Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 786: Manh Mối

Chương 786: Manh MốiChương 786: Manh Mối
Sáng sớm hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận rời khỏi giường từ sớm, vì hắn phải đến Lại Bộ gặp Từ Vinh và Chử Thư Lễ.
Khi hắn và tông vệ ra ngoài cửa, lại phát hiện, Ôn Khi chẳng biết tại sao lại đứng gần cửa.
"Ôn tiên sinh, ngươi ở nơi này làm gì?" Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.
"Điện hạ." Ôn Khi chắp tay hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận, nghiêm túc nói: "hôm qua điện hạ đã nhận Ôn mỗ làm môn khách, có câu vô công bất thụ lộc, đã cầm điện hạ thù lao, tại hạ tất nhiên phải phân ưu thay điện hạ." Nói rồi, hắn lại bổ sung: "tại hạ biết điện hạ hôm nay muốn đi Lại Bộ, tuy không hiểu tra án, nhưng vẫn có thể tùy tùng."
Ôn Khi nói rất hay, chỉ tiếc, Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ không mắc lừa, từng người lộ ra nụ cười quỷ di.
Mục Thanh không nể mặt Ôn Khi, bóc trần sự thật: "ta nói Ôn tiên sinh, Lục nhi tiểu nha đầu kia, khiến ngươi sợ hãi đến vậy sao?"
"Ha ha..." Ôn Khi giật giật mí mắt, nhưng không nói.
Hôm qua hắn bị mắng, á khẩu không trả lời được, Ôn Khi cho tới giờ vẫn chưa gặp nữ nhân hung ác như vậy.
Mặc dù có hơi mất mặt, nhưng Ôn Khi phải thừa nhận bản thân không phải đối thủ của nàng.
Thêm nữa, Lục nhi xuất thân chợ búa, nên từ thốt ra lắm lúc khiến Ôn Khi đỏ mặt mang tai.
Cũng không phải Ôn Khi không nói được, chỉ là sĩ diện người đọc sách, nên không dám nói những lời bản thân cho là ô uế.
"Thế mà bị một tiểu nha đầu dọa sợ, ngươi xem điện hạ nhà ta, tuy vóc dáng không cao..."
Mục Thanh nói thẳng, không để ý tông vệ khác đã vạch rõ giới hạn với hắn.
"Mục Thanh, bản vương vóc dáng làm sao?" Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, nhưng lại làm Mục Thanh run rẩy, nuốt nước bọt, ngượng ngùng nói: "ti chức muốn nói, điện hạ vóc dáng vừa phải... Không phải, ách...'
"Chạy đến Lại Bộ." Triệu Hoằng Nhuận vô cảm nói.
Mục Thanh sắc mặt suy sụp, khóc không ra nước mắt: "điện hạ, vương phủ cách Lại Bộ, thật sự khá xa, chạy sẽ chất..."
"Chạy chết lại nói."
"Vậy... Ti chức đi trước" Vẻ mặt đưa đám, Mục Thanh bắt đầu chạy.
Ứ Thực sự là chưa học khôn... Ứ Ta cá là hắn cố ý... Ứ Có ích lợi sao? .I Ứ Không biết, nhưng cứ như thế, sớm muộn có ngày phải đi nhặt phân ngựa ,¡ Các tông vệ hả hê trước sự xui xẻo của người khác. "Điện hạ và mấy vị tông vệ, quan hệ rất tốt, nhìn như chủ tớ, kì thực như huynh đệ. Là người ngoài cuộc, Ôn Khi cảm nhận được mối liên kết giữa Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ, làm hắn rất hâm mộ, dù sao hắn ở Đại Lương một thân một mình.
Nghe Ôn Khi nói, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, dù sao Ôn Khi nói không sai.
Nhận ra điều gì đó, Triệu Hoằng Nhuận nói: "Ôn tiên sinh cũng có thể tín nhiệm bản vương, đương nhiên, bản vương cũng sẽ tín nhiệm Ôn tiên sinh..."
Ôn Khi ngẩn người, không đáp lời, hắn còn cân nhắc có nên thật sự phụ tá cho Túc vương không.
Nếu Ôn Khi phụ tá Triệu Hoằng Nhuận, đồng nghĩa sĩ lộ của hắn bị hạn chế: Lại Bộ nhất định không được, Hộ Bộ, Binh Bộ gần như không muốn hắn, Hình Bộ có lẽ còn cơ hội, đếm tới đếm lui, cũng chỉ còn Lễ Bộ, Công Bộ, Dã Tạo ty.
Khó xử nhất là, Triệu Hoằng Nhuận không định tranh vị, nên tân vương nếu mâu thuẫn với Túc vương, thì Túc vương không thể ở lại Đại Lương, Ôn Khi cũng chỉ có thể đi theo Triệu Hoằng Nhuận tới Thương Thủy quận, gần như cắt đứt con đường làm quan.
Đây cũng là lý do, sĩ tử có khát vọng không ai tới nhờ vả Triệu Hoằng Nhuận - ai cũng không biết Túc vương quyền thế, 10 năm sau lại như thế nào.
Nhưng đây không phải nguyên nhân chính trong lòng Ôn Khi, dù sao hắn làm loạn trường thi đã đắc tội nhiều ngươi, dù có thi lại được thành tích tốt, chắc chắn cũng bị đuổi về địa phương, may mắn thì làm huyện lệnh có thực quyền, không may thì đến nơi có đại quý tộc như Trịnh thành, đường đường huyện lệnh, chỉ có thể ngồi đó.
Nên Ôn Khi đã không quan tâm hoạn lộ, hắn quan tâm là Triệu Hoằng Nhuận nhân phẩm và hoài bão.
Cái trước quan trọng, cái sau quan trọng hơn - ai muốn đi theo một người không có hoài bão?
Vì vậy, nghe Triệu Hoằng Nhuận ám chỉ, Ôn Khi không phản ứng.
Mà Ôn Khi không phản ứng, Triệu Hoằng Nhuận cũng không quan tâm, dù sao còn thời gian?
Xe ngựa chạy một khắc, đám Triệu Hoằng Nhuận đến Lại Bộ.
Xuống xe ngựa, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện ở ngoài Lại Bộ, có binh vệ canh gác, thậm chí, hắn còn thấy cấm vệ tuần tra.
Không có bất ngờ, Lại Bộ đã bị giám sát, mà người có quyền làm thế, cũng chỉ có quan viên phụ trách tra án, Đại Lý Tự Khanh Chính Từ Vinh.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận kể một số điểm quan trọng trong vụ án, Vệ Kiêu đến cho đội trưởng binh vệ, lấy danh nghĩa Túc vương và đốc tra sứ, có được tư cách đi vào.
Dẫn đám Ôn Khi vào Lại Bộ, Triệu Hoằng Nhuận phát hiện, tuy có binh vệ, nhưng không ảnh hưởng đến công việc của Lại Bộ.
Đương nhiên, cũng có người vẻ mặt lo lắng.
"Đáng đời!" Ôn Khi cười lạnh thấp giọng mắng, trên mặt vui mừng.
Hắn bị trượt vào 3 năm trước là do Lại Bộ can thiệp.
Nghe Ôn Khi chửi rủa, quan viên đứng trong góc nhìn đám Triệu Hoằng Nhuận với ánh mắt không thiện cảm.
Triệu Hoằng Nhuận dở khóc dở cười, danh tiếng hắn ở Lại Bộ không tốt, bây giờ tăng thêm Ôn Khi, Lại Bộ quan viên nhất định không chào đón hắn. Vệ Kiêu nhắc nhở Ôn Khi: "đừng tăng thêm kẻ địch cho điện hạ."
Ôn Khi ngẩn người, nhưng nụ cười hả hê, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy càng dễ bị Lại Bộ quan viên thù hận.
Được binh vệ chỉ đường, đám Triệu Hoằng Nhuận đi tới kho Lại Bộ.
Ngoài kho, Từ Vinh đang trầm tư.
"Từ đại nhân."
Triệu Hoằng Nhuận tiến lên chào hỏi Từ Vinh.
Có lẽ do một đêm không ngủ, Từ Vinh sắc mặt không tốt.
"Điện hạ tới?... A, vị này là?" Từ Vinh chú ý tới Ôn Khi.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận liền giới thiệu: "vị này là bản vương mới chiêu mộ môn khách, Ôn Khi."
"Ôn Khi..." Từ Vinh vuốt râu, cười mỉm nói: "ha ha, thì ra là người nổi danh trong khoa thi năm nay Ôn học tử, Ôn tiên sinh... Kính đã lâu kính đã lâu."
Ôn Khi lúng túng đáp lễ.
Sau khi cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy bản thân cũng liều mạng- một dân thường lại đi trả thù triều đình? Còn sống đã là tốt số.
Nhìn ra Ôn Khi lúng túng, Triệu Hoằng Nhuận đổi chủ đề: "Từ đại nhân, có phát hiện đầu mối?"
Nghe vậy, Từ Vinh thu nụ cười, nhìn Ôn Khi phía sau, thấp giọng nói: "mời điện hạ sang chỗ khác nói chuyện."
Triệu Hoằng Nhuận định thể hiện sự tin tưởng với Ôn Khi, nhưng nghĩ lại, hắn từ bỏ.
Không liên quan đến sự tin tưởng, mà án này liên lụy quá lớn, ở trước mặt người lạ, Đại Lý Tự Khanh Chính sẽ không tiết lộ.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận áy náy nói với Ôn Khi: "Ôn tiên sinh chờ ở đây."
Ôn Khi cũng tự hiểu: "điện hạ, mời đi."
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận dẫn Vệ Kiêu, theo Từ Vinh tới một góc không người, Từ Vinh hạ giọng nói: “điện hạ, người nhìn cái này."
Nói xong, hắn lấy ra một cuốn sổ.
"Đây là?"
"Sổ của kho Lại Bộ, phàm là người tới tìm quan tịch, đều cần ghi tên, cùng với thời gian đến và đi, Chu thượng thư cũng được ghi lại."
"Nói như vậy, Chu thượng thư là rời đi Lại bộ sau đó bị hại?" Triệu Hoằng Nhuận hồ đồ rồi.
Từ Vinh cười lạnh, như làm ảo thuật lấy ra ngọn đèn dầu trong tay áo, hạ giọng nói: "điện hạ nhìn kỹ... Chu thượng thư không có khả năng đến tận giờ này, mới rời khỏi Lại Bộ."
Liếc ngọn đèn, lại nhìn thời gian được ghi lại, Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt dần âm trầm.
Hắn nhận ra, hung thủ - có lẽ là tòng phạm - đã phạm một sai lầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận