Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 561: Yên Lăng Chấn Động

Chương 561: Yên Lăng Chấn ĐộngChương 561: Yên Lăng Chấn Động
Được Khuất Thăng dẫn đường, đoàn người Triệu Hoằng Nhuận tiến vào Yên Lăng huyện.
Vì Khuất Thăng đã sai người báo tin, nên khi đoàn người Triệu Hoằng Nhuận tiến vào Yên Lăng, huyện lệnh nơi đây đã dẫn theo quan viên đứng chờ trước cổng thành.
Yên Lăng huyện lệnh tên là Bành Dị, ba, 40 tuổi, nhìn người này, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy có hơi quen mặt, luôn cảm thấy mình đã gặp qua ở đâu.
Hỏi thử, Triệu Hoằng Nhuận mới nhận ra, Bành huyện lệnh là một trong 5 quý tộc Sở đã bị hắn tịch thu gia sản, là Bành thị gia chủ.
"Bành thị cũng đến nương nhờ Đại Ngụy?”
Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất ngờ khi Bành thị cũng đến Ngụy.
Lúc đó, Bành thị bị tịch thu đến 9 phần gia sản.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận hỏi thăm, Bành Dị cung kính nói: "chim khôn biết chọn cành mà đậu, Đại Ngụy có công tử Nhuận anh minh như vậy, tin rằng nơi đây sẽ càng lúc càng hưng thịnh..."
Bành Dị cố gắng nói những lời hay, nhưng kỳ thực, Bành thị đi nương nhờ nước Ngụy, là sợ bị Hùng Thác ép khô.
Trước cuộc chiến Ngụy Sở, Bành thị và mấy đại quý tộc, vì lợi ích mà làm khó Hùng Thác, vốn dĩ Hùng Thác còn kiêng ky 5 đại quý tộc liên kết, mà tha thứ cho bọn hắn, nhưng Triệu Hoằng Nhuận dẫn quân đến, giết hết đám gia đinh, người hầu phản kháng, Hùng Thác bây giờ đâu cần sợ?
Thế là, Bành Dị liền dẫn người nhà đến nhờ cậy nước Nguy, hắn thấy, Triệu Hoằng Nhuận đã cướp bọn hắn một lần, không đến mức lại cướp lần thứ 2, hơn nữa, tình hình nước Ngụy tốt hơn nước Sở, chỉ dựa vào gia sản còn lại, Bành thị có thể cắm rễ ở Yên Lăng, chậm rãi vươn lên.
Nếu ở lại nước Sở có lẽ chỉ còn một con đường chết.
Đây cũng không phải Bành Dị đoán mò, sau khi đến Ngụy, hắn từng phái người đến nước Sở dò hỏi.
Quả nhiên, những quý tộc trung tiểu, đều bị Hùng Thác ép khô gia sản, con đường kiếm tiền đều bị Hùng Thác, Hùng Hổ tiếp quản.
Khi biết chuyện này, những quý tộc chuyển sang nước Ngụy đều thấy may mắn, tuy khổ cực đến Yên Lăng, nhưng chỉ cần ở đây bén rễ, bọn hắn sẽ nhanh chóng vươn lên.
Cả Triệu Hoằng Nhuận và triều đình nước Ngụy cũng không chèn ép quý tộc nước Sở đến nhờ vả, chỉ cân đám quý tộc này tuân thủ pháp luật.
Triều đình còn để người Sở tự mình đề cử huyện lệnh ở Yên Lăng, Trường Bình, Thương Thủy, có thể nói là cho đủ ưu đãi.
Trong lúc trò chuyện, Bành Dị và Khuất Thăng, đã dẫn đám Triệu Hoằng Nhuận đến huyện nha.
Dọc theo đường đi, Bành Dị cẩn thận từng ngôn ngữ cử chỉ, có thể thấy, hắn vẫn khá sợ Triệu Hoằng Nhuận.
Suy cho cùng, Triệu Hoằng Nhuận một đường đánh vào lãnh thổ nước Sở.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận đối với Bành Dị vẫn có hảo cảm, dù sao Bành thị ngoan ngoãn giao ra toàn bộ gia sản, cuối cùng vẫn là Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy băn khoăn, để lại cho bọn hắn 1 phần gia sản, có thể thấy Bành thị vẫn rất thức thời.
Điều khiến Triệu Hoằng Nhuận có ấn tượng tốt về Bành Dị, còn là khi Triệu Hoằng Nhuận tận mắt thấy tình huống trong thành.
Trước đây, Triệu Hoằng Nhuận từng đốt cháy Yên Lăng để lừa Hùng Hổ, nhưng hiện tại mọi thứ đã được gân như phục hồi, tình hình trị an cũng khá tốt.
Xét hai điểm này, Triệu Hoằng Nhuận không thèm quan tâm Bành Dị có giao dịch riêng với Khuất Thăng.
Cái gì? Bành Dị cùng Khuất Thăng không có quan hệ gì?
Nếu không có Khuất Thăng ủng hộ, Bành Dị sao có thể lên làm huyện lệnh?
Đương nhiên, Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm, bất luận Khuất Thăng hay Bành Dị, chỉ cần bọn hắn quản lý Yên Lăng tốt, Triệu Hoằng Nhuận không keo kiệt 1/2 chức vụ.
Tới huyện nha, Bành Dị mời Triệu Hoằng Nhuận vào trong, sai người hầu bưng lên rượu thịt đã được chuẩn bị.
Triệu Hoằng Nhuận thích thú phát hiện, Yên Lăng huyện nha, mặc dù có kiến trúc nước Ngụy, nhưng mang phong cách nước Sở.
Nói chính xác, là cả Yên Lăng thành đều mang phong cách nước Sở, trên cách kiến trúc đều điêu khắc thần tiên ma quái, có thứ mà nước Ngụy không có.
Nước Ngụy, ngoại trừ thờ phụng Thiên Phụ Địa Mẫu ra, cũng chỉ có tường vân giao long, kỳ lân, cùng với mãnh hổ. Về phân nước Sở loại có hỏa phượng, rùa lớn, thậm chí còn có thân linh hình người.
Chú ý tới Triệu Hoằng Nhuận đang nhìn các hình điêu khắc, Bành Dị vội vàng giải thích: "Túc Vương điện hạ chớ trách, chúng ta cũng muốn theo phong tục địa phương, xây theo phong cách Đại Ngụy, chỉ là quý quốc... A không, là một số người nước ta, bọn hắn... Không muốn trợ giúp, nên chỉ đành..."
Nhìn Bành Dị cười khổ, Triệu Hoằng Nhuận lập tức hiểu.
Bành Dị cũng định tìm người Ngụy, thỉnh giáo kiến trúc nước Ngụy, người Ngụy các vùng xung quanh đều thù hận người Sở, sao có thể hỗ trợ bọn hắn xây dựng?
"Không sao. Đại Ngụy đã thu nạp các ngươi, đương nhiên cũng dung thứ cho văn hóa và phong tục." Triệu Hoằng Nhuận vừa cười vừa nói, thể hiện thái độ khoan dung của bậc vương tộc.
Đây cũng là nguyên nhân Bành Dị cung kính với Triệu Hoằng Nhuận, huyết thống của Triệu Hoằng Nhuận chỉ có Hùng thị ở nước Sở mới so được.
Nếu chỉ là bình dân, thì dù đánh bại người Sở, người Sở cũng sẽ không khuất phục, vì huyết thống là thứ đã ăn sâu vào tâm trí người Sở
Qua ba tuần rượu, Triệu Hoằng Nhuận nói ra mục đích mình xuôi nam là vì giải quyết tranh chấp giữa dân An Lăng và Yên Lăng.
Nghe vậy, Bành Dị lộ vẻ chân chờ, nghĩ một lúc, chắp tay với Triệu Hoằng Nhuận, nói: "Túc Vương, lỗi của việc này không ở Yên Lăng dân chúng, là An Lăng... Quá đáng!" Triệu Hoằng Nhuận sớm biết Bành Dị sẽ nói như vậy, vừa cười vừa nói: "tốt tốt tốt, bản vương cũng biết đại khái. Theo bản vương, chuyện này là thù oán của hai bên từng bước leo thang, dẫn tới tranh chấp."
Bành Dị cùng Khuất Thăng liếc nhau, thận trọng hỏi Triệu Hoằng Nhuận: "Túc Vương, ngài có thể nói thẳng cho tại hạ những gì ngài biết?"
Triệu Hoằng Nhuận không hiểu nói: "không phải là hai nhóm người lên núi đi săn, không cẩn thận bắt gặp, kết quả đánh nhau..." Hắn nói hết chuyện mình nghe được cho Bành Dị.
Không ngờ, Bành Dị sau khi nghe xong, trầm mặc một lúc, lại nói với Triệu Hoằng Nhuận: "không, Túc Vương, Yên Lăng cùng An Lăng xung đột, không phải chỉ đơn giản như Túc Vương được biết." "Có ý gì?" Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
"Trước tiên." Bành Dị giơ một ngón tay, nghiêm túc nói: "Yên Lăng dân lên núi đi săn, gặp được, cũng không phải bình dân An Lăng, mà là An Lăng quý tộc. Thứ hai, Yên Lăng dân không hề tranh chấp gì, trên thực tế, là An Lăng quý tộc mắng dân Yên Lăng là dân chiến bại, đồng thời dung túng gia nô sát hại..."
"Sát hại?" Triệu Hoằng Nhuận cau mày.
"Đúng vậy." Bành Dị gật đâu, nghiêm túc nói: "5 người, 4 chết 1 trọng thương." hắn dừng một lúc, lại nói: "người trọng thương con một quý tộc, mặc dù sau khi đi sang nước Ngụy đã mất địa vị, nhưng vân có gia nô đi theo. Kẻ này sau khi trốn về huyện, không lâu sau cũng chết." "Nhà kia là Cống thị, Cống thị gốc từ Đoan Mộc, Đoan Mộc gốc ở Mễ thị, gia chủ gọi Cống Du, có 3 đứa con trai, trưởng tử tên Anh, thứ tử tên Phu, người chết là con út, tên Ấu... Cống Anh, Cống Phu đều có sức mạnh, dẫn theo người hầu đến trả thù, mai phục suốt 3 tháng, cuối cùng đợi được đám quý tộc kia, 2 người dẫn gia nô đồng loạt giết ra, nhưng tên quý tộc kia chạy trốn. Sau đó, An Lăng huyện lệnh phái người tới đòi hỏi hung thủ, tại hạ biết, một khi giao Cống Anh, Cống Phu cho An Lăng, thì 2 người nhất định phải chết, liền không giao, nhưng tên quý tộc kia, lại dẫn người tới Yên Lăng huyện đòi hỏi hung thủ, nói không giao ra hung thủ, thì công phá thành trì. Lúc đó Cống Anh, Cống Phu tức giận, dân người giết ra, song phương ở ngoài huyện huyết chiến... Lúc đó Yên Lăng quân bị điều vê Nãng Sơn, tại hạ đành phái người tới Thương Thủy tìm sự trợ giúp, cũng may Vu Mã tướng quân tới kịp thời, bằng không, thương vong còn lớn hơn."
"Song phương thương vong?" Triệu Hoằng Nhuận cau mày, theo hắn biết, không có thương vong
"Đúng vậy, song phương thương vong, tầm 1 ngàn 3 trăm người." Bành Dị trầm giọng nói.
Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt kinh hãi, khó tin nói: "sao nhiều như vậy?... An Lăng huyện lệnh đâu? Theo bản vương biết, hắn có phái tới huyện binh."
Bành Dị khịt mũi, chế giễu: "An Lăng huyện lệnh đúng là có phái tới huyện binh, nhưng không nhúng tay, chỉ đứng ngoài quan sát. Tại hạ hoài nghi, đội huyện binh đó là tới trợ uy cho An Lăng quý tộc." "Lễ nào như vậy!"
Triệu Hoằng Nhuận vỗ bàn, khiến rượu đổ ra đất
"Bành Dị, những gì ngươi nói là thật?"
"Câu câu đều thật!" Bành Dị chắp †ay nói: "Túc Vương nếu không tin, có thể hỏi Vu Mã tướng quân. Nếu vẫn không tin, có thể hỏi dân chúng trong Yên Lăng."
"Được!" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nhìn Bành Dị, trầm giọng nói: "nếu ngươi nói dối, đợi bản vương điều tra rõ, nhất định chém ngươi; nếu ngươi nói thật, bản vương sẽ ra mặt thay Yên Lăng!... Ngươi có dám đồng ý với bản vương?"
"Dám!" Bành Dị chắp tay nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhìn Bành Dị một lúc, lập tức đứng lên, phất †ay áo ra ngoài. "ĐiI Vệ Kiêu, đi An Lăng!" "Rõ!" 5 tông vệ theo sát phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận