Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 598: Túc Vương Và Lạc Tân

Chương 598: Túc Vương Và Lạc TânChương 598: Túc Vương Và Lạc Tân
10 ngày sau, Đoàn Phái lặng lẽ tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, gọi: "điện hạ."
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đang lên kế hoạch xây làng xóm ở An Lăng huyện, muốn bố trí 5 vạn nạn dân, không phải dễ.
Cũng may hẳn đã phạt nặng quý tộc, các quý tộc giờ đảo hướng Triệu thị, tất cả đồng ý nhường một phần đất đai, lại thêm những quý tộc bị đuổi khỏi An Lăng như Vương thị, cũng để lại một phần đất đai, khiến Triệu Hoằng Nhuận có nơi bố trí nạn dân.
Tuy Triệu Hoằng Nhuận không thiếu đất trống, nhưng so với 5 vạn nạn dân, vẫn lộ sự thiếu thốn.
Nên, Triệu Hoằng Nhuận quyết định xây thêm thôn trấn ở ngoài An Lăng, thuận tiện cũng xây An Lăng công phường, vì đây là lời hứa của hắn.
Chỉ cần bố trí thuận lợi, có lẽ An Lăng sẽ trở thành một nơi gia công quan trọng, khiến ngành sản xuất thủ công của nước Ngụy phát triển mạnh.
Nhưng cũng vì thế, Triệu Hoằng Nhuận đã có gần 10 ngày không hề rời khỏi thư phòng.
Trong lòng Triệu Hoằng Nhuận cũng giận dữ ghê gớm, vì phụ vương hẳn cũng thế này, bị Đại Ngụy quốc sự trói chặt trong Thủy Cùng điện.
Mỗi khi thấy mái tóc hoa râm của phụ vương, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy hai chữ "Thủy Cùng" là lời nguyền. (Thủy Cùng: không có gì làm, một quốc gia không cần làm gì mà cai trị tốt. )
Chính vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận mới không muốn tranh vị trí kia, hắn không muốn giống phụ vương.
Hắn yêu quý nước Ngụy không sai, nhưng không có nghĩa hắn đồng ý hy sinh cả cuộc đời.
Thật không ngờ, bây giờ đến An Lăng, hắn vẫn bị gò bó trong thư phòng, điều này khiến hắn gần như phát điên.
Chỉ là lòng ham muốn kiểm soát và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, làm hắn không yên tâm giao cho Nghiêm Dong xử lý, cùng lắm là sau khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo, hắn mới yên tâm buông ra.
Nhìn Đoàn Phái, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, đặt bút xuống, vuốt sống mũi, giọng không vui hỏi: "chuyện gì?"
Đoàn Phái tuy là một mãng phu, nhưng nhìn ra Triệu Hoằng Nhuận tâm trạng không tốt, liền không dám giả vờ thần bí, ngắn gọn nói: "điện hạ, người ngài muốn, Thanh Nha chúng mang về."
"Hả?"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, sau đó mừng rỡ nói: "thật sự?... Đưa hắn đến!"
"RõI"
Đoàn Phái nhận lệnh ra ngoài, một lát sau, nắm tay một văn sĩ áo xanh, người này bị trói, trên đầu còn bị trùm vải đen.
Thấy người này, Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười.
Hắn phất tay, ra hiệu Đoàn Phái.
Đoàn Phái hiểu ý, đưa tay bỏ tấm vải đen, lộ ra khuôn mặt gầy gò.
"Ừm? Ô ô...
Khi tấm vải đen được bỏ ra, ánh mắt văn sĩ tỏ vẻ khinh miệt cùng kiên quyết, nhưng khi hắn thấy Triệu Hoằng Nhuận ngồi nhìn hắn với vẻ thích thú, mắt người này trợn trừng, cứ như trông thấy ma, không nói được gì.
Ừm, đúng là hắn không thể nói được, vì trong miệng hẳn còn bị nhét vải.
Lúc này, Đoàn Phái đã cởi dây thừng, lấy miếng vải đi.
Nhưng tên văn sĩ vẫn không nói chuyện, dùng ánh mắt khó tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thẳng đến khi Triệu Hoằng Nhuận chủ động mở miệng: "Lạc tiên sinh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Người này không phải ai khác, chính là nhân tài cách đây không lâu bị thất sủng, Lạc Tần.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận chào hỏi, Lạc Tần vừa xoa cánh tay mòi nhử, vừa dùng ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Hoằng Nhuận, một lúc sau mở miệng: "tại hạ còn đang đoán, là đạo tặc ở nơi đâu lại dám bắt người ở Đại Lương, không ngờ là Túc Vương điện hạ..."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy bật cười, hẳn đương nhiên nghe ra sự mỉa mai trong lời của Lạc Tân, nhưng hắn cũng không trách móc, dù sao là hắn yêu cầu Thanh Nha bắt người, Lạc Tần tức giận, là đương nhiên.
"Là bản vương sai, xin tiên sinh thứ tội."
Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy, chủ động cúi chào Lạc Tần, người sau kinh ngạc, vội vàng né tránh, sự tức giận trong mắt dần biến mất.
"Đây là An Lăng?" Lạc Tần quan sát xung quanh, thuận miệng hỏi.
"Chính xác... Lạc tiên sinh mời ngồi." Triệu Hoằng Nhuận mời Lạc Tần ngồi xuống, bảo Vệ Kiêu đi chuẩn bị trà.
Trong lúc này, Lạc Tần cũng không ngồi yên, mà đi loanh quanh trong phòng, chắc hẳn trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc khi bị bắt đi.
"Ừm?"
Lúc đi tới cạnh bàn làm việc, Lạc Tần chú ý tới bản vẻ kiến trúc chỉnh thể của An Lăng do Triệu Hoằng Nhuận thiết kế, ánh mắt hắn trở nên kì lạ, thích thú đọc ghi chú trên bản vẽ.
Những ghi chú này, Triệu Hoằng Nhuận viết cho Nghiêm Dong đọc, dù sao công việc cụ thể, Triệu Hoằng Nhuận sẽ không phụ trách.
Trong các ghi chú, có liên quan đến thái độ Triệu Hoằng Nhuận đối đãi người An Lăng và nạn dân, từ đó cũng để Lạc Tần hiểu, ở An Lăng có một lượng lớn nạn dân.
"Công bằng!" Lạc Tần xem xong tất cả ghi chú, tán thưởng gật đầu, chủ động ngồi đối diện Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy được thái độ của Triệu Hoằng Nhuận với dân chúng, khiến Lạc Tân không còn khúc mắc.
"Túc Vương điện hạ bắt ta đến An Lăng, không biết có chuyện gì?" Lạc Tần nghiêm túc hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận im lặng, đánh giá Lạc Tần.
Khi còn ở trong cung, Triệu Hoằng Nhuận từng gặp qua Lạc Tần, lúc đó, người sau thay đông cung xin lỗi Triệu Hoằng Nhuận, muốn biến chiến tranh thành tơ lụa
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận gặp Lạc Tân mấy lần. Khi đó Lạc Tần, khí khái hào, tuy có phong độ người trí thức, nhưng rất có khí chất nho sinh.
Nhưng Lạc Tần trước mắt, hốc mắt trũng xuống, hai gò má hao gầy, có thể nhìn ra gần đây hắn đang lo lắng gì đó.
Còn nguyên nhân, Triệu Hoằng Nhuận biết rất rõ.
Nhưng cặp mắt kia, vẫn sáng ngời, bây giờ hơi hơi chuyển động, hiển nhiên đang suy đoán mục đích Triệu Hoằng Nhuận bắt hắn đến.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, thành khẩn nói: "Lạc tiên sinh, bản vương thích thẳng thắn... Lạc Tần, làm việc cho bản vương, thế nào?"
".." Lạc Tần cứng miệng.
Có lẽ hắn cũng đã đoán được, nhưng hắn không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận trực tiếp mời chào hẳn. Nghĩ một lúc, Lạc Tần đảo mắt, yếu ớt nói: "Túc Vương điện hạ nhiệt tình mời chào, khiến Lạc Tần sợ hãi... Nhưng tại hạ sớm đã nhờ vả đông cung..."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy cười nói: "tiên sinh chớ lừa gạt bản vương, theo bản vương biết, tiên sinh đã rời khỏi đông cung, không được coi trọng như lúc trước."
"." Lạc Tần trâm mặc một lúc, hai tay siết chặt, rồi nhìn Triệu Hoằng Nhuận, yếu ớt nói: "Túc Vương điện hạ thật có bản lĩnh, ở An Lăng, lại biết rõ chuyện Đại Lương..."
Triệu Hoằng Nhuận nhìn vào mắt Lạc Tần, vừa cười vừa nói: "người người đều có bí mật của mình, không phải sao?"
Nghe thế, Lạc Tần nhìn chăm chú Triệu Hoằng Nhuận, lại lắc đầu nói: "được Túc Vương coi trọng, Lạc Tân cảm động, nhưng thứ cho Lạc Tần nói thẳng, điện hạ không thể giúp cho khát vọng của tại hạ"
Triệu Hoằng Nhuận không khỏi ngơ ngác, nhíu mày, không khỏi nghĩ đến lời Triệu Lai Dục từng nói, hỏi: "vì bản vương không tham dự đoạt vị, không thể thành Ngụy Vương?"
".. Đúng vậy!" Lạc Tân ngừng một lúc, nghiêm túc nói.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, tâm trạng phức tạp.
Triệu Lai Dục từng nói với hắn, nhân tài có tham vọng, sẽ không đầu quân cho một vương tử không có cơ hội thành Ngụy Vương, cho dù có là Triệu Hoằng Nhuận, có là Túc vương nắm đại quyền.
Ï Khác biệt lớn như vậy sao? /¡ Triệu Hoằng Nhuận cau mày.
Thấy vậy, Lạc Tần ánh mắt khác lạ, lóe lên rồi biến mất.
Hắn hạ giọng nói: "Túc Vương điện hạ, ngài đáng giá cho người ta đi theo, nhưng hiện tại, ngài không thể thực hiện khát vọng trong lòng Lạc Tần... Nhưng nếu Túc Vương điện hạ tham dự đoạt vị, Lạc Tần nguyện đi theo Túc Vương."
Nói xong, Lạc Tân chăm chú nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận há miệng, có sự do dự hiếm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận