Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 121: Hùng Thác Quyết Định

Chương 121: Hùng Thác Quyết ĐịnhChương 121: Hùng Thác Quyết Định
Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Khuất Thăng đã bị hộ vệ của Hùng Thác gọi tới soái trướng.
Điều này khiến Khuất Thăng mừng rỡ, vì Hùng Thác đã tin hắn hơn một chút.
“Quân thượng.”
“Ồ, Khuất Thăng, ngồi đi.”
Trong soái trướng, Hùng Thác đang cùng Tử Xa, Liên Bích, Tể Tuyên bàn chuyện, thấy Khuất Thăng đến, Hùng Thác liền ngừng lại, quay đầu hỏi Khuất Thăng: “Khuất Thăng, theo ngươi... Túc vương Cơ Nhuận, hắn là hạng người gì?”
F...J
Khuất Thăng cả kinh, vô thức tưởng
rằng chính mình đã bại lộ, cẩn thận suy xét, hắn cũng không cảm thấy mình sai ở chỗ nào, liền thủ dò hỏi: “quân thượng... Mạt tướng không biết.”
“Là như vậy.” Hùng Thác cười cười, giải thích: “nghe xong đề nghị của ngươi, †a viết một phong thư, đưa đến Ngụy doanh, đề nghị dùng Lâm Dĩnh, Tây Hoa đổi Hùng Hổ..."
Ï Thì ra là vì chuyện này. ,¡
Sợ bóng sợ gió một hồi, Khuất Thăng âm thầm thở ra, giả vờ lo lắng: “Vậy... Kết quả thế nào? Quân Ngụy có đồng ý trao đổi không?”
Hùng Thác sắc mặt khó coi, giống như lần trước, Triệu Hoằng Nhuận vẫn viết mấy chữ sau bức thư.
Lần này là bốn chữ: cút mẹ nó đi.
Mặc dù Hùng Thác không hiểu tiếng địa phương ở Ngụy quốc, nhưng nhìn thấy chữ “cút” là biết không đồng ý.
“Hắn từ chối.” Hùng Thác trả lời.
Nói xong, hắn chuyển chủ đề, hỏi Khuất Thăng: “Khuất Thăng, theo cách ngươi hiểu, Cơ Nhuận ở Ngụy doanh... Thật sự một mình nắm quyền? Ta nghe nói là có viện quân, là viện quân đánh bại Hùng Hổ... Tên đại tướng kia, thật sự tán thành Cơ Nhuận nắm đại quyền? Giữa hai bên không có mâu thuần sao?”
“Quân thượng muốn nói đén Tuấn Thủy doanh Bách Lý Bạt?”
“Tuấn Thủy doanh?” Hùng Thác nghe vậy sững sờ, kinh ngạc hỏi: “viện quân là Tuấn Thủy Doanh?”
Khuất Thăng ngẩn người, chưa kịp mở miệng, đại tướng Liên Bích đã bất ngờ: “ Quân thượng. Là Tuấn Thủy doanh! Hôm trao đổi tù binh, Cơ Nhuận đã từng nhắc tên Tuấn Thủy doanh...” “Tuấn Thủy doanh..” Hùng Thác hiện lên nét kinh ngạc, thì thào nói: “lại là Tuấn Thủy doanh..."
Khuất Thăng không hiểu gì, tò mò hỏi: “quân thượng. Viện quân là Tuấn Thủy doanh... Thì có gì sao?”
Hùng Thác lắc đầu, giải thích: “Tuấn Thủy doanh là quân đội trú đóng tại Đại Lương, Bách Lý Bạt đã từng là tông vệ của Ngụy Vương... Ừm. Đại khái là tâm phúc” Nói rồi, hắn trầm ngâm, nói: “mà Cơ Nhuận là con Cơ Tư... Chẳng trách, chẳng trách...”
Nghe vậy, Tử Xa tiếc nuối nói: “tông vệ Ngụy quốc, trung thành tuyệt đối. Muốn ly gián Cơ Nhuận cùng Bách Lý Bạt, sợ là không thành công...”
“Hừm” Hùng Thác nhíu mày, hỏi Khuất Thăng: “Cơ Nhuận có sở thích gì không?” Khuất Thăng cười khổ nói: “quân thượng. Ta may mắn thoát thân, làm sao có tâm tư tìm hiểu Cơ Nhuận thích gì”
“Nói cũng đúng "Hùng Thác tiếc nuối gật đầu, cúi đầu suy nghĩ.
' Xem ra Hùng Thác còn chưa tin †a....]
Khuất Thăng trong lòng đề cao cảnh giác.
Ngẫm nghĩ một hồi, Hùng Thác thở dài, lắc đầu nói: “được rồi được rồi, chuyện Hùng Hổ tạm thời bỏ qua... Khuất Thăng, tối hôm qua, binh sĩ nội đấu, ngươi có biết?”
Khuất Thăng vội vàng chắp tay trả lời: “mạt tướng lúc đó đang dùng cơm, nhìn rất rõ."
“Vậy thì tốt... Ngươi có đề nghị gì không?” Khuất Thăng suy nghĩ, nhíu mày nói: “quân thượng, mạt tướng cho rằng, binh sĩ dưới trướng quân thượng, cùng quân của Hùng Hổ đại nhân. Nếu ở chung một chỗ, có lẽ sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn..."
“Hừm...” Hùng Thác tùy ý đáp lời, hỏi lại: “ngươi có đề nghị gì không?”
Khuất Thăng cười khổ vài tiếng, xấu hổ nói: “mạt tướng vẫn nói lời đó, quân thượng muốn giao chiến bây giờ, e rằng... Khó thắng. Vẫn là năm sau tái chiến... ”
Hùng Thác nhìn Khuất Thăng. Nhíu mày nói: “ngươi muốn bản quân... Không đánh mà lui sao?”
“Cái này.." Khuất Thăng sắc mặt khó coi, cúi đầu.
Thấy vẻ mặt này, Tể Tuyên, Tử Xa, Liên Bích nhìn nhau, trong mắt không còn nghi ngờ. Thậm chí, Tể Tuyên cũng đứng ra thuyết phục Hùng Thác: “công tử, mạt tướng cho là, lúc này tấn công Ngụy doanh, thắng ít bại nhiều... Không bằng nghe theo Khuất tướng quân, năm sau tái chiến”
Hùng Thác nghe vậy không vui nhìn Tể Tuyên: “ngươi muốn Hùng Thác ta bị Hùng Ngô vượt qua sao? Hử?”
Tể Tuyên không trả lời được.
Thấy cảnh này, Khuất Thăng thầm cười lạnh, bởi vì hẳn đã đoán trước Hùng Thác sẽ không cam tâm dừng ở Yên Thủy, dù sao trong nước Hùng Thác cùng các huynh đệ đang cạnh tranh ngôi vị.
Tỉ như, đang đánh Tống quận Ÿ cố Lăng Quân,¡ Hùng Ngô.
Nhìn bốn người trong trướng, Hùng Thác nghiêm mặt nói: “lui binh, năm sau tái chiến, các ngươi không cần nhắc lại... Chỉ cần Hùng Ngô còn ở đất Tống, bản công tử tuyệt sẽ không lui binhI... Thay vì lui binh, không bằng các ngươi nghĩ cách, làm sao đánh hạ Ngụy doanh!”
Ï Hắc!
Khi ba vị còn lại cúi đâu không nói, Khuất Thăng âm thâm cười lạnh.
Đúng như hắn nói, hắn hiểu rất rõ Hùng Thác.
“Quân thượng, nếu không còn việc gì khác, Khuất Thăng xin cáo lui...”
“Hả? Ngươi đi đâu?” Hùng Thác nhíu mày hỏi.
“Ta.." Chỉ thấy Khuất Thăng lộ vẻ khổ sở, lúng túng nói: “ta thấy quân thượng cùng ba vị còn muốn thảo luận, bại tướng thực sự không tiện...”
Nghe được lời này, Hùng Thác ánh mắt dịu đi, phất tay nói: “không sao, ngươi ở lại.... Ta cũng muốn nghe đề nghị của ngươi.” Nói đến đây, hắn trầm giọng nói: “là đề nghị tấn công, hiểu chưa? Những lời khác, đều bỏ đi.”
“Rõ...” Khuất Thăng cung kính chắp tay.
Thấy vậy, Hùng Thác gật đầu, nhìn Tể Tuyên, Tử Xa, Liên Bích, hỏi: “ vừa rồi nói đến đâu?”
Tể Tuyên nhìn Khuất Thăng, mới đầu hắn còn nghi ngờ, nhưng nghe Khuất Thăng khuyên nhủ Hùng Thác. Hắn giảm sự đề phòng với Khuất Thăng, không để ý Khuất Thăng nghe được, cung kính nói: “nói đến tấn công Ngụy doanh...”
“Tấn công Ngụy doanh?” Khuất Thăng biểu hiện vẻ “sốc”, tiếp tục khuyên nhủ: “quân thượng, tha thứ mạt tướng lắm miệng. Ở đây không có ai so mạt tướng hiểu Ngụy doanh hơn, nếu tấn công, e rằng..."
Hắn nhìn thấy ánh mắt không vui của Hùng Thác, “thức thời” ngậm miệng lại.
Đúng như hắn đoán, hành động lần này, khiến Tể Tuyên, Tử Xa, Liên Bích bớt đề phòng hắn.
Tử Xa đứng ra giải thích: “Khuất tướng quân yên tâm, chỉ thử hiệu quả tấn công mà thôi... Thuận tiện, giảm gánh nặng quân lương.”
Ï Thì ra là thế. Tấn công để thử khả năng phòng thủ của Ngụy doanh, nhân tiện, giảm số lượng binh lính... Xem ra Hùng Thác không đủ lương thực cho 11 vạn người....¡
Khuất Thăng đột nhiên hiểu ra, gật đầu, hỏi: “không biết phái đội quân nào?”
Mặc dù lời của hắn hơi khó hiểu, nhưng mấy người trong doanh đều biết rõ.
Hùng Thác hừ lạnh nói: “tự nhiên là quân của bản công tử, chẳng lẽ là 3 vạn quân do tên nhóc Cơ Nhuận thả ra?”
Hùng Thác nhận ra mình đã mất bình tĩnh, tỉnh táo nói: “ngày mai tấn công Ngụy doanh, ta không tiện đứng ra... Tránh Cơ Nhuận nhìn thấy ta lại quay về giày vò Hùng Hổ... Tể Tuyên, lệnh ngươi là chủ tướng, ngày mai dẫn quân tấn công Yên Thủy đại doanh.”
“Rõ!” Tể Tuyên nhận lệnh.
Hùng Thác dặn dò: “nhớ kỹ, ngày mai tấn công, ngươi không cần chiêu hàng... Cơ Nhuận tâm cao khí ngạo, sẽ không chịu uy hiếp, nếu ngươi chọc giận hắn. Hắn nhất định sẽ trút giận lên Hùng Hổ... Trực tiếp đánh!”
“Đã rõ." Tể Tuyên gật đầu, hỏi: “công tử, mạt tướng dẫn theo bao nhiêu binh?” Hùng Thác trầm tư phút chốc, trầm giọng nói: “6 vạn!... Chờ chết trận phân nửa, ngươi mới rút quân!”
F....J
Các tướng lĩnh nghe vậy biến sắc, bọn hẳn biết Hùng Thác hạ lệnh này có nghĩa là gì.
Hùng Thác, lòng dạ ác độc... Hơn Túc vương nhiều! ¡
Khuất Thăng cảm thấy kinh hồn táng đảm, chỉ một mệnh lệnh, Hùng Thác đã tuyên án tử hình cho 3 vạn quân Sở.
Lại một ngày trôi qua.
Chờ ngày mùng 1 tháng 1, Tể Tuyên dẫn theo 6 vạn quân Sở, trùng trùng điệp điệp tiên đến Yên Thủy đại doanh.
Các tướng còn lại, Tử Xa cùng Liên Bích dẫn quân đi theo, cả Khuất Thăng cũng dẫn theo một đội quân. Còn Yến Mặc phụ trách phòng thủ doanh trại.
Đi được hai mươi dặm, Khuất Thăng lại nhìn thấy Yên Thủy đại doanh quen thuộc, trong lòng cảm khái.
Để hắn cảm khái, còn có 6 vạn quân Sở.
Có lẽ sĩ khí của 6 vạn quân Sở còn rất cao, nhưng trong mắt đám người Tể Tuyên, để đánh hạ Ngụy doanh, chính là khó như lên trời.
Nhưng Hùng Thác không còn lựa chọn nào khác.
Bởi vì quân lương không đủ để nuôi 11 vạn binh sĩ, nếu để hết quân lương, không bằng tấn công Ngụy doanh, vừa có thể tiêu hao quân Ngụy binh lực, thăm dò thực lực quân Ngụy, vừa có thể giảm quân số phe mình.
Suy cho cùng, người chết không cần thức ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận