Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 240: Giết Gà Dọa Khỉ (2)

Chương 240: Giết Gà Dọa Khỉ (2)Chương 240: Giết Gà Dọa Khỉ (2)
Mặc dù tay Triệu Hoằng Nhuận chưa từng nhuốm máu, nhưng hắn tuyệt không phải người nhân từ, điều này là do hẳn được giáo dục trong cung nhiều năm.
Bài giảng trong Cung Học chia làm hai bộ phận, một bộ phận giảng nhân nghĩa đạo đức; mà một bộ phận khác dạy các vương tử lãnh đạo chỉ huy.
Các giảng sư dạy cho các vương tử tuyệt không phải là tri thức thông thường, mà là những tri thức phù hợp với thân phận bê trên.
Tỉ như;quy tắc"thủ đoạn", chuyện gì có thể nhận, chuyện gì không thể nhận.
Nhìn có vẻ lệch lạc, nhưng là thứ các vương tử phải nắm vững. Triệu Hoằng Nhuận ấn tượng nhất trong những thứ hắn học, chính là câu "tuân theo quy tắc, không từ thủ đoạn".
Trong câu này,quy tắc: có nghĩa là kiểm soát tình hình, nên có thể giải thích thành: nếu có thể kiểm soát tình hình, thì có thể bất chấp thủ đoạn đoạt được lợi ích.
Lợi ích, đây chính là tư tưởng cốt lõi trong bài học của Tông phủ.
Hôm nay, Triệu Hoằng Nhuận trừng phạt Trịnh Cẩm không phải vì câu "tên kia" mà là vì lợi ích.
Đương nhiên, lợi ích này không phải vật thật, mà là tâm lý của những người trong Dã Tạo ty.
Trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, những người này đã quen bị các nha môn khác ức hiếp, không dám phản kháng, nên không dám đối mặt với những quan viên thuộc nha môn khác.
Hắn thực sự không tưởng tượng nổi, một đám quan lại và thợ rèn, có số người đông gấp mấy lần nhóm người Trịnh Cẩm, thế nhưng lại để Trịnh Cẩm phách lối chửi ầm lên, thậm chí gọi thẳng tên Ty Lang Vương Thích.
Triệu Hoằng Nhuận thấy, người trong Dã Tạo ty đều đã có tâm lý nhút nhát, nên gặp người nào cũng sẽ đặt mình ở vị trí thấp hơn, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận rất không vui.
Dã Tạo ty hẳn hi vọng, phải là nơi tràn đầy nhiệt huyết, dù sao nơi này gánh vác nhiệm vụ nghiên cứu và cải tiến kỹ thuật của Đại Ngụy, tượng trưng cho nên tảng sức mạnh và kỹ thuật Đại Ngụy.
Nhưng Dã Tạo ty bây giờ không có sức sống, người trong ty ngoài việc rèn và cải tiến kỹ thuật luyện sắt, thì hoàn toàn không có động lực nghiên cứu nhưng thứ khác.
Lòng nhiệt huyết, cảm giác vinh dự, cảm giác thành tựu, nếu một nơi như Dã Tạo cục không có những điều này, vậy coi như xong.
"Ba"
"Ba"
"Ba"
Trầm Úc và Mục Thanh vẫn đang tát Trịnh Cẩm.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không hề thấy vui sướng, nếu không phải vì có nguyên nhân, thì những gì Trịnh Cẩm biểu hiện trước đó đã đủ Triệu Hoằng Nhuận tha cho hắn.
Tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận hy vọng dùng cách trừng phạt Trịnh Cẩm để cho người Dã Tạo ty biết: không có bất kỳ nha môn nào, có thể áp đảo Dã Tạo ty. Dã Tạo ty là nha môn đặc biệt ở Đại Ngụy!
Tiếc rằng, không một ai hiểu ý tốt của Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng không phải không có hiệu quả, những quan lại và thợ rèn khi thấy Trịnh Cẩm bị trừng phạt, tâm lý e ngại trong lòng bọn hắn đã biến mất, cả dám ưỡn ngực thẳng lưng.
Tuy nói không biểu hiện rõ ràng, nhưng đám người của Dã Tạo ty đã tạo cho Triệu Hoằng Nhuận cảm giác đúng như thế.
Cách tốt nhất để khôi phục sự tự tin cho người khác, chính là tìm kẻ mà hắn Sợ nhất đánh một trận, để hắn hiểu được, hắn không cần phải khúm núm sợ hãi nữa.
Đương nhiên, ngoại trừ lý do này, Triệu Hoằng Nhuận cũng muốn dùng Trịnh Cẩm để đám quan viên khác nhận thức được: khi Túc vương hắn làm chủ Dã Tạo ty, thì Dã Tạo ty không còn như trước nữa, không phải con chó con mèo cũng có thể ức hiếp.
Vì vậy, đám người xông vào Dã Tạo ty hôm nay, Triệu Hoằng Nhuận không định tha cho ai.
Giết chết thì không cần, nhưng phải †ạo ra hiệu ứng "giết gà dọa khỉ".
Tuy nhiên, cách Triệu Hoằng Nhuận trừng phạt, đã dọa sợ Vương Thích.
Mới đầu, Vương Thích chỉ muốn mượn Triệu Hoằng Nhuận tới trừng trị Trịnh Cẩm, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, Túc vương lại trừng phạt tàn nhẫn như vậy.
Đúng vậy, quá tàn nhân.
Vương Thích quay đâu nhìn Trịnh Cẩm, Trịnh Cẩm lúc này, hai má sưng đỏ, bờ môi chảy máu, thậm chí, có hai cái răng đã bị Mục Thanh tát gấy.
Nhưng dù vậy, Túc vương vẫn chưa hài lòng.
Thấy thế, Vương Thích hít một hơi đến cạnh Triệu Hoằng Nhuận, thấp giọng nói: "điện hạ, mẫu thân Trịnh Cẩm là muội muội Binh Đúc ty Ty Lang Lý Tấn, mà Lý Tấn chính là con trai Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục..."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy liếc nhìn Vương Thích, từ tốn nói: "ngươi muốn nói gì?"
Vương Thích nhìn biểu cảm của Triệu Hoằng Nhuận, thận trọng nói: "hạ quan mong điện hạ thủ hạ lưu tình?"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận trêu chọc: " Vương Ty Lang sợ sao? Bản vương còn tưởng, Vương Ty Lang muốn mượn tay bản vương, trừng phạt người này;
Vương Thích sắc mặt tái đi, làm sao không biết Túc vương đã nhìn thấu mánh khóe của hẳn, vội vàng chắp tay xin lỗi: "điện hạ thứ tội, hạ quan..."
"Được rồi." Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang lời giải thích của Vương Thích, bình tĩnh nói: "bản vương biết, Dã Tạo ty vô cùng khổ sở, cho nên, bản vương cũng không ngại trút giận thay các ngươi... Vì vậy, ngươi không cần xin lỗi."
"Điện hạ.." Vương Thích hơi xúc động.
Túc Vương biết hắn giở trò, vẫn đứng ra thay bọn hắn dạy dỗ Trịnh Cẩm, đây là ân huệ lớn bao nhiêu?
Nhưng để cho Vương Thích cảm động là câu nói kế tiếp của Triệu Hoằng Nhuận. "Các ngươi nhớ kỹ, giờ đây đã có bản vương, chỉ có các ngươi bắt nạt kẻ khác, không có kẻ dám bắt nạt các ngươi!"
Nghe câu này, Vương Thích ngượng ngùng nói: "... Chúng ta sao dám bắt nạt đồng liêu."
"A, bản vương nói như thế, sau này làm gì là chuyện của các ngươi."
"Xin nghe Túc vương điện hạ dạy bảo."
Lúc này, Trịnh Cẩm mau me đầy mặt, cả người thê thảm không nỡ nhìn.
Ngay cả Mục Thanh cũng cảm thấy đau tay, thì đừng nói đến Trịnh Cẩm, sớm đã ngất xỉu.
"Điện hạ, tay ta không còn cảm giác" Mục Thanh lắc lắc tay phải, bất đắc dĩ nói. Cùng lúc đó, Trâm Úc cũng thả Trịnh Cẩm đang ngất ngã xuống đất, quay đầu nói với Triệu Hoằng Nhuận: "điện hạ, có muốn dội nước cho hắn tỉnh?"
Nghe câu này, tất cả mọi người đều có vẻ mặt kỳ lạ, trong đầu thâm nghĩ, tát người ta bất tỉnh, chẳng lẽ còn muốn làm hắn tỉnh, tiếp tục tát?
Lúc này, một tên tiểu lại đi theo Trịnh Cẩm dũng khí, nói với Triệu Hoằng Nhuận: " Túc vương điện hạ chẳng lẽ còn chưa hài lòng sao?... Trịnh đại nhân cũng là quan viên trong triều, Túc vương điện hạ để tông vệ đánh Trịnh đại nhân, chuyện này ta chắc chắn sẽ báo với Lý đại nhân!"
".." Triệu Hoằng Nhuận quay đầu lại, nhìn tên tiểu lại kia, lạnh nhạt nói: "tùy ngươi!... Nhưng điều kiện là các ngươi có thể rời khỏi!" Nói đi. Hắn quay đầu nhìn quan viên Dã Tạo ty, lạnh lùng nói: "đóng cổng lại cho ta!"
Lời vừa dứt, liền có vài người thợ chạy đi đóng cửa.
Thấy vậy, sắc mặt đám tiểu lại thay đổi, hét thất thanh: "Túc vương điện hạ, ngài muốn làm gì?"
"Làm gì?" Triệu Hoằng Nhuận hừ lạnh, từ tốn nói: "các ngươi chưa được cho phép, đã xông vào Dã Tạo ty, nhục mạ người Dã Tạo ty, còn muốn bình yên Vô sự ra ngoài?"
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận nhìn những người thợ xung quanh, từ tốn nói: "các ngươi mấy chục người, chẳng lẽ đánh không lại vài người?"
"ý của điện hạ là..." Một người thợ liếm bờ môi, thấp giọng hỏi.
"Dạy cho bọn hắn bài học, Dã Tạo ty không phải là nơi ai cũng có thể tự tiện xông vào. Dạy dỗ xong thì ném ra ngoài... Mọi chuyện, có bản vương gánh vác!"
Bỏ lại một câu, Triệu Hoằng Nhuận quay về phòng mình.
Tất cả thợ nhìn nhau, ăn ý vén tay áo, cười xảo quyệt bao vây đám tiểu lại của Binh Đúc ty.
"Ngươi... Các ngươi muốn làm gì?!"
Nhìn những thợ rèn lực lưỡng, đám tiểu lại nuốt nước bọt liên tục lùi về phía Sau, vẫn còn muốn uy hiếp.
Nhưng bọn hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị cả đám bao vây.
"Đánh chết các ngươi, lũ khốn này!"
"Lão tử sớm đã không ưa các ngươi!"
Trong tiếng la hét, đám tiểu lại bị các thợ rèn đánh cho một trận, sau đó, đúng lời Triệu Hoằng Nhuận, bao gồm cả Trịnh Cẩm và 10 tên tiểu lại, toàn bộ ném ra ngoài cửa. Ï Lần này, lớn chuyện rồi. . /
Ty Lại Vương Thích trợn mắt há mồm nhìn đám người Binh Chú ty kêu thảm ngoài cửa, đưa tay phải run rẩy lau mồ hôi.
"Mau... Mau đóng cửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận