độ của Triệu Hoằng Nhuận với ngoại tộc, phụ thuộc vào thái độ ngoại tộc đối với nước Ngụy.
3 người trò chuyện tới đêm khuya, Mục Đồ dẫn Triệu Nguyên Dục và Triệu Hoằng Nhuận tới một chiếc lều nhỏ.
Trong lều bố trí cẩn thận, trên giường trải một tấm da dê mềm mại.
Kỳ thực, Thanh Dương bộ lạc chuẩn bị cho Triệu Nguyên Dục, Triệu Hoằng Nhuận hai cái lầu, nhưng bọn hắn không biết Ngọc Lung công chúa, Mị Khương, Mị Nhuế là nữ, coi 3 người thành hộ vệ giống đám Trâm Úc.
Thế là, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể nhường lều của mình cho Ngọc Lung công chúa, Mị Khương và Mị Nhuế, đến lầu của Lục thúc.
"Lục thúc, tối nay cho chất nhỉ ở nhờ."
Quan sát cái lều cũng coi là rộng, Triệu Hoằng Nhuận nói.
Nào đoán được, Triệu Nguyên Dục nghe xong phản ứng rất mạnh mẽ, túm Triệu Hoằng Nhuận ra khỏi lều.
"A? Ngươi muốn cùng ta ở một chỗ?" Triệu Nguyên Dục lộ vẻ không muốn, cự tuyệt: 'không được!”
"Vậy ta ngủ ở đâu?" Triệu Hoằng Nhuận không tin nổi, hắn không ngờ Lục thúc lại từ chối mình.
"Ngươi?" Triệu Nguyên Dục đánh giá Triệu Hoằng Nhuận vài lần, tóm đầu hẳn, quay sang hướng khác, cười đểu nói: "đi chỗ đó!"
Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên nhìn, thiếu nữ Nguyên tộc vừa gặp, đang đứng trước một chiếc lêu nhỏ, nhìn về bên này.
Ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận và nàng chạm nhau, nàng nở nụ cười, bước vào trong lều.
Giống như đang nói cho Triệu Hoằng Nhuận, đó là lều của nàng.
Ï Đây cũng quá.. Quá nhiệt Tình? ¿
Triệu Hoằng Nhuận sợ hãi, nhanh chóng lắc tay Lục thúc, chui vào trong lều: "tạm biệt, ta vẫn ở chỗ Lục thúc thì hơn."
"Tiểu tử ngươi có ngốc hay không?" Triệu Nguyên Dục đi vào, tức giận nói: "mỹ nhân mời không đi, nhất định phải ở chỗ Lục thúc?"
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đã chui vào trong chăn, giả câm vờ điếc.
Thấy vậy, Triệu Nguyên Dục cười quái dị nói: "tốt, vậy ngươi đừng hối hận."
Ï' Đừng hối hận? Có ý gì? J
Triệu Hoằng Nhuận bối rối.
Một lúc lâu, Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên cảm giác có người bước vào trong lều.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận rút ra con dao phòng thân, thì Triệu Nguyên Dục thấp giọng nói: "tới đây, bên kia cháu †a ngủ."
"A?" Trong lều, vang lên tiếng nữ nhân.
Ï Không thể nào? Triệu Hoằng Nhuận mở to hai mắt. Cùng lúc đó, trong lêu có tiếng sột soạt, sau đó là tiếng thở dốc.
Đến lúc này, Triệu Hoằng Nhuận mới hiểu ra, Lục thúc nói câu "ngươi đừng hối hận" có ý gì".
Ï Khốn kiếp! Có trưởng bối như vậy sao?!
Không quan tâm được nhiều, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng ra khỏi lều. Chương 340: Ngẫu Nhiên Trò Chuyện
Nhiệt độ chênh lệch ngày đêm ở đất Tam Xuyên tương đối lớn, Triệu Hoằng Nhuận chỉ mặc một bộ áo gấm trên người, đi được vài bước đã cảm thấy lạnh.
Ï' Sớm biết thì đã quấn chăn... Lục thúc khốn kiếp! ,¡
Ngực Triệu Hoằng Nhuận phập phồng.
Hắn thật không ngờ, Lục thúc vậy mà làm với nữ nhân trước mặt cháu trai, còn nữ nhân kia cũng rất phối hợp.
Đối với việc này, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể nói một câu: Con mẹ nó!
Trở về lều của Lục thúc là tự tìm đường chết, căn bản đừng nghĩ ngủ ngon, vậy... Đi đâu đây? ....J
Triệu Hoằng Nhuận không tự chủ được nhìn sang một cái lều khác, là chỗ của thiếu nữ kia.
Ï Chi bằng... Đi vào? „
Triệu Hoằng Nhuận có hơi do dự.
Đối mặt với một thiếu nữ xinh đẹp thích mình, nói không động lòng sẽ là nói dối.
Nhưng cùng một thiếu nữ mới quen, lăn trên giường, không phù hợp quan niệm của Triệu Hoằng Nhuận.
Ï Được rồi được rồi, vẫn là đến chỗ Trầm Úc. /¡
Triệu Hoằng Nhuận vội vàng rời đi.
Nhưng...
Ï Lêu của đám Trầm Úc ở chỗ nào? /j
Đứng trong doanh trại của Thanh Dương bộ lạc, Triệu Hoằng Nhuận nhìn xung quanh.
Hắn thử đến gần một cái lều, còn chưa vén cửa lều, đã nghe được tiếng thở dốc, dọa hắn buông tay.
Không thể nào? Chẳng lẽ ở đây tất cả đều là lều vải... J
Triệu Hoằng Nhuận chợt nhớ tới, Lục thúc từng nói với hắn, đối với Âm Nhung, hoạt động săn thú, kì thực chính là lễ tìm bạn đời, nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận không dám xông vào bất kỳ cái lều nào.
F Vậy ta đi đâu đây? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ nghĩ, nhìn bốn bề mong.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy nơi xa có một đống lửa.
Hắn bèn đi về hướng đống lửa.
Đây là lần đầu tiên hắn đi một mình vào ban đêm mà không có tông vệ.
Một thân một mình đi dưới bầu trời đêm, có cảm giác thật tuyệt.
Khung cảnh yên tĩnh khiến Triệu Hoằng Nhuận có ảo giác, toàn bộ thiên hạ là của mình.
Đi khoảng một dặm, Triệu Hoằng Nhuận tới cạnh một đống lửa.
Đến gần, hắn mới phát hiện, đống lửa thật sự rất khổng lồ, những khung gỗ cháy trong ngọn lửa đều làm từ cây lớn, đống lửa còn lớn hơn một căn nhà 2 tầng.
Từ những mảnh xương xung quanh đống lửa, không khó để đoán, cách đây không lâu chắc đã có một bữa tiệc. Chẳng lẽ là Nguyên tộc tổ chức nghỉ lễ đón tiếp phụ vương? Nói như vậy, ở đây đã ra khỏi phạm vị doanh trại Thanh Dương... .i
Triệu Hoằng Nhuận nhìn bốn phía, định ngồi xuống sưởi ấm.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện cách đó không xa, còn có một người đội nón.
Ï Là người bộ lạc khác sao? ¡
Triệu Hoằng Nhuận đi tới, lên tiếng chào hỏi: "xin chào..."
Nhưng hắn còn chưa nói xong, thì choang một tiếng, người kia rút một thanh kiếm đặt lên cổ Triệu Hoằng Nhuận.
Nhờ ánh sáng từ lửa, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện đối phương là một thiếu niên tuỏi tác xấp xỉ hắn, mặt mũi thanh †ú, trong mắt hiện vẻ cảnh giác. Cảm nhận được trên cổ có khí lạnh, Triệu Hoằng Nhuận mất tự nhiên, giang hai tay ra, ra hiệu cho đối phương.
"," Thiếu niên kia quan sát Triệu Hoằng Nhuận, liền thu kiếm lại, huyên thuyên nói vài câu.
A a, Ngôn ngữ không thông... ¡
Triệu Hoằng Nhuận thấy tiếc nuối, dù sao hắn vất vả lắm mới tìm được người trò chuyện.
Lúc này, thiếu niên kia chú ý tới vẻ ngơ ngác của Triệu Hoằng Nhuận, lại nói vài câu.
Mặc dù Triệu Hoằng Nhuận nghe không hiểu, nhưng hắn cảm giác đối phương đã đổi một loại ngôn ngữ.
Thấy vậy, hắn giang tay ra, khó xử nói: "xin lỗi, thực sự nghe không hiểu."
Không ngờ, tên thiếu niên kia nghe xong câu này, nhíu mày, dùng tiếng Ngụy hỏi: "Ngươi là người nước Ngụy?”
Ÿ Người nước Ngụy? Thật là câu nói kỳ lạ... J
Triệu Hoằng Nhuận nghi hoặc nhìn đối phương, người gặp phải hắn đều gọi là "người Ngụy", không có ai gọi là "người nước Ngụy".
Nhưng vấn đề nhỏ này, sau khi Triệu Hoằng Nhuận nhận ra mình có thể trò chuyện với đối phương, liền bỏ qua.
"Đúng, ta là người nước Ngụy, ngươi là?"
".." Thiếu niên đánh giá Triệu Hoằng Nhuận, một lúc sau mới lên tiếng: "ta là người Khương tộc."
Ï Người Khương tộc? /¡
Triệu Hoằng Nhuận sờ cằm, hắn
biết Nguyên tộc, Yết tộc, Đê tộc, nhưng chưa nghe qua Khương tộc.
"Khương tộc cũng ở Tam Xuyên sao?" Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ hỏi.
".." Thiếu niên nhìn hắn hồi lâu, ngồi tựa lưng vào cây sau lưng, nói: "Khương tộc bộ lạc, chỉ sinh hoạt ở biên giới Hà Tây và Tam Xuyên, một bộ lạc nhỏ thôi."
"Bộ lạc nhở?" Triệu Hoằng Nhuận ngồi cạnh thiếu niên, cười mỉm nói: "người bộ lạc nhỏ mà biết nhiều ngôn ngữ vậy sao sao?"
"." Thiếu niên quay đầu kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, im lặng như muốn hỏi: Ngươi không phải không hiểu sao?
"Là nghe không hiểu." nhìn thấu tâm tư đối phương, Triệu Hoằng Nhuận cười giải thích: "nhưng ta cảm giác được, câu đầu tiên ngươi nói, là ngôn ngữ Nguyên tộc? Câu thứ hai ? Yết tộc? Hay Đê tộc?" "." Thiếu niên lạnh lùng liếc Triệu Hoằng Nhuận, im lặng.
Tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận vất vả lắm mới tìm được một người trò chuyện, chuẩn bị cùng đối phương nói chuyện cả đêm, sao có thể vì bị đối phương lạnh nhạt mà bỏ đi.
Hắn lại hỏi: "ngươi tên gì?"
"." thiếu niên có hơi phiền muộn, nhưng cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nói: "trước khi hỏi đối phương, không phải nên tự giới thiệu sao?... Đây là lễ nghĩa?"
F...J
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, đánh giá thiếu niên vài lần, vì hắn cảm giác, có thể nói ra lời này, tuyệt không phải người tiểu bộ lạc.
"Tại hạ, nước Ngụy Cơ Nhuận." ".." Thiếu niên nghe vậy kinh ngạc, tỉ mỉ nhìn Triệu Hoằng Nhuận vài lần, lúc này mới hỏi: "ngươi là nước Ngụy vương thất? Túc vương Cơ Nhuận?”
Có thể nghe được điều này, thì càng không thể nào là tiểu bộ lạc. .j
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, gật đầu nói: "chính là... Xin hỏi các hạ là?" Nói xong, đối phương còn chưa mở miệng, hắn híp mắt, cười nói: "cũng đừng nói là Khương bộ, ngươi không phải là tiểu bộ lạc."
"." Thiếu niên ánh mắt nghiêm trọng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, bỗng nhiên mở miệng nói : "Khương tộc, Khương Ưng."
Đậu xanh rau má! Vừa nghe đã biết là tên giả, ai lại dùng tên bộ lạc làm họ. J
Triệu Hoằng Nhuận bất đắc dĩ xoa trán, tức giận nói: "ngươi nên chọn một cái tên giả có sức thuyết phục hơn, làm như ngươi, chẳng lẽ Nguyên tộc toàn bộ họ Nguyên?"
"Nhưng ta tên Khương Ưng." Thiếu niên vẻ mặt không thay đổi, nhưng khóe miệng nhếch lên, bộc lộ nội tâm của hắn.
"Được được được, Khương Ưng thì Khương Ưng." Triệu Hoằng Nhuận không muốn tranh luận, hiếu kỳ hỏi: "vậy Khương ưng, ngươi tới nơi này làm gì? Lần này đi săn, là người Ngụy... Cùng Nguyên tộc, Yết tộc, Đê tộc thương lượng đại sự, Khương tộc không được mời mới đúng?"
"," Thiếu niên nhíu mày, bình tĩnh nói: "không, Khương tộc cũng coi là một nhánh của Nguyên tộc."
"Hoắc?" Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười, bất ngờ hỏi: "bộ lạc của ngươi có bao nhiêu người?"
"2... Chừng 2 ngàn."
"Có bao nhiêu dê?”
"Hơn 4 ngàn con."
"Chăn thả ở đâu?"
"Đồng cỏ cách bộ lạc không xa."
"Có bao nhiêu người tham gia chăn thả?"
"Hơn 10 người."
"Bộ lạc gân nhất cách các ngươi tên là gì?"
"Ô Biên."
"Quy mô bao lớn?"
"Khoảng 2 vạn người."
"Có bao nhiêu dê?"
"Hơn 6 vạn con.'.......
Triệu Hoằng Nhuận liên tiếp hỏi, thiếu niên đối đáp trôi chảy, không chút sơ hở nào.
Một lúc sau, thiếu niên đắc ý hỏi: "ngươi tin lời của ta?"
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận ra vẻ tin tưởng gật đầu, bỗng nhiên cười quỷ dị nói: "là một tiểu bộ lạc, ngươi cũng biết thật nhiều."
".." Thiếu niên sắc mặt thay đổi, lúc này hắn mới ý thức được, hắn bị Triệu Hoằng Nhuận lừa.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Triệu Hoằng Nhuận càng thêm chắc chắn, cười hắc hắc nói: "ngươi không phải người Khương gì đó, để ta đoán xem, ngươi là ai?"
Thấy Triệu Hoằng Nhuận suy tư, tên thiếu niên kia có hơi khẩn trương.
Đột nhiên, Triệu Hoằng Nhuận quả quyết nói: "ngươi là người Tân!" Trong nháy mắt, sắc mặt thiếu niên kia thay đổi, vô thức muốn rút binh khí, lại không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận đã sớm rút ra con dao giấu trong giày, chạm vào sườn đối phương.
Cảm nhận được uy hiếp, tên thiếu niên kia không dám cử động.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cầm lấy thanh kiếm đặt sang bên trái.
"Xem ra ta đã đoán đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận