Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 722: Ngày Kế (2)

Chương 722: Ngày Kế (2)Chương 722: Ngày Kế (2)
"Túc Vương điện hạ, mạt tướng hoài nghỉ tặc tử đang trốn trong nạn dân..."
"Bản vương biết..."
"Điện hạ, đám tặc tử này định ám sát ngài!"
"Bản vương cũng biết."
Thời gian một nén nhang, Tôn Thúc Kha tận sức khuyên bảo Triệu Hoằng Nhuận cho phép hắn tìm ra tặc tử, nhưng Triệu Hoằng Nhuận luôn không đồng ý.
Vì sao?
Vì tướng lĩnh làm việc quá thô bạo.
Từ nạn dân hỏi chuyện.
Nếu nạn dân che giấu thì làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tra tấn?
Lòng người hết sức yếu đuối, nhất là dân tâm nước khác, muốn chiếm được càng khó.
Lần này quân Ngụy may mắn, đối tượng chính là Sở quốc, quý tộc bóc lột tàn bạo, Sở quốc bình dân gân như không có độ trung thành, nên tuy quân Ngụy là phe xâm lược, vẫn có thể được dân Sở ủng hộ.
Bằng không, còn định dùng chiến thuật du kích?
Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Chỉ cần một người dân bắt gặp, ngươi đã lộ hành tung trước mắt quân Sở.
Sở dân ủng hộ, đây mới là thành quả lớn nhất đến giờ Triệu Hoằng Nhuận có được, thậm chí, trừ phi Sở quốc bị diệt quốc, bằng không, được dân Sở ủng hộ mới là thành quả lớn nhất có được trong cuộc chiến. Nhưng, không phải tộc ta tất có dị †âm, trong mắt dân Sở, quân Ngụy cũng là ngoại tộc, nên muốn duy trì hình tượng quân Ngụy, Triệu Hoằng Nhuận nhất định phải duy trì mọi lúc, không thể làm việc gì khiến dân Sở thất vọng.
Bằng không, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nên Triệu Hoằng Nhuận bác bỏ việc Tôn Thúc Kha xin thẩm vấn nạn dân.
Hắn thấy, những thích khách tuy cũng là tai họa, nhưng so với dân tâm, chỉ là việc không đáng kể
Nhưng kể cả Triệu Hoằng Nhuận đã ngăn cản Tôn Thúc Kha, trong nạn dân xuất hiện tin đồn.
Không biết là có người xúi giục hay lá gan bọn hắn quá nhỏ, rất lâu từ lúc Tôn Thúc Kha chất vấn, nạn dân yêu cầu rời khỏi Trất huyện, đổi nơi khác. Hành động này khiến Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.
Hắn không thèm để ý một số kẻ có ý đồ xấu, hắn để ý là số nạn dân thật sự.
Thả những người này đi, để bọn hắn đi truyên bá tin tức bất lợi cho quân ngụy, không phải là chuyện gì tốt.
Vấn đề là, cứ buộc nạn dân ở trong thành không phải cách hay.
Dù sao cũng không có gì đảm bảo, nạn dân sẽ không trốn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Hoằng Nhuận thấy bản thân phải đích thân ra mặt, trấn an nạn dân.
Nhưng quyết định của hắn, lại bị tông vệ và các tướng lĩnh phản đối.
Trong nạn dân vân còn thích khách, lúc này, Triệu Hoằng Nhuận xuất hiện, vạn nhất xảy ra biến cố? Đáng tiếc, Triệu Hoằng Nhuận một khi quyết định, trừ Trâm thục phi ra, khó có người thay đổi được ý hắn.
"Bản vương đã quyết, các ngươi không cần khuyên nữa!"
Bỏ lại một câu, Triệu Hoằng Nhuận cất bước rời đi.
Các tông vệ và chư tướng liếc nhau, không tránh được, thì chỉ đành theo sát, bảo vệ điện hạ an toàn
Khi Triệu Hoằng Nhuận tới nam thành, mấy chục thi thể vẫn đặt trên mặt đất.
Các thôn trưởng, dân trưởng đều lo lắng.
Ai bảo Kiền Bí, Xà Ly sắc mặt âm trầm.
Nhìn thi thể dưới đất, Triệu Hoằng Nhuận tới trước thôn trưởng và dân trưởng, mỉm cười, tỏ rõ thân phận.
Triệu Hoằng Nhuận tự mình đứng ra, khiến nạn dân ngạc nhiên
Dù sao quân Ngụy đang dắt mũi quân Sở, danh tiếng thống soái Triệu Hoằng Nhuận cũng theo đó vang dội.
Nạn dân quỳ gối hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận, ngay cả những người hét lên: quân Ngụy đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta nên đi chỗ khác, cũng thấy vinh dự khi được gặp vị công tử này.
Dùng huyết thống phân chia địa vị từ lâu đã thâm nhập nước Sở mặc dù điều này khá phổ biến ở các nước, nhưng không có quốc gia nào coi trọng huyết thống như nước Sở
"Bản vương là Ngụy quốc công tử Cơ Nhuận, cũng là quân Ngụy chủ soái..."
Triệu Hoằng Nhuận tự giới thiệu một phen, vì có thể để nạn dân hiểu, hắn chọn dùng những câu thông dụng với người Sở, hơn nữa hắn nói thông thạo tiếng địa phương Sở, nếu không phải hắn vấp mất vài từ, người Sở đều hiểu lầm: vị này, thật là Ngụy quốc công tử sao? Sao nói tiếng Sở còn thông thạo hơn chúng ta?
Nghe công tử Nhuận nói lưu loát tiếng Sở, nạn dân thấy gần gũi.
Sau đó, Triệu Hoằng Nhuận nói: "... Bản vương biết trong các ngươi có một vài kẻ ý đồ bất chính, muốn hại bản vương... Nhưng bản vương cũng sẽ không giận chó đánh mèo... Chỉ là mấy tặc tử, không là gì? ... Bọn ngươi cứ an tâm đứng ở Trất huyện, đợi qua mấy ngày, bản vương sẽ phái người hộ tống các ngươi đến Tương thành. Ở đó có đồng bào của các ngươi, nếu thật lòng nương nhờ Đại Ngụy, không ngại theo chân bọn họ tới Đại Ngụy an cư..." Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận trắng trợn ca ngợi Ngụy quốc nhân từ.
Cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận nhắc nhở nạn dân, nếu bọn họ bị uy hiếp, không ngại nói ra. Hơn nữa, ai báo cáo về tặc tử, Triệu Hoằng Nhuận hứa sẽ ban thưởng.
Những lời này chưa để nạn dân đứng ra chỉ điểm tặc tử, nhưng đủ để sự oán giận biến mất, chí ít nạn dân tôn kính nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Lúc này, một nữ nhân ôm đứa bé đi tới, quỳ xuống trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, nghẹn ngào cảm kích nói: "Đa tạ Túc Vương điện hạ thu nhận, bằng không, tiện phụ không biết..."
Nhìn cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận đẩy tông vệ ra, muốn đỡ dậy
Đúng lúc này, từ xa truyền đến âm thanh: "Không được!" Hả?
Triệu Hoằng Nhuận nghe được, cả kinh, theo bản năng thu tay về.
Đúng lúc này, đứa trẻ 6,7 tuổi đột nhiên ngẩng đầu, nhào về phía Triệu Hoằng Nhuận, lưỡi dao sắc bén dài bằng ngón tay, hướng về tim Triệu Hoằng Nhuận.
Lúc này Triệu Hoằng Nhuận mới phát hiện, đứa bé 6,7 tuổi là một người lùn.
Tính mạng bị đe dọa, Triệu Hoằng Nhuận theo bản năng dùng tay phải đỡ, con dao đâm vào tay hắn.
"Điện hạ!"
Vệ Kiêu quát to một tiếng, tiến lên, nắm cổ người lùn, ném hắn xuống đất.
Nữ nhân cũng lộ vẻ hung dữ, rút dao đâm về Triệu Hoằng Nhuận, lại bị tông vệ giết chết.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, khiến nạn dân đang quỳ không hiểu chuyện gì Xảy ra.
Khi bọn hắn thấy rõ máu trên tay Triệu Hoằng Nhuận, mới sợ hãi.
"Đáng chết!"
Tôn Thúc Kha giận tím mặt, hạ lệnh kiểm tra nạn dân, nhưng lại bị Triệu Hoằng Nhuận ngăn lại.
"Không sao."
Dưới sự bất an của nạn dân, Triệu Hoằng Nhuận vẫn cười ấm áp, quyết định: "Cứ vậy đi.. Bản vương hoan nghênh bất kỳ ai đến nước Ngụy, cũng thề sẽ đối xử như dân Ngụy.'...
Nhìn Túc Vương, nạn dân và binh tướng choáng váng.
Vị điện hạ này rõ ràng bị thương, nhưng ôm vết thương, nói tiếp, giống như không hề để tâm đến vụ ám sát.
Cuối cùng, Túc Vương nhìn thoáng qua cánh tay của mình, hài hước nói: "ừm, bản vương đi về băng bó, bằng không, tục ngữ nói một giọt máu mười chén cơm, tháng này cơm xem như ăn không."
Nạn dân phối hợp cười, đưa mắt nhìn vị điện hạ này đi xa.
Trong đám đông, lão nhân bị túm cổ áo trước đó, cùng mấy người xấp xỉ, nhìn Triệu Hoằng Nhuận rời đi, ánh mắt lấp lóe.
Những nạn dân đều lộ vẻ kính nể.
"Tộc lão, Hùng Lý bất nhân bất nghĩa, ép chúng ta mạo hiểm, cần gì hiệu trung với kẻ bất nhân bất nghĩa đó, đối địch hiền chủ như công tử Nhuận?”
Một thanh niên tới cạnh lão nhân, thấp giọng nói.
"Im lặng." Lão nhân nói một câu, ngay sau đó ánh mắt vẩn đục liếc mấy người trong nạn dân, ngay sau đó hạ giọng nói một câu.
"Lão phu tự có chừng mực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận