Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 345: Họa Tới Mà Không Biết

Chương 345: Họa Tới Mà Không BiếtChương 345: Họa Tới Mà Không Biết
Yết Giác bộ lạc, không thể coi là một bộ lạc, mà là liên minh giữa mấy bộ lạc Yết tộc.
Vương đình thực sự của Yết tộc, là bộ lạc Yết tộc mạnh nhất "Ô Tu”.
Ngụy quốc từng hi vọng đánh đuổi Ô Tu, đoạt lại Tam Xuyên, chỉ tiếc, sau chiến dịch Thượng Đảng, nước Ngụy suy yếu, không còn đủ sức.
Nên tiên vương đời trước, cũng chính là Triệu Hoằng Nhuận gia gia, vì duy trì ổn định phía tây, từng sai người khắc 3 chữ "Ô Tu Vương" lên đỉnh đồng, đưa cho Yết tộc, ngầm cho phép Nguyên, Yết, Đê sống ở Tam Xuyên, cũng ngầm cho phép Yết tộc Ô Tu Vương thống trị nơi đây. Lúc đó, Ô Tu Vương, nhận quà, cùng Ngụy duy trì mối quan hệ không can thiệp lẫn nhau.
Sau mấy chục năm, Ô Tu bộ lạc, không còn đủ sức ảnh hưởng.
Tệ hơn là, với sự ra đi của Ô Tu Vương, Yết tộc bất mãn với sắc phong của nước Ngụy.
Bọn hắn cho rằng mình ở cao nguyên, gần với trời hơn, là con trai thần linh, vì sao phải nhận sắc phong của kẻ thấp kém hơn?
Nên Yết tộc từ bỏ sắc phong "Ô Tu Vương”, đồng thời liên tục quấy rối biên giới nước Ngụy.
Lúc đó, nước Ngụy vừa bị Hàn quốc uy hiếp, mà phương nam cũng xuất hiện một kẻ địch mạnh, Nhữ Nam Quân Hùng Hạo, phụ thân của Mị Khương, Mị Nhuế.
Hùng Hạo quản lý Tây Sở, thực hiện một vài kế hoạch: hắn hạ lệnh cho các quý tộc Hùng thị ở Tây Sở phải giảm thuế, đồng thời phải dùng tiền xây dựng quân đội.
Thời gian đó, nước Ngụy coi hắn là mối họa.
May mắn thay, Hùng Hạo thất bại trong việc cải cách, bị quý tộc ép chết.
Đó là khoảng thời gian Ngụy quốc gặp khó, nên đối với hành vi của Yết tộc, nước Nguy lựa chọn thỏa hiệp.
Điêu này khiến Yết tộc càng thêm không hề kiêng nể, cho rằng người Ngụy kém cỏi, đến bây giờ, Yết tộc xem thường người Ngụy, đồng thời coi việc nhận sắc phong của Ô Tu Vương ngày đó là sỉ nhục.
Từ đó trở đi, nước Ngụy không còn uy tín gì trong mắt Yết tộc.
Nhưng Thành Cao Quan cũng từng rất nhiều lần cho Yết tộc hiểu, nước Ngụy vẫn là nước mạnh, đáng tiếc, người yết lúc này đã không còn sợ nước Ngụy như trước.
Tâm lý chung của Yết tộc hiện tại là: bọn hẳn biết thực lực của Thành Cao quân, hơn nữa cũng đề phòng nước Ngụy cướp lại Tam Xuyên, đồng thời bọn hẳn cũng không sợ quân Ngụy, cho rằng Yết tộc vĩ đại có thể đánh lui quân Ngụy.
Trừ phi nước Ngụy thể hiện quân lực mạnh mẽ, đánh bại Yết tộc, bằng không Yết tộc sẽ không tôn trọng Đại Ngụy.
Nhưng rắc rối là đất Tam Xuyên còn có Nguyên tộc và Đê tộc. Nếu nước Ngụy khai chiến với Yết tộc, thì rất dễ dân đến Nguyên tộc và Đê tộc hiểu lầm, vì sinh tôn mà đứng về phe Yết tộc, đối đầu với nước Nguy. Đây chính là nguyên nhân Ngụy Vương hy vọng "mượn đường': hắn không muốn chạm vào dây thần kinh yếu ớt của 3 tộc Nguyên Yết Đê, ép bọn hắn vì sinh tồn mà chiến tranh với Ngụy.
Đáng tiếc Yết tộc không hiểu ý tốt của Ngụy Vương, chỉ cho một bộ lạc đến tham gia đàm phán, mà trông dáng vẻ có lẽ là đến khiêu khích người Ngụy.
Ung Vương đi cùng Triệu Hoằng Nhuận, vừa đi vừa kể bữa tiệc đầy sát khí tối hôm qua.
".. Ngươi không biết tên kia kiêu ngạo đến thế nào, để Xã đại nhân tức tím mặt." Nói đến đây, Ung Vương thấp giọng nói thêm: "sắc mặt phụ vương cũng khó coi."
"Thật sao?" Triệu Hoằng Nhuận giật mình, không hiểu hỏi: "không phải có 5 trăm Hổ Bí cấm vệ sao?" Ung Vương nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười khổ nói: "tính sao? Nơi này Âm Nhung có 2,3 ngàn người, ngay trước mặt hai tộc Nguyên, Đê, chẳng lẽ phụ vương hạ lệnh giết Tháp Đồ?"
"Cũng đúng." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu.
Lần này đi săn là nước Ngụy mời, nếu giết người của Yết tộc, vậy sau này còn ai dám nhận lời mời của nước Ngụy?
Huống chi, Nguyên tộc và Đê tộc, mặc dù có quan hệ không tệ với Ngụy quốc, nhưng sao có quan hệ tốt bằng Yết tộc.
Một bên là hàng xóm, một bên là huynh đệ, Nguyên tộc và Đê tộc thiên về ai hơn?
"Vẫn là ngươi thông minh, tối hôm qua chạy theo Lục thúc, ngươi không biết, vì bữa cơm tối qua, vi huynh phải cố nén cơn giận." Ung Vương phiên muộn nói.
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận buồn cười.
Đúng là tối qua, vì Lục thúc có quen Thanh Dương bộ lạc, nên bọn hắn được Thanh Dương bộ lạc nhiệt tình chiêu đãi, ngoại trừ bữa ăn ngon, nếu không phải Triệu Hoằng Nhuận còn bận tâm, hắn thậm chí còn có thể lên giường với thiếu nữ xinh đẹp.
Đây là việc thoải mái đến mức nào?
Mà nghe Nhị vương huynh kể, những người khác, bao quát phụ vương đã giấu thân phận, bọn hắn không có đãi ngộ đặc biệt, dù là đang dùng cơm, cũng bị Tháp Đồ khiêu khích, chế nhạo.
Cười vài tiếng, Triệu Hoằng Nhuận nghĩ tới điều gì, hỏi: "sau đó, phụ vương có nói gì không?” Ung Vương lắc đầu, thấp giọng nói: "theo vi huynh thấy, phụ vương vẫn hi vọng được Âm Nhung giúp đỡ, ngược lại là Xã Hựu đại nhân, tức đến không lựa lời nói, luôn mồm muốn điều một đội quân tới, cho đám người này một bài học."
Lễ Bộ Thượng Thư... ¡
Triệu Hoằng Nhuận trong đầu tưởng tượng Xã Hựu tức giận, khoa tay múa chân, cảm thấy rất thú vị.
"Xã đại nhân muốn điều đội quân nào?" Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.
"Nãng Sơn quân!" Ung Vương nét mặt kỳ lạ.
Triệu Hoằng Nhuận nghe xong vui vẻ, vừa cười vừa nói: "xem ra, Xã đại nhân hôm qua bị chọc điên rồi."
"Còn không phải sao." Ung Vương nhún vai. Khó trách hai người nói vậy, dù sao Nãng Sơn doanh Tư Mã An bài xích ngoại tộc là chuyện cả triều đều biết.
Nếu Tư Mã An dẫn quân vào Tam Xuyên, thì tất cả chủng tộc không phải Ngụy đều bị đồ sát.
Một khi Âm Nhung thảm bại, Triệu Hoằng Nhuận không hề nghi ngờ tất cả người Nguyên Yết Đê sẽ bị giết, thậm chí, vì trừ tận gốc hậu hoạn, ngay cả bé trai cao không bằng một bánh xe cũng giết, chỉ để lại nữ nhân và bé gái.
Ï Chú thích: đại đa số quân đội đồ sát chủng tộc, sẽ để lại bé trai thấp hơn bánh xe. jj
Nhưng nghĩ kỹ lại, Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên cảm thấy, nếu nước Ngụy quả thật đánh Âm Nhung, thì phù hợp chỉ có Nãng Sơn doanh.
Dù sao, để xoa dịu dư luận về tin đồn của Từ Ân, cách đây không lâu, Bách Lý Bạt đã dẫn theo Tuấn Thủy quân đi Phần Hình Tắc, thay quân Phần Hình Tắc phòng thủ.
Mà Nam Yến quân vì phòng ngừa Hàn quốc nên sẽ không được dùng.
Nam Cung Tuy Dương quân không nghe Binh Bộ điều động.
Nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại có thể điều động, ngoại trừ Thành Cao quân, thì chỉ còn Nãng Sơn quân.
Theo lý mà nói, nếu nước Ngụy định đánh Tam Xuyên thì Thành Cao Quan sẽ không nới lỏng phòng thủ.
Nói cách khác, xuất chinh Tam Xuyên, chỉ còn Nãng Sơn quân.
Ï Chỉ mong Yết tộc nhân đừng đưa ra lựa chọn sai lâm, bằng không... ¿
Vừa nghĩ tới Tư Mã An, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy lo cho Yết tộc, vì đối thủ của bọn hắn, chính là diêm vương sống. Chương 346: Nguy Hiểm Giáng Xuống
Đi cùng một đoạn, Ung Vương liền dẫn tông vệ chuẩn bị rời đi.
Theo lời hắn kể, hắn nghe nói có một con hổ trắng gần đây, nên hắn muốn săn thử.
Có thể bắt sống là tốt nhất, nếu không thể, thì đành lột da làm lễ vật tặng phụ vương.
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt.
11 người, ở rừng hoang đi săn mãnh hổ?
Từ góc độ khác mà nói, Nhị vương huynh vì được phụ vương sủng ái mà cũng đủ liều.
Nhưng làm vậy cũng đã nhắc nhở Triệu Hoằng Nhuận: chẳng lẽ các vương huynh xưa nay tham gia đi săn, đều phải mang lễ vật về cho phụ vương?
"Vậy Nhị vương huynh phải cẩn thận."
"Đa tạ Hoằng Nhuận, vi huynh sẽ cẩn thận."
Sau khi Ung Vương từ biệt Triệu Nguyên Dục, hắn dẫn theo tông vệ rời đi.
Nhìn Ung vương rời đi, Triệu Hoằng Nhuận khó hiểu quay đầu hỏi Lục thúc: "Lục thúc, người không thích Nhị vương huynh sao?"
Triệu Nguyên Dục không hiểu hỏi: "cớ gì nói vậy?"
Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, nói: "lúc Nhị vương huynh ở đây, người không nói nhiều."
"ồ" Triệu Nguyên Dục nghe vậy, lộ biểu cảm nhẹ nhõm, cười nói: "cũng không phải là không thích Ung Vương, chỉ là tránh hiềm nghỉ thôi... Hắn khác ngươi, hắn là người tranh vị, cùng hắn thân cận, khó tránh khỏi sẽ bị người khác hiểu lầm, đến lúc đó phiền phức nhiều."
"Thì ra là thế" Triệu Hoằng Nhuận mới hiểu.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nhị vương huynh đúng là dũng cảm, 11 người mà dám đi săn mãnh hổ."
Triệu Nguyên Dục mỉm cười, nói thẳng: "có mưu đồ... Nhị vương huynh ngươi sống thật vất vả."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy vui vẻ, hắn đương nhiên hiểu ý Triệu Nguyên Dục, cười nói: "vân là thúc cháu ta tiêu dao tự tại."
"Ha ha." Triệu Nguyên Dục cười lớn, rồi trầm tư nói: "nếu là Nhị vương huynh ngươi quả thật dâng da bạch hổ cho phụ vương ngươi làm lễ vật, thì ngươi cũng không được kém... Ngươi đã quyết định tặng gì chưa?"
"Nghĩ kỹ." Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, thờ ơ nói: "lúc trở vê cho phụ vương hai con thỏ."
"." Triệu Nguyên Dục trợn mắt há mồm mà nhìn Triệu Hoằng Nhuận, rồi phá lên cười.
Cười được một lúc, hắn nhếch mép nói: "như vậy đi, Lục thúc hỗ trợ ngươi một con gấu, còn đưa nó cho phụ vương ngươi, hay đưa cho con gái Mục Đồ, là do ngươi. thế nào?" Nói xong, không đợi Triệu Hoằng Nhuận trả lời, hắn cười lặp lại: "chỉ có một con."
Ï Còn cần phải nghĩ? Cho phụ vương hai con thỏ. .¡
Triệu Hoằng Nhuận khoái trá quyết định, con mồi tốt như vậy đương nhiên tặng giai nhân.
Triệu Hoằng Nhuận thấy phụ vương cũng không thiếu một tấm da gấu.
Nhưng có thể thấy Lục thúc vẫn hơi "thất đức".
Đoán được Lục thúc cố ý trêu mình, Triệu Hoằng Nhuận tức giận, sau đó, hắn †ò mò hỏi: "Lục thúc, thật đi săn gấu?”
"Lục thúc lúc nào lừa ngươi?" Triệu Nguyên Dục dùng ngón cái chỉ sau lưng, nói: "không nhìn thấy đã chuẩn bị xong?"
Chuẩn bị? Chuẩn bị gì? ¡
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu, lập tức, hắn quay đầu nhìn lại tông vệ của Lục thúc.
Hắn bất ngờ phát hiện, trong số tông vệ của Lục thúc, lại có hai tông vệ cao to đang vác trọng nỏ, có thể bắn ra cả một cây thương. F Lại là vũ khí công thành... .¡
Triệu Hoằng Nhuận có hơi choáng.
Hắn hỏi: "Lục thúc, người mang theo đồ chơi kia làm gì?"
Triệu Nguyên Dục vẻ mặt kỳ lạ nói: "không phải nói đi săn gấu sao?"
Ngài cũng quá... ¡
Triệu Hoằng Nhuận bó tay rồi, cười khổ nói: "người từ chỗ nào lấy được? Đồ chơi này, hẳn là chồng chất trong kho Binh Bộ?"
Triệu Nguyên Dục cười rồi lại cười: "Lục thúc tất nhiên có biện pháp."
F Phải!
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt: "Lục thúc, đó là đồ quân dụng."
"Dù sao cũng chờ rỉ sét, Lục thúc mượn sử dụng thì sao? Quay về rồi trả lại." Nói đến đây, Triệu Nguyên Dục nghĩ tới điều gì, quay đầu nói: "lại nói, tiểu tử ngươi bây giờ chủ trì Dã Tạo ty, quay về làm cho Lục thúc mấy bộ đi săn?"
Ï Săn bắn... ¡
Triệu Hoằng Nhuận hình dung hai chiếc nỏ lớn, nói: "trọng nỏ, 5 vạn bạc một chiếc!"
Triệu Nguyên Dục nghe vậy sợ hãi: "tiểu tử thối, ngươi cướp tiền!"
Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, tức giận nói: "ngược lại Lục thúc có tiền, ta nghe nói mấy ngày trước còn cược ngựa, thua một số tiền lớn?"
"Ách...' Triệu Nguyên Dục lúng túng gãi mặt.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa. Triệu Hoằng Nhuận nghỉ ngờ quay đầu, đúng lúc trông thấy một đám người ngựa chạy về phía hắn.
"Vương gia, tới vì chúng ta." Vương Bổng nhắc nhở, hắn nhận ra đối phương đang cố ý tiếp cận.
".." Triệu Nguyên Dục biểu cảm hơi trầm xuống, đưa tay làm một động tác, ra hiệu Vương Bổng an tâm, im lặng theo dõi.
Không giống đám người Triệu Nguyên Dục, Triệu Hoằng Nhuận thấy rõ người tới, liền nở nụ cười.
Thì ra người đi đầu, chính là thiếu niên hắn gặp đêm qua, Tần thiếu quân.
Hôm nay, Tần thiếu quân đổi trang phục, buộc tóc, lộ ra khí khái hào hùng.
Triệu Hoằng Nhuận giơ tay lên, chuẩn bị chào hỏi. Thật không ngờ, Tần thiếu quân lại phóng ngựa vụt qua hắn.
Trong khoảnh khắc, Triệu Hoằng Nhuận hình như nghe thấy tiếng hừ lạnh.
Ï Tình huống gì? .¡
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu.
Lúc này, hộ vệ sau lưng Tần thiếu quân cũng theo sát chủ nhân, nhưng khi đi ngang qua Triệu Hoằng Nhuận, bọn hắn hung hăng trợn mắt.
Đám người phóng vụt qua, để lại Triệu Hoằng Nhuận lúng túng.
Chuyện gì xảy ra? ¡
Đám tông vệ đang cảnh giác nhìn nhau, thấy thật kỳ lạ, đám người phóng ngựa quan bọn hắn, giống như chỉ vì trợn mắt với Triệu Hoằng Nhuận.
Còn những người khác, đều bị đối phương coi "Là người quen của ngươi?" Triệu Nguyên Dục kinh ngạc hỏi.
Hắn thấy như vậy vì đối phương chỉ nhằm vào Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng nói: "nếu là trước kia, ta sẽ nói "tạm thời”, nhưng bây giờ... Ta không biết nên giải thích ra sao."
Triệu Nguyên Dục nghe vậy, nheo mắt nhìn đám người.
I Chẳng lẽ những người này, chính là người Tần báo tin cho Hoằng Nhuận? .I
Hắn cúi đầu suy nghĩ.
Lúc này, Trầm Úc giục ngựa lại gần, không hiểu hỏi: "điện hạ, ngài lúc nào đắc tội những người kia?"
Ï Ta đắc tội bọn họ... Sao? ¿
Triệu Hoằng Nhuận gãi đầu, cố gắng nhớ, nhưng không biết mình đắc tội đám người Tần thiếu quân khi nào.
"Không hiểu." Hắn lẩm bẩm một câu.
Ngày đó, Triệu Nguyên Dục và tông vệ, hỗ trợ Triệu Hoằng Nhuận bắt được một con gấu có bộ lông nâu xám.
Nhìn trọng nỏ bắn ra mũi tên dễ dàng xuyên qua người con gấu, Triệu Hoằng Nhuận lại một lần nữa nhận thức được sức mạnh áp đảo của vũ khí tiên tiến.
Ngoại trừ gấu, đám người Triệu Hoằng Nhuận bắt được không ít con mồi, phần lớn là hồ ly, gà, thỏ.
Khi trở lại doanh trại Thanh Dương, sắc trời đã hoàng hôn, mà người Thanh Dương bộ lạc, cũng chuẩn bị xong bữa tối, khoản đãi Triệu Nguyên Dục, Triệu Hoằng Nhuận đã mang rất nhiều con mồi đến cho bọn hẳn.
Ngay khi toàn trại đang nướng thịt, chuẩn bị bữa tiệc, ở sườn núi cách đó chừng 3 dặm, lại có một đám người gặm thịt sống, từ xa nhìn đống lửa trong trại.
"Bịch bịch bịch..."
Theo tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông chạy lên núi, đi đến cạnh một tảng đá, nhìn người đàn ông đang ngồi trên đó gặm thịt.
"Lão đại, chúng ta đã điều tra, tên kia cho chúng ta tin tức không sai, doanh trại có không ít người Ngụy... Rất có thể, Ngụy Vương đang ở đây."
Tên lão đại nghe vậy, ngừng động tác gặm thịt, tiện tay ném cái chân đẫm máu sang một bên, lấy tay lau miệng.
"Tin tức đã chính xác, vậy chúng ta không cần chần chừ.." Nói xong, hẳn chậm rãi đứng lên, mút vài giọt máu đọng lại trên ngón tay, hạ giọng cười nói: "các ngươi, đợi chút nữa, ai cũng có thể giết, nhưng Ngụy Vương, người thuê yêu cầu bắt sống!... Hiểu chưa?"
"Lão đại yên tâm, các huynh đệ sẽ không làm hỏng chuyện, hắc hắc..."
Đám thuộc hạ rút đao bên hông, vẻ mặt hung ác liếm đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận