Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 208: Nói Láo

Chương 208: Nói LáoChương 208: Nói Láo
Chén trà đến từ đâu?
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn Mị Khương, thấy vừa rồi nàng còn cầm chén trà, bây giờ hai tay rống tuếch, trong đầu liên có đáp án.
Khiến nước Sở không bãi binh giảng hòa? Làm Hùng Thác quỳ xuống đất xin tha mạng? Lá gan ngươi thật lớn... ¿
Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt kỳ lạ nhìn Triệu Thành Tú.
Chỉ bằng nhưng lời vừa rồi, đừng nói Mị Khương ném chén trà trong tay, cho dù là ném một con dao, Triệu Hoằng Nhuận cũng không thấy ngoài ý muốn.
Dù sao Hùng Thác là đường huynh của nàng, đồng thời lại là người thừa kế di chí của cha nàng, Mị Khương sao có thể chấp nhận người khác xúc phạm Hùng Thác?
Càm nhận được Triệu Hoằng Nhuận nhìn mình, Mị Khương cũng liếc hắn, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, giống như người ném chén trà không phải nàng.
"Ngươi... Các Ngươi... Các ngươi dám.."
Triệu Thành Tú bị đánh trúng, hắn gắng sức giãy giụa khỏi tay Trầm Úc và Lữ Mục, sờ vào vết máu trên trán, trong mắt hiện vẻ hung ác: "tốt, tốt! Đám tiện dân các ngươi, dám đả thương bản điện hạ..."
Đúng lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Ngay lập tức, một nhóm người vũ trang đầy đủ xông vào trong phòng, người dẫn đầu, cùng cách ăn mặc với đám hộ vệ của Triệu Thành Tú.
"Chính là đám người này hành hung Thành Tú điện hại"
Hộ vệ kia chỉ vào đám người Triệu Hoằng Nhuận quát lên.
Thì ra lúc Trâm Úc, Lữ Mục đánh nhau với đám hộ vệ, trong đó có hai tên thấy hai người võ nghệ cao cường, thế là lén chạy ra ngoài, tìm binh vệ tuần tra xem như viện quân.
Binh vệ là đội quân phụ trách phòng thủ và tuần tra trong thành, vừa nghe tin có kẻ gây rối ở Nhất Phương Thủy tạ, liền đi theo tên hộ vệ kia.
Nhìn thấy đội binh vệ, Triệu Thành Tú vẻ mặt vui mừng, cười lạnh với Triệu Hoằng Nhuận: "ngươi nói không sai, đây là Đại Lương, không phải nơi có thể tùy tiện gây chuyện!"
"Hắc!" Triệu Hoằng Nhuận cười một tiếng, không nói lời nào, nhưng Tô cô nương lại lo âu nắm chặt tay của hắn.
Dù sao với dân chúng mà nói, binh vệ chính là đội quân chấp pháp có tiếng.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Thành Tú càng thêm tức giận, quát lên với đám binh vệ:"các ngươi còn chờ cái gì? Nhanh chóng bắt lại toàn bộ đám người này lại cho bản điện hạ!"
Đội trưởng đội binh vệ là một nam nhân trung niên khoảng 40 tuổi, sau khi nhìn lướt qua trong phòng, trong lòng đã hiểu rõ.
Nguyên Dương Vương thế tử... Còn có, vị công tử kia nhìn thấy binh vệ mà không sợ...
"Vị công tử này, là người Đại Lương sao?" đội trưởng binh vệ không để ý Triệu Thành Tú quát lớn, mà cẩn thận hỏi Triệu Hoằng Nhuận. Cũng khó trách, dù sao binh vệ không phải nơi dễ sống gì, nhất là binh vệ phụ trách tuần tra, mỗi khi bọn hắn đi tuần, gặp phải nhưng vụ ẩu đả như vậy, binh vệ sẽ xử lý tương đối ba phải.
Bọn hắn sẽ không vì Triệu Thành Tú là Nguyên Dương Vương thế tử mà tùy tiện bắt người, vạn nhất bên kia là Đại Lương quyền quý thì sao?
Nếu là con cháu quan lại còn dễ nói, vạn nhất là Đại Lương danh gia vọng tộc thì sao?
Một tên thế tử, cùng con cháu Đại Lương thế gia, rất khó nói ai mạnh ai yếu.
Thậm chí, bọn hắn thà đắc tội vương hầu ở nơi khác, cũng không dám đắc tội Đại Lương quyền quý.
Ngay khi đội trưởng binh vệ mở miệng hỏi, Trâm Úc liền bước lên vài bước, ôm cổ hắn, từ trong ngực lấy ra Ung Vương lệnh bài, giơ cho tên đội †rưởng xem.
Hết cách, Túc vương lệnh bài, xuất nhập cung lệnh bài và xuất nhập thành lệnh bài, Tông phủ còn chưa đưa cho bọn hắn, nên bây giờ Trầm Úc chỉ có thể dùng Ung Vương lệnh bài, để đám binh vệ này rút lui.
Có thể nói, Ung Vương lệnh bài đã đủ để dọa lui đội binh vệ này, dù sao Ung Vương Hoằng Dự là người có hi vọng thay thế thái tử Hoằng Lễ, không phải là một thế tử có thể so được.
"Thì ra là... Tên đội trưởng kia nhìn thấy lệnh bài thì giật mình, vội vàng cung kính: "xin thứ cho thi chức mạo phạm."
"Người không biết không có tội." Lữ Mục từ trong ngực lấy ra mấy nén bạc, đặt vào trong tay tên đội trưởng, không cho đối phương từ chối: "các huynh đệ cực khổ, thành ý nho nhỏ, để mấy huynh đệ uống chén rượu."
"Việc này sao có thể.." tên đội trưởng được cho tiền mà lo sợ, định từ chối khéo, nhưng cuối cùng, hẳn vẫn tiếp nhận, chắp tay với bọn người Triệu Hoằng Nhuận nói: "vậy thì, chúng ta xin cáo lui."
"Không tiền."
"Khách khí, khách khí."
Dưới sự kinh ngạc của Triệu Thành Tú, đội binh vệ rút lui, đi ra ngoài.
Hắn trừng mắt, măng: "này, các ngươi dám không coi bản điện hạ ra gì?!"
Nào đoán được, tên đội trưởng lại bỏ ngoài tai, cứ thế rời đi.
"Lế nào như vậy! Lẽế nào như vậy!"
Triệu thành Tú tức muốn phun máu.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận cười ha ha chế giễu: "ồ, xem ra danh tiếng của Cơ thị không hữu ích lắm."
Triệu Thành Tú hung ác trừng Triệu Hoằng Nhuận, hận không thể tiến lên tát đối phương mấy cái, nhưng vì sợ Trầm Úc, Lữ Mục, nên hắn không dám lỗ mãng.
Thấy vậy, một tên hộ vệ thì thầm vào tai hắn: "điện hạ đừng vội, ta gọi binh vệ chỉ là biện pháp tạm thời, Trương Thành đã tới Tông phủ cầu viện..."
Triệu Thành Tú nghe vậy mừng rỡ, cười lạnh nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Hắn không ngốc, từ việc Trâm Úc dọa lui được binh vệ, hắn đã nhận ra, tên "Khương công tử" này, hiển nhiên là Đại Lương quyền quý danh môn, vì nguyên nhân đó, binh vệ cũng không dám trêu vào.
Nhưng nếu là Tông phủ thì sao? Nói dễ nghe, thì Tông phủ là nha môn quản lý con cháu Cơ thị; nói khó nghe, Tông phủ là phủ nha chuyên che chở cho thành viên tộc mình.
Vì thế, theo cách nhìn của Triệu Thành Tú, tuy "Khương Nhuận" có bản lĩnh đẩy lùi binh vệ. Nhưng "Khương Nhuận" không phải người Cơ thị, chờ đến khi viện binh Tông phủ tới, thì chỉ cần dựa vào vết thường trên trán, kẻ trước mặt chắc chắn phải chết!
"Để ngươi đắc ý một hồi!... Ngươi bản lĩnh thì đừng đi!"
Triệu Thành Tú cười lạnh nói.
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc sờ cằm, hắn nghĩ không ra, tên này còn có cách gì khác.
"Đi?... Bản công tử chưa định đi."
Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận từ từ đứng lên. Thấy vậy, Trâm Úc dùng chân móc vào chân Triệu Thành Tú, chỉ nghe uych một tiếng, Triệu Thành Tú không kịp đề phòng ngồi phịch xuống, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng khi hắn tức giận định đứng lên, Trâm Úc đặt tay lên vai hắn, ấn hắn xuống, khiến hắn không đứng dậy nổi.
Hộ vệ của Triệu Thành Tú vô cùng hoảng sợ, lao tới Trâm Úc, muốn vì thế tử giải vây, đáng tiếc, hắn không thể qua cửa Lữ Mục, bị đám mạnh vào bụng, lập tức ngất đi.
"Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn làm gì?!"
Thấy Trầm Úc, Lữ Mục lần nữa hành hung, còn Triệu Hoằng Nhuận thì đứng dậy đi về phía hắn, vị Nguyên Dương Vương thế tử này không khỏi hoảng sợ.
"Kêu la cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận từ dưới đất nhặt lên một vỏ đao, ngồi xổm trước mặt Triệu Thành Tú, dùng vỏ đao chọc vào vết thương trên trán đối phương.
"Ngươi... Ngươi định làm gì?!" Triệu Thành Tú vừa đau vừa giận, liên tục giấy giụa, chỉ tiếc bị Trầm Úc đè nặng.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, Triệu Hoằng Nhuận dùng vỏ đao vỗ nhẹ vào má hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh gãy răng của hắn.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không làm như vậy, bởi vì hẳn biết Tô cô nương đang lo âu nhìn hắn, hắn không muốn để nữ nhân của mình, nhìn thấy cảnh máu Ttanh.
"Ngươi nên thấy may mắn, bản công tử không muốn giết người..."
Dùng vỏ đao võ mặt Triệu Thành Tú, Triệu Hoằng Nhuận chậm rãi nói: "cho nên, sự vô lễ của ngươi, bản công tử có thể coi như ngươi không hiểu mà bỏ qua, nhưng đồ vật bị hỏng, ngươi phải bồi thường, hiểu chưa?"
Triệu Thành Tú đang định chửi rủa, bỗng nhiên thấy ánh mắt của Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt lạnh như băng, dọa hắn không dám nói thêm gì.
Ánh mắt của Triệu Hoằng Nhuận chính là ánh mắt của người từng chỉ huy 8 vạn binh mã, đánh bại 16 vạn quân của Hùng Hổ, Hùng Thác, muốn dùng ánh mắt đe dọa một tên thiếu gia chưa trải sự đời như Triệu Thành Tú là quá dễ dàng.
Bỗng nhiên, Triệu Hoằng Nhuận thu hồi ánh mắt đáng sợ, bởi vì hắn chú ý tới, Tô cô nương chẳng biết lúc nào đã đi đến phía sau hắn, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn. Tô cô nương kéo Triệu Hoằng Nhuận sang một bên, lo lắng nói: "Khương công tử, đồ của nô gia không quan trọng, không cần người này bồi thường, dù sao... Người này cũng là hoàng tộc."
Triệu Hoằng Nhuận hiểu ý nàng, nàng là lo thân phận của Triệu Thành Tú, sẽ ảnh hưởng "Khương Nhuận" và "Khương gia".
Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng nắm tay Tô cô nương, trấn an: "tin ta, không sao đâu."
Nói đùa, xông vào khi hắn và nữ nhân của hắn đang nói chuyện, đập phá đồ đạc, nói năng lỗ mãng, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Nếu không phải đối phương cũng là người Cơ thị, lại thêm Triệu Hoằng Nhuận không muốn để Tô cô nương thấy máu, hắn sớm đã giết hết đám người này.
"Quên đi" Tô cô nương lo lắng khuyên nhủ: "Khương công tử vừa rồi cũng nghe, người này là Túc vương điện hạ đường huynh... Hôm nay công tử giáo huấn hẳn, ngày mai hẳn mời Túc vương điện hạ tới giành lại thể diện, thì phải làm như thế nào?"
....J
Triệu Hoằng Nhuận há miệng, không biết cùng nàng giải thích ra sao, còn Trầm Úc, Lữ Mục ở bên thầm cười trộm, cuối cùng Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng nói: "ừm... Ta cảm thấy không có khả năng."
"Vì sao? Người ta dù sao cũng là huynh đệ."
Ï Còn vì sao nữa? Vì Túc vương
Hoằng Nhuận, chẳng phải đang đứng trước mặt ngươi sao? /¡ Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy nhức đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận