Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 328: Huynh Và Đệ (4)

Chương 328: Huynh Và Đệ (4)Chương 328: Huynh Và Đệ (4)
Âm thanh đó là Triệu Hoằng Nhuận vô tình la lên.
Vì hắn không ngờ, Tam bá vậy mà dìm con mình xuống hồ.
Một phút trước, Triệu Hoằng Nhuận còn buồn cười Tam bá nói "đen đủi mang thai", nhưng khi nghe Tam bá dìm chết con trai trong ngày sinh ra, hắn không còn cười được.
Hổ dữ không ăn thịt con, Triệu Hoằng Nhuận thực sự không thể tưởng nổi, Tam bá hắn nhẫn tâm tới trình độ nào, mới có thể dìm chết con mình.
Tuy nhiên, Triệu Hoằng Nhuận cũng có thể đoán được nguyên nhân.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, vì tiếng hét kia, đã làm lộ vị trí của hắn, khiến Nam Lương Vương và Ngụy Vương đều quay đầu lại.
Ï' Không xong chạy maul
Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng rút lui.
Nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận và hai tông vệ vội chạy trốn, bọn hắn không hề biết, cách bọn hắn không xa, sau một cái cây, có một người đàn ông trung niên nhìn bọn hắn lắc đầu.
Người này chính là tông vệ trước đây của Ngụy Vương, đại thống lĩnh Lý Chinh.
Cùng Lúc đó, Ngụy Vương và Nam Lương Vương vẫn đang nghi ngờ nhìn bóng người đang chạy trốn.
Triệu Nguyên Tá rất ngạc nhiên, hắn không thể tưởng tượng nổi, là ai có can đảm như vậy, dám nghe lén hắn và Ngụy Vương nói chuyện.
So với hắn, Ngụy Vương lộ vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên, hắn đã đoán được kẻ có can đảm đó là ai: cả Đại Ngụy, chỉ có Triệu Hoằng Nhuận, chứ không ai có lá gan này!
Lúc này, Lý Chinh từ trong hoa viên bước ra, chắp tay với Ngụy Vương, bẩm báo: "bệ hạ, là Túc vương điện hạ và hai tông vệ Trầm Úc, Cao Quát."
Ï Tiểu tử ngu ngốc kia...
Ngụy Vương cảm thấy nhức đầu, xoa trán, nghi hoặc hỏi: "ngươi nhìn rõ rồi?"
Lý Chinh mỉm cười nói: "thần đã đứng sau 3 người một lúc lâu."
Ngụy Vương nghe xong có hơi tức giận, nói: "vì sao không báo cho trầm?”
Lý Chinh nhìn một cái Nam Lương Vương, chắp tay nói: "theo thần biết, Túc vương và Di vương từng ra ngoài thành đón Nam Lương Vương, hẳn Túc vương điện hạ đã sớm từ Di vương biết được, nên thần không can thiệp."
F....J
Ngụy Vương mệt mỏi lắc đầu.
Nghĩ đến, con trai là đủ đau đầu, bây giờ, lại thêm đệ đệ Triệu Nguyên Dục, người sau là hoàn khố chỉ muốn hưởng lạc, lại còn làm gương cho người trước, hai tên muốn làm hoàn khố, gặp nhau không có gì tốt?
Ngụy Vương không muốn cho con trai và Triệu Nguyên Dục ở chung một chỗ, miễn cho học phải thói xấu, nhưng tình cảm giữa Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Nguyên Dục, còn tốt hơn cả người làm cha như hẳn.
"Được rồi được rồi." Ngụy Vương xua tay, thuận miệng nói: "lần sau nếu lại xảy ra chuyện như vậy, phải đá vào mông tiểu tử kia... Càng ngày càng làm càn!"
"Vâng!" Lý chinh mỉm cười gật đầu, nhưng hắn không để tâm, hắn hiểu Ngụy Vương chỉ đang phàn nàn.
Ở bên cạnh, Nam Lương Vương yên lặng nghe, cảm thấy kinh ngạc.
Ï Túc vương... 1
Triệu Nguyên Tá hiện lên hình ảnh đứa cháu Triệu Hoằng Nhuận mà mình gặp ở Thập Lý đình.
Trừ việc là con trai người trước mặt, thì Triệu Nguyên Tá có ấn tượng tốt về Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Nguyên Tá từng hỏi Triệu Hoằng Nhuận/ngươi biết ta là ai không? ,¡
Ý của hắn, là muốn hỏi Triệu Hoằng Nhuận có biết hắn là kẻ đối địch với Ngụy Vương, là kẻ phạm tội không.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại cung kính trả lời hắn,/'ngài là Tam bá".
Ngụ ý là: ta biết ngài và phụ vương có ân oán, nhưng ngài vẫn là Tam bá.
Chính vì vậy, Triệu Nguyên Tá mới tán dương Triệu Hoằng Nhuận "một người trẻ tuổi lễ phép".
Tuy nhiên/người trẻ tuổi lễ phép" không hề "lễ phép" giống như Triệu Nguyên Tá đã nghĩ.
".." Triệu Nguyên Tá biểu cảm kỳ lạ.
Nhưng sau khi bị Triệu Hoằng Nhuận quấy rầy, bầu không khí nặng nề đã biến mất, để Ngụy Vương và Nam Lương Vương chuyển đề tài về hướng Lũng Tây.
"Lũng Tây... Không ổn, nên trẫm hy vọng tam vương huynh trước cuối năm huấn luyện ra 5 vạn tân quân, đi Lũng Tây..."
"Thần tuân lệnh" Nam Lương Vương bình tĩnh chắp tay, sau đó hắn nhíu mày nói: "nhưng 5 vạn quân, chưa chắc Âm Nhung đã cho phép qua."
"Chuyện này trẫm đã có tính toán... Trãẫm đã phái người đi liên lạc Âm Nhung, mời tộc trưởng ra thương lượng, nếu có thể thương lượng, vậy đương nhiên là tốt, nếu không được.." Ngụy Vương không tiếp tục nói.
"Ừm.”" Triệu Nguyên Tá gật đầu, cũng không hỏi nhiều, dù sao nhiệm vụ của hắn chỉ là huấn luyện một đội quân trợ giúp Lũng Tây, còn làm sao thương lượng với Âm Nhung thì Ngụy Vương tự có tính toán.
Sau khi nghe Ngụy Vương nói xong tình hình Lũng Tây, Nam Lương Vương liền cáo từ.
Chờ Nam Lương Vương rời đi, Ngụy Vương thu lại nụ cười.
Hắn hỏi Lý Chinh: " Lý chinh, ngươi thấy thế nào?”
"Thần... Khó nói." Lý Chinh cau mày, do dự nói: "Tĩnh Vương, thực sự thay đổi rất nhiều, có lẽ đúng như hắn nói, hắn sẽ vì vợ con mà thỏa hiệp... Thần hy vọng đúng thế, còn không... Bệ hạ là đang nuôi hổ"
Có thể thấy, Lý Chinh đang lo được lo mất, nhưng không chỉ mỗi hắn do dự, mà Ngụy Vương cũng thế.
17 năm đủ để khiến một người trở nên xa lạ.
Theo Ngụy Vương thấy, Nam Lương Vương 17 năm sau và 17 năm trước, là hai người hoàn toàn khác, khiến ngụy Vương không tìm được bất kỳ sự quen thuộc nào.
Rốt cuộc đúng như Triệu Nguyên Tá nói là 17 năm khiến ý chí hắn hao mòn?
Hay 17 năm càng tôi luyện một Triệu Nguyên Tá càng thêm đáng sợ.
Cảm giác lo lắng khiến Ngụy Vương khó chịu.
Nếu như Triệu Nguyên Tá đã hiểu ra, thỏa hiệp vì vợ con, vậy là tốt nhất; nhưng nếu vị tam vương huynh này chỉ cố gắng che giấu hận thù, có mưu đồ khác, thì Ngụy Vương yêu cầu Triệu Nguyên Tá huấn luyện 5 vạn quân trợ giúp Lũng Tây, chẳng khác nào giúp vị tam vương huynh này huấn luyện ra một đội Thuận Thủy quân khác.
Nhưng giờ không giống lúc xưa, không còn Vũ vương Triệu Nguyên Danh chỉ huy Vũ Thủy quân ngăn cản Triệu Nguyên Tá.
Nhìn ra sự lo lắng của Ngụy Vương, Lý Chinh do dự nói: "bệ hạ, thứ cho thần nói câu không phải, thật ra bệ hạ không cần gọi Tĩnh vương về, xuất chinh Lũng Tây, sao không nhân cơ hội rèn luyện Túc vương điện hạ?”
Ngụy Vương lắc đầu, nhíu mày nói: "Hoằng Nhuận mưu lược có thừa, nhưng làm việc chưa khéo... Lũng Tây Ngụy gia có thái độ gì với Triệu gia, trẫm có thể đoán được... Nếu phái Hoằng Nhuận tới, vạn nhất đối phương nói vài lời không xuôi tai, đứa con này có thể sẽ làm ra chuyện khó cứu vãn, giống cách hắn chiêu hàng đám Khuất Thăng"
"Điều này nói rõ Túc vương chính là vương giả." Lý Chinh thấp giọng nịnh nọt.
Ngụy Vương ngẩn người, rồi bật cười nói: "Vương giả? Hắn kém xa!" dừng một lúc, hẳn tiếp tục nói: "ngoại ra Hoằng Nhuận vẫn còn lý do ở Đại Lương... Dã Tạo ty vừa khởi sắc, trầm không muốn nó quay về tình trạng cũ. Hơn nữa, Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, trừ trầm ra chỉ phục Hoằng Nhuận, đây là điều Binh Bộ không cho phép. Nếu trâm phái Hoằng Nhuận đi Lũng Tây, Binh Bộ ắt sẽ ra tay với Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, không cẩn thận là gây ra hỗn loạn..."
Nói đến đây, Ngụy Vương mỉm cười nói: "Binh Bộ cực kỳ kiêng ky Hoằng Nhuận, có Hoằng Nhuận, trâm thoải mái hơn nhiều."
Để Túc vương điện hạ làm bia đỡ Sao? j
Lý Chinh thầm buồn cười, thấp giọng nói: "nhưng nguyên nhân lớn nhất, còn là vì bệ hạ không nỡ để Túc vương điện hạ đi xa?" Nghe vậy, Ngụy Vương lộ ra sự cô đơn, tự giễểu: "trẫm yêu thích nhất hai đứa con trai, một người ở nước Tề, một người khác, trầm vẫn muốn giữ hắn bên người..."
Lý Chinh nghe vậy hiểu rõ, nghĩ đi nghĩ lại, thấp giọng nói: "vậy thì không bằng... Phái một vị điện hạ khác làm giám quân."
Ngụy Vương sờ cằm, suy đoán: "Hoằng Dự và Hoằng Cảnh, chỉ sợ sẽ không muốn rời Đại Lương lúc này, Hoằng Cương lại ở Sơn Dương huyện... Ngươi muốn nói tới Hoằng Tín?"
"Đúng vậy!" Lý Chinh gật đầu, nghiêm túc nói: 'Khánh Vương điện hại... Khánh Vương điện hạ nhậm chức ở Binh Bộ, bệ hạ để điện hạ làm giám quân, hộ tống Tĩnh Vương đi tới Lũng Tây, cũng không bất ngờ, hơn nữa, thần tin Khánh Vương điện hạ nhất định cũng vui vẻ vì việc này." "Ừm..." Ngụy Vương trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận