Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 463: Xua Hổ Nuốt Sói

Chương 463: Xua Hổ Nuốt SóiChương 463: Xua Hổ Nuốt Sói
Ngày 25 tháng 9, vương đô Đại Lương, Ngụy Vương nhận được thư khẩn cấp từ Triệu Hoằng Nhuận.
Đối với đứa con này, Ngụy vương càng ngày càng hài lòng, tuy có lúc chọc hắn tức điên, nhưng một khi nghiêm túc, Ngụy Vương thật không dám tưởng tượng, trong Cơ Triệu thị có ai có tài năng như đứa con trai này.
Có lế còn có một người, đứa con thứ 6 Hoằng Chiêu.
"Bệ hạ, Túc Vương điện hạ gửi thư, chắc là tin chiến thắng."
Trong thủy Cùng điện, Ngu Tử Khải nhắc nhở.
Mặc dù Khâu Dục, cách mấy ngày đều sẽ viết báo cáo gửi về Đại Lương, để Đại Lương biết được tình hình chiến đấu.
Nhưng Khâu Dục không thể báo cáo chỉ tiết như Triệu Hoằng Nhuận đích thân viết, dù sao người trước chỉ là giám quân, còn Triệu Hoằng Nhuận mới thật sự là người quyết định.
Chính vì vậy, 3 vị đại thần đều cực kỳ hứng thú với thư mà Triệu Hoằng Nhuận viết, nhưng không biết vì sao Ngụy Vương cầm bức thư lại thở dài, để 3 vị đại thần khó chịu như bị mèo cào trong lòng.
Trông thấy 3 đại thân đang chờ mong, Ngụy vương cười lớn, chậm rãi mở thư ra.
Báo cáo chiến thắng của Triệu Hoằng Nhuận khác những gì Khâu Dục viết, ghi lại cặn kẽ quá trình và kết quả, còn tin tức Khâu Dục thỉnh thoảng truyền về chỉ là những đoạn nhỏ nhặt thiếu sót. "Là tin chiến thắng."
Nhìn thoáng qua, Ngụy Vương gật đầu, chậm rãi bước về long án.
Đối với chiến báo, Ngụy vương có hơi phàn nàn.
Rõ ràng là cuối tháng 8 liên kết thúc cuộc chiến, nhưng đến ngày 25 tháng 9 mới gửi chiến báo đến Đại Lương, hiển nhiên là tiểu tử đó không quan tâm đến chiến báo.
Nhưng Ngụy Vương cũng biết, con trai không hề quan tâm đến việc này.
Triệu Hoằng Nhuận đã nói rất rõ ràng, hắn làm những thứ này, chỉ là vì hắn là vương tử nước Ngụy, không dự định tranh công, cũng không cần triều đình tổ chức lễ mừng công.
Với việc này, Ngụy Vương chỉ có thể nghĩ đến mặt tốt, nhiêu lần tự nhủ: con trai không ham hư danh, là tính cách tốt. Chỉ là lời tự nhủ thiếu sức thuyết phục, nhất là khi Ngụy Vương hiểu rõ tính nết con trai
"Tướng lĩnh trên đời dân quân, chiến thắng thì lập tức báo tin cho vương đô, kẻ này lại... Chờ sau khi tiểu tử kia trở về, trãm phải nói hắn, thông minh như vậy, chẳng lẽ không cân nhắc đến Đại Lương có bao nhiêu người lo lắng sao?" Ngụy Vương vừa xem chiến báo vừa oán giận nói.
Không phải cân nhắc không đến, mà là không quan tâm...
Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải liếc nhau, nghĩ thâm.
Ngu Tử Khải nói câu hữu ích: "Túc Vương điện hạ làm việc, từ trước đến nay hết sức chăm chú, có lẽ thực sự đã quên..."
"Ừm, nói có lý" Ngụy Vương gật đầu.
Hắn không định trách con trai, chỉ khoe khoang thôi, giống như cha mẹ phàn nàn con cái ngày nào cũng học hành chăm chỉ, điểm số chỉ đủ mà thôi.
Trong báo cáo, Triệu Hoằng Nhuận tổng kết trận chiến này rất đơn giản, tỉ như tướng sĩ dùng mạng, Yết Giác hủy diệt, Tháp Đồ cúi đầu, ... Còn lại là hàng.
Sau phần này, nhưng là hắn nói đến khao thưởng Thương Thủy quân, trợ cấp, ... Vô cùng kỹ càng.
Đáng lý ra, khao thưởng, trợ cấp phải do Bộ Binh quyết định, nhưng Triệu Hoằng Nhuận quan hệ không tốt với bộ binh, không tin được Bộ Binh.
Đây là hành vi vượt quyền, nhưng trong tình huống đại thẳng, triều đình sẽ không để ý mà Binh Bộ cũng giả vờ câm điếc. Ngụy Vương tươi cười, lấy mấy tờ sau ra, lệnh Đồng Hiến giao cho Hộ Bộ.
Sau đó, Ngụy vương tiếp tục xem tin chiến thắng, bỗng nhiên, hắn giật mình.
Thấy vậy, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải không nghĩ ngợi nhiều, bước đến cạnh Ngụy Vương thò đầu nhìn.
Duy chỉ có Phùng Ngọc đứng ở một bên không dám tiến lên, dù sao hành vi của Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải, đã phạm húy: cạnh thiên tử, há là nơi có thể đứng?
Nhưng mà, ngay lúc Phùng Ngọc chuẩn bị nhắc nhở hai đồng liêu, Ngụy Vương, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải liếc nhau, 3 người lộ vẻ mừng rỡ, kinh ngạc thốt lên: "5 vạn Tam Xuyên ky binh?!"
"Cái, cái gì?" Phùng Ngọc không hiểu. Không người để ý tới hắn, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải tiến lên trước một bước, hành lễ với Ngụy Vương, cung chúc: "bệ hạ hồng phúc, có 5 vạn Yết tộc ky binh hiệu mệnh."
Ngụy Vương cũng mừng rỡ, luôn miệng nói: "há lại trẫm hồng phúc? Là phúc của Đại Ngụy." Nói xong, hắn vuốt râu nói tiếp: "theo trẫm biết, Yết tộc ky binh không thua Hàn quốc tinh ky?"
"Có ưu điểm riêng, khó phân trên dưới" Lận Ngọc Dương hơi hiểu Hàn quốc ky binh, nhận xét : "Hàn quốc ky binh thắng ở kỷ luật nghiêm minh, hơn vạn, thì Hàn quốc tất thắng; nhưng nếu chỉ ngàn ky binh, Hàn quốc ky binh chưa chắc có phần thắng."
Sau đó, Ngu Tử Khải cũng vui vẻ phụ họa: "có 5 vạn Tam Xuyên ky binh, Đại Ngụy không sợ Hàn." Nhìn 3 người vui mừng, Phùng Ngọc thâm hối hận bản thân vừa rồi không đi qua.
Tiếp tục đọc, Ngụy Vương đọc đến phần liên minh Lạc Thủy, khi thấy con trai thiết yến, mời trăm bộ lạc tụ họp, tất cả đều đến, không ai dám vắng, Ngụy Vương thở dài.
Trước đây, Yết tộc bộ lạc không nể mặt mũi, khiến hắn rất tức giận, bây giờ con trai đã thay hắn trút giận.
Đáng nói là, sau cuộc họp, Lạc Thủy liên minh đã có 60 bộ lạc, chiếm một nửa sức mạnh Tam Xuyên.
Nói cách khác, Triệu Hoằng Nhuận kéo một nửa Tam Xuyên về phe Ngụy.
Thấy vậy, Lận Ngọc Dương hoảng sợ nói: "thần còn tưởng rằng 5 vạn Yết tộc ky binh là thu hoạch lớn nhất, không ngờ, Túc Vương lại lôi kéo được nửa Tam Xuyên!"
Ngu Tử Khải cũng cảm thán: "kế sách này có thể giúp Đại Ngụy trăm năm!"
Nghe hai vị đại thân thán phục, Ngụy Vương vô cùng hài lòng.
Nhưng hắn vẫn có tiếc nuối.
Đứa con ưu tú, hết lần này đến lần khác lại không hứng thú với vị trí kia.
Là một phụ thân, Ngụy Vương cảm thấy vui mừng; nhưng là một quốc quân, Ngụy Vương không khỏi thất vọng.
Trong lúc hắn đang thất vọng, hẳn nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận xin chỉ thị trong chiến báo.
Ngu Tử Khải lanh mồm lanh miệng nói ra: "Yết bộ lạc và Linh bộ lạc lại hy vọng được Đại Ngụy ủng hộ đi tiến đánh Ba quốc?" Lời vừa nói ra, không khí trong điện thay đổi, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải lui ra sâu, thở nhẹ, không dám quấy nhiễu Ngụy Vương.
Lúc đó, người mong nhận được ủng hộ nước Ngụy còn có Ô Biên bộ lạc tộc trưởng Thiết Lạp Nhĩ hách, hẳn mong được nước Ngụy ủng hộ chống lại nước Tần.
Chuyện này, Triệu Hoằng Nhuận đã đáp ứng, dù sao vì Lũng Tây mà nước Ngụy và nước Tần đã đã biến thành thù địch.
Nên Triệu Hoằng Nhuận phải ủng hộ Ô Biên bộ lạc, chẳng những vì lợi ích, cũng là vì để các thành viện liên minh thấy nước Ngụy cố gắng giữ Tam Xuyên ổn định.
Nhưng nước Ba thì khác, mặc dù người Ngụy và người Ba có thù, tuy nhiên, vì vị trí địa lý, cả hai không có xung đột lợi ích.
Dưới tình huống này, nước Ngụy có cần thiết ủng hộ Yết, Linh bộ lạc đi tiến đánh Ba quốc, đây là việc lớn mà Triệu Hoằng Nhuận cũng không có quyền chủ trương.
Trong Thủy Cùng điện, lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh Ngụy Vương đi đi lại lại.
Một lúc lâu, Ngụy Vương chậm rãi nói: "đồng ý!" Chương 464: Xua Hổ Nuốt Sói (2)
3 ngày sau, tức ngày 28 tháng 9, Triệu Hoằng Nhuận nhận được chỉ dụ.
Chỉ có một chữ: đồng ý!
Chữ đồng ý chiếm hết toàn bộ chỉ dụ, khí thế mạnh mẽ, nếu không phải trên đó có tư ấn Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận không dám tưởng tượng, phụ vương bình thường hiền lành, lại có thể viết ra kiểu chữ đằng đẳng sát khí.
Thật sự rất bá đạo...
Đọc đi đọc lại, Triệu Hoằng Nhuận thầm nhủ.
Tuy học không giỏi, nhưng hắn vẫn hiểu cầm kỳ thư họa, liếc qua là có thể nhận ra thành tựu thư pháp của phụ vương, dù hắn ưa thích kiểu chữ phiêu dật, cũng biết khả năng viết thư pháp của phụ vương không cao hơn hẳn quá nhiều.
Khâu Dục tiến đến, Triệu Hoằng Nhuận nhìn ánh mắt hắn như muốn cướp chiếu chỉ.
"Tặng cho ngươi?” Triệu Hoằng Nhuận cười trêu chọc.
Khâu Dục vô thức gật đầu, rồi vội vàng lắc đầu.
Đây là Ngụy Vương giao cho Triệu Hoằng Nhuận, đâu phải thứ hắn có thể lấy?
Thân là Ngự Sử, Khâu Dục hiểu rõ chuyện này.
Hắn xua tay nói: "hạ quan được thấy chữ của bệ hạ, đã là phúc, sao dám lấy?"
Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm, nhưng thấy Khâu Dục lo sợ không dám thu, hắn cũng không ép buộc.
"Trâm Úc, phái người đi mời Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn."
"Vâng."
Trầm Úc chắp tay, rời lều, gọi hai Túc Vương vệ đến, để bọn hắn đi mời 2 tộc trưởng.
Sau nửa canh giờ, Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn cùng nhau tới lều của Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Khâu Dục thức thời cáo lui.
Trong lều, Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn mới vừa ngồi xuống, Ba Đồ Lỗ đã không chờ đợi hỏi: "Túc Vương tôn kính, lần này mời hai ta tới, chắc là Vương của quý quốc đã hồi đáp đúng không?" Nói xong, hắn ngừng một lúc, lại nói tiếp: "chỉ mong lầ tin tức tốt."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy mỉm cười, gật đầu nói: "là tin tức tốt." Nghe vậy, Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn mắt sáng lên, cùng hỏi: "Ngụy vương đồng ý ủng hộ Yết Linh tiến đánh Ba quốc? Nước Ngụy sẽ xuất binh sao?"
"Cái này..." Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt, hắn lúc này mới nhớ tới, phụ vương chỉ viết đồng ý, nhưng không viết cụ thể, hiển nhiên là có ý định để Triệu Hoằng Nhuận tự cân nhắc.
Triệu Hoằng Nhuận vừa rồi mải nói chuyện với Khâu Dục, không để ý mà gọi 2 tộc trưởng đến.
Tuy nhiên, Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn lại hiểu sai, thấy Triệu Hoằng Nhuận do dự, A Khắc Đôn nhíu mày thử thăm dò: "chẳng lẽ... Có điều kiện gì?"
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ nhanh, nghe được hai chữ điều kiện, não nhanh chóng hoạt động, tỏ vẻ khó xử, cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: 'là vậy, phụ vương ta, cho phép bản vương ủng hộ ở mức độ nhất định... Nhưng 2 vị tộc trưởng cũng biết, mặc dù Ngụy Ba có thù, nhưng đó là hơn trăm năm thậm chí mấy trăm năm trước, từ đó về sau, Đại Ngụy cùng Ba quốc không có xung đột. Lần này, Yết Linh hai bộ lạc có thiện ý với Ngụy, Đại Ngụy cho hai vị tộc trưởng một vài trợ giúp cũng được, nhưng nếu vì vậy mà chọc giận người Ba, khiến người Ba tiến đánh Đại Ngụy, chỉ sợ đất Nam Lương sẽ sinh linh đồ thán..."
Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt bịa đặt, Nam Lương sinh linh đồ thán? Có bao nhiêu chỗ hoang vu như Nam Lương? Đây là nơi người Sở, Ba không thèm chiếm, dân cư thưa thớt làm gì có mấy.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói, hai vị tộc trưởng biểu cảm kỳ lạ, bọn hắn không phải không biết Nam Lương, nhưng Triệu Hoằng Nhuận nói như kiểu một nơi thịnh Vượng.
"Nước Ngụy muốn cái gì?" A Khắc Đôn lập tức hiểu ý Triệu Hoằng Nhuận.
Ngay lúc Triệu Hoằng Nhuận định làm bộ làm tịch, đã thấy Ba Đồ Lỗ đưa tay ngăn cản hẳn, hỏi trước: "trước khi nói thù lao, hãy nói nước Ngụy có thể cung cấp cái gì?"
Triệu Hoằng Nhuận đan tay, trầm giọng nói: 'vũ khí, áo giáp, lương thực... Đại Ngụy không xuất binh, nhưng cho hai vị tộc trưởng đầy đủ vật tư."
"Giao dịch?" A Khắc Đôn hỏi.
"Đây là tất nhiên" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười nói: "hai vị tộc trưởng?”
Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn liếc nhau, chậm rãi gật đầu, bọn hắn cũng không cho rằng nước Ngụy có hảo tâm. "Nước Ngụy có thể cung cấp bao nhiêu vũ khí?"
"Trước tiên không vội." Đưa tay ngăn Ba Đồ Lỗ, Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt nói: "trước tiên nói thù lao."
"Thù lao?" Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn nhìn nhau.
Một lúc sau, A Khắc Đôn dường như hiểu ra, biểu cảm kỳ lạ hỏi: "Túc Vương tôn kính, ý của ngươi là, chúng ta không những phải trả giá mới được nước Ngụy vũ khí, áo giáp, lương thực, còn phải trả thêm thù lao?"
"Đúng." Triệu Hoằng Nhuận một mặt ngươi cuối cùng khai khiếu biểu lộ.
Thấy vậy, Ba Đồ Lỗ không vui chất vấn: "dựa vào cái gì muốn chúng ta thanh toán hai lần?"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, từ tốn nói: "vì Yết Linh hai bộ lạc, cũng không phải thành viên liên minh. Đáng lý ra, Đại Ngụy sẽ không giao dịch với 2 VỊ."
".." Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn đổi sắc mặt.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận bình tính nói: "hai vị tộc trưởng cũng không muốn gia nhập vào Lạc Thủy liên minh, lại vẫn muốn nhận được Đại Ngụy ủng hộ, thì phải trả thêm thù lao, bằng không, bản vương không thể thuyết phục thành viên liên minh khác.. Đương nhiên, phương diện giá cả, bản vương có thể phá lệ cho đãi ngộ bằng các thành viên liên minh."
Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn trao đổi ánh mắt, dường như đang thảo luận nên gia nhập liên minh không, nhưng mà cuối cùng, bọn hắn vẫn là quyết định trả thêm thù lao. Bọn hắn không muốn thần phục nước Ngụy.
"Không biết Túc Vương muốn thù lao gì?" A Khắc Đôn cẩn thận hỏi.
"Quặng sắt!" Triệu Hoằng Nhuận hạ giọng nói: "đất Ba có quặng sắt phong phú, bản vương mong các ngươi đánh hạ người Ba, nếu phát hiện có quặng mỏ, liền cho người đào, chuyển đến Lạc minh. Yên tâm, chuyện này bản vương sẽ không để hai vị tộc trưởng tốn công vô ích"
"Chỉ vậy?" Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn nghe vậy ngây người.
Bọn hắn còn tưởng Triệu Hoằng Nhuận sẽ đưa ra yêu cầu hà khắc, không ngờ chỉ muốn khoáng thạch đất Ba.
Việc này có gì khó?
Sau khi chiếm một mảnh đất, thì phái một đám nô lệ đi đào. Dù sao ở Tam Xuyên không có kỹ thuật luyện kim, khoáng thạch đối với bọn hắn là vô dụng.
"Đúng, đây chính là thù lao bản vương mong muốn." Triệu Hoằng Nhuận cười nói: 'kỳ thực không chỉ quặng sắt, tỉ như cây trông ở đất Ba, trên cây có côn trùng phun ra chất sáp màu trắng, bản vương không yêu cầu hai vị tộc trưởng cướp đoạt những cây đó, nhưng chỗ sáp côn trùng phun ra, bản vương sẽ thu mua. Ngoài ra, ngựa, tơ tằm, hết thảy thứ Yết Linh bộ lạc không dùng được, nhưng Đại Ngụy cảm thấy hữu dụng, hai vị tộc trưởng đều có thể bán... Nhưng bản vương muốn nhắc nhở hai vị tộc trưởng, nếu hai vị tộc trưởng chấp nhận Đại Ngụy ủng hộ, sau này liền không thể bán ra cho thế lực khác."
"Nếu chúng ta giữ lại thì sao? TỈ như chiến mã." "Vậy cũng không vi phạm ước định của chúng ta."
"Được!", Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn tỏ vẻ chấp nhận.
Sau khi thương lượng thù lao, Ba Đồ Lỗ nóng lòng muốn thương lượng vũ khí với Triệu Hoằng Nhuận, hắn rất thèm muốn vũ khí và áo giáp của Thương Thủy quân, đặc biệt là liên nỏ.
Chỉ là cái giá mà Triệu Hoằng Nhuận đưa ra, khiến Ba Đồ Lỗ bị hoảng Sợ.
"Một bộ áo giáp và vũ khí lại muốn 2 con dê?"
"Nếu đại tộc trưởng muốn dùng 10 cái da dê để đổi, bản vương cũng có thể chấp nhận."
"Vậy..." Ba Đồ Lỗ trừng Triệu Hoằng Nhuận, rất muốn túm cổ áo đối phương, đây cũng gọi là giá ưu đãi? Vậy há chẳng phải nói, hắn nếu muốn vũ trang 10 vạn nô lệ, liền phải giao ra 20 vạn con dê? Hoặc 100 vạn tấm da dê?
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn, Triệu Hoằng Nhuận thản nhiên nói: "Thương Thủy quân là quân tinh nhuệ, không thấy chỉ bằng vào 2 vạn người liền cản Tháp Đồ hơn 20 vạn đại quân sao? Nếu là tinh nhuệ, trên người áo giáp tất nhiên đắt đỏ"
Ba Đồ Lỗ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý, lại nói: "chúng ta chỉ muốn vũ trang bộ lạc nô lệ, không cần vũ khí áo giáp chất lượng tốt, có loại rẻ hơn không?"
Triệu Hoằng Nhuận ngẫm nghĩ, nhớ tới trang bị do quân địa phương đào thải, được chất đống trong các kho địa phương, hoặc đang sắp cải tạo thành nông cụ bán cho nông dân, gật đầu nói: "có, theo bản vương ước tính, ít nhất 20,30 vạn trang bị, nhưng bản vương nói trước, đống đồ kia đừng quá hi vọng."
Nhưng Ba Đồ Lỗ thì không ngần ngại chút nào, cho dù nước Ngụy đào thải vũ khí thì sao, ít nhất mạnh hơn thương gỗ phải không?
Dù sao nô lệ không cần vũ khí tốt.
"Chúng ta muốn thứ đó, không biết giá tiền..."
"Bản vương cũng lười tính toán, vậy đi, tăng thêm phí vận chuyển, một giỏ vũ khí hoặc áo giáp là 10 con dê."
"Một giỏ..."
"Đại khái 30,40 thanh kiếm."
"Có thể rẻ hơn không?"
"Hai vị..."
Ròng rã 1 canh giờ, Triệu Hoằng Nhuận thảo luận với Ba Đồ Lỗ và A Khắc Đôn về giá viện trợ của Nguy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận