Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 372: Ngẫu Ngộ Thanh Dương (2)

Chương 372: Ngẫu Ngộ Thanh Dương (2)Chương 372: Ngẫu Ngộ Thanh Dương (2)
"Việc đó là thật?"
Thấy Triệu Hoằng Nhuận im lặng, Ô Ngột nhíu mày.
Từ bên cạnh, Ô Na lộ vẻ khó tin, kéo tay áo Triệu Hoằng Nhuận, biểu cảm đau thương gọi: "Cơ Nhuận..."
Nhìn hai huynh muội, Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng nói: "chuyện này, ta sẽ giải thích... Nhưng trước hết, để cho ta gặp Mục Đồ đại thúc."
".." Ô ngột nhíu mày đánh giá Triệu Hoằng Nhuận, rồi lại nhìn muội muội Ô Na, chậm rãi gật đầu, nói: "có thể... Nhưng cha còn ở đội ngũ đằng sau, ta đi nói với hắn một tiếng, các ngươi trước tiên ở lại đây." "Làm phiền" Triệu Hoằng Nhuận chắp tay nói cám ơn.
Ô Ngột gật đầu, giục ngựa về phía hậu phương.
Hắn đi, Ô Na ôm Triệu Hoằng Nhuận càng chặt hơn.
Tình cảm mãnh liệt để Triệu Hoằng Nhuận không thích ứng được.
Huống chỉ, cách đó không xa tông vệ và Túc vương vệ đều đang nhìn.
Vì di chuyển chú ý của Ô Na, Triệu Hoằng Nhuận dò hỏi: "Ô Na, Thanh Dương bộ chuẩn bị di chuyển sao?"
"Ừ”" Ô Na dựa vào vai Triệu Hoằng Nhuận, nhẹ nói: 'không phải ngươi và Cơ Dục thúc thúc nhắc nhở chúng ta mau chóng di chuyển bộ lạc sao, ngươi đã quên?”
Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên không có khả năng quên, hắn hỏi như vậy chính là hy vọng Ô Na thay đổi tư thế.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ làm cách nào để Ô Na thả ra, thì hai người cưỡi ngựa phi tới.
"Ô Na!" Một người trong đó hô.
Triệu Hoằng Nhuận nghe tiếng quay đầu, thấy được hai thiếu niên, tuổi chừng 17,18.
Hắn lúc này mới nhận ra 300 ky binh đuổi theo bọn hắn toàn là thiếu niên, chắc là nhóm người được Thanh Dương bộ cử đi trước để thăm dò.
"Cát Đạt, Thiệu Bố." Ô Na cười chào hỏi.
Hai thiếu niên Cát Đạt, Thiệu Bố nhìn Triệu Hoằng Nhuận và Ô Na, rồi một người trong đó hỏi: "người kia là ai? Ngươi... Vì sao ôm hẳn?" ƒ Hai người này không nhận ra †a?
Triệu Hoằng Nhuận đánh giá hai thiếu niên, rồi có kết luận: hai thiếu niên, hiển nhiên là không tham gia đi săn lần trước, bằng không, đã nhận ra hắn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Triệu Hoằng Nhuận cảm giác hai thiếu niên nhìn hắn có hơi kỳ lạ.
Ï Này này... Không thể nào? ,¡
Triệu Hoằng Nhuận phát giác được gì.
Lúc này, Ô Na vui vẻ ôm chặt Triệu Hoằng Nhuận, nói: "hắn? Hắn gọi Cơ Nhuận, là nam nhân của ta."
Ï Quá... Quá trực tiếp đi? ¡I
Nghe câu này, Triệu Hoằng Nhuận suýt phun ra một ngụm máu.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn hai thiếu niên đáng thương, thấy bọn hắn khi nghe Ô Na nói "là nam nhân của ta", biểu cảm choáng váng và đau lòng.
Bỗng nhiên, một thiếu niên trong đó chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận nói: "ngươi, †a muốn quyết đấu với ngươi!"
".." Triệu Hoằng Nhuận gãi mặt.
Lúc đi săn hắn đã ngủ với nàng, tấm thân xử nữ đã bị hắn lấy, lúc này nhảy ra một người cạnh tranh, không cảm thấy quá muộn sao?
Hay là, Nguyên tộc không thèm để ý "cái kia"? 1
Triệu Hoằng Nhuận biểu cảm vi diệu.
Mà lúc này, Ô Na lại ôm Triệu Hoằng Nhuận, lè lưỡi nói: "Cơ Nhuận thế nhưng là săn một con gấu..." Thấy hai thiếu niên giật mình, Triệu Hoằng Nhuận hơi đỏ mặt.
Dù sao săn gấu, toàn bộ là nhờ Lục thúc và tông vệ.
Huống chi, dùng trọng nỏ đi săn gấu, không thể nói là dũng cảm.
"... Coi như thế, ta cũng muốn quyết đấu với ngươi!" thiếu niên Cát Đạt chưa từ bỏ ý định.
Nhìn đối phương nghiêm túc, Triệu Hoằng Nhuận thật không biết nên trả lời thế nào.
Đúng lúc này, Ô Ngột cưỡi ngựa quay trở về, gọi Triệu Hoằng Nhuận: "nước Ngụy tiểu tử, đi theo ta, cha muốn gặp ngươi."
Sau đó, hắn chú ý tới Cát Đạt và Thiệu Bố, kinh ngạc hỏi: "hai người các ngươi ở đây làm gì? Lười biếng? Đi đằng trước dò đường." Nhìn ra, Ô Ngột khá có danh tiếng trong thế hệ trẻ, bị hắn quát một câu, Cát Đạt và Thiệu Bố vội vàng giục ngựa chạy.
Nhìn hai người rời đi, Ô Ngột liếc Triệu Hoằng Nhuận, nói thẳng: "hái được đóa "Ô Tu hoa" đẹp nhất Thanh Dương bộ, ngươi nên chuẩn bị tinh thần bị đám nhóc coi là kẻ thù."
Ï Tên này... .I
Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc nhìn Ô Ngột, hắn cảm giác vị thiếu tộc trưởng này mặc dù nhìn thì chất phác, nhưng khá nhạy bén, vừa quan sát là biết chuyện gì đã xảy ra.
"Ô Tu hoa?... Là ám chỉ người đẹp sao?" Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên hiểu Ô Ngột chỉ Ô Na, hắn chỉ hiếu kỳ vì sao lại dùng "Ô Tu hoa".
Ô Ngột nghe vậy vừa cười vừa nói: "là một loại hoa mọc bên cạnh tấm bia khắc "lời thề Ô Tu", nhìn rất đẹp... Nếu ngươi sau này có cơ hội đi Ô Tu vương đình, có thể đi xem."
"Đúng là thú vị." Triệu Hoằng Nhuận cười nói.
"Ô Ngột đại ca, Cơ Nhuận..." Ô Na đỏ mặt phàn nàn.
Về sau, Triệu Hoằng Nhuận mới biết, Ô Tu hoa là hoa dại màu trắng, trước kia nước Ngụy và Ô Tu lập lời thề, khắc lên bia đá, loại hoa này thần kỳ nở cạnh bia, khiến Nguyên tộc cho đây là 'ý trời”, nên Ô Tu hoa trong một đoạn thời gian rất dài, tượng trưng cho hữu nghị giữa người Tam Xuyên và nước Ngụy.
Cùng Ô Ngột, Ô Na cười cười nói nói, Triệu Hoằng Nhuận đi tới một chiếc lầu lớn.
Cái lều này, là Mục Đồ để người dựng lên, khi biết đoàn người Triệu Hoằng Nhuận đến.
Xoay người xuống ngựa, Ô Ngột tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, đỡ muội muội Ô Na xuống, rồi chỉ vào lều sau lưng nói: "cha ở bên trong."
Chờ Ô Na xuống ngựa, Triệu Hoằng Nhuận cũng nhảy xuống ngựa.
Lúc này, theo sau Triệu Hoằng Nhuận còn có Mị Khương, Khâu Dục, cùng với tông vệ và Túc vương vệ.
"Trâm Úc, Mị Khương, Khâu đại nhân, các ngươi cùng bản vương đi vào, những người còn lại nghỉ ngơi tại chỗ."
Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh.
Lúc này, Ô Ngột gọi một người tới, chỉ vào tông vệ và hơn trăm Túc vương vệ, nói: "lấy chút rượu và bánh dê, cho bọn hẳn ăn đỡ đói."
"Vâng." Người kia gật đầu. Sau khi bố trí thỏa đáng, Ô Ngột mới dẫn Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương, Trâm Úc, Khâu Dục vào trong lều.
Lúc này ở trong lều, Mục Đồ đang ngồi ở ghế chính, thấy 4 người Triệu Hoằng Nhuận đi vào, mới đứng lên, mở rộng hai tay.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng chắp tay hành lễ, cung kính hô: "tiểu chất gặp qua Mục Đồ đại thúc."
Nói đùa!
Hắn không muốn giống Lục thúc, trước mặt mọi người, ôm Mục Đồ thúc, xong còn phải nói một câu "bạn tốt của †a", quá xấu hổi
Thấy Triệu Hoằng Nhuận lựa chọn hành lễ không ôm, Mục Đồ có hơi không vui.
Cũng may Ô Na kéo tay Triệu Hoằng Nhuận, Mục Đồ cũng không tiện tiến lên ôm Triệu Hoằng Nhuận, thế là, hắn vỗ vai Triệu Hoằng Nhuận, nhíu mày nói: "vẫn là gầy, thúc nói cho ngươi, nam nhân, cường tráng hơn, mới có thể bảo vệ nữ nhân và của cải."
Triệu Hoằng Nhuận cười khổ gật đầu, coi như tán thành quan điểm này.
Tiêu chuẩn đánh giá một người đàn ông của Nguyên tộc là cường tráng.
Đương nhiên, vẻ mặt cũng phải dễ nhìn, nếu chỉ có cường tráng, hoàn toàn không đủ để hấp dẫn thiếu nữ Nguyên tộc.
"Thúc thúc của ngươi không đến sao?" vừa mời đám người Triệu Hoằng Nhuận ngồi vào vị trí, Mục Đồ vừa nói.
"Lục thúc?" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy lắc đầu, giải thích: "Lục thúc ở lại Đại Lương."
Nói xong, hắn dò xét trong lều. Trong lều hắn thấy được hai người đàn ông xa lạ.
"Mời ngồi."
Tất cả vào chỗ, Mục Đồ là tộc trưởng, tất nhiên ngồi ở ghế chính, ghế phía bên trái, để lại cho Triệu Hoằng Nhuận, Mị Khương, Trâm Úc, Khâu Dục.
Ở đối diện, có hai người đàn ông, và con trai lớn của Mục Đồ, Thanh Dương bộ lạc thiếu tộc trưởng Ô Ngột.
Về phần Ô Na, có lẽ là vì xa Triệu Hoằng Nhuận nhiều ngày, chen cùng một chỗ với hắn, khiến Triệu Hoằng Nhuận và Mục Đồ có biểu cảm kỳ lạ.
F Hai người này, là ai?
Sau khi ngồi vào chỗ, Triệu Hoằng Nhuận đánh giá hai người đối diện.
Hắn không hề có ấn tượng với hai người, có nghĩa hai người này cũng không tham gia cuộc đi săn lân trước, nhưng hai người có thể ngồi trong lều bàn chuyện có nghĩa là địa vị của bọn hắn không thấp.
Ngay khi Triệu Hoằng Nhuận suy đoán, một trong hai người đàn ông có một người nhiều râu, nhìn có hơi lôi thôi, mở miệng.
"Này, tiểu tử, mấy ngày gần đây, giết người dân Tam Xuyên, là quân Ngụy phải không?"
Vừa gặp mặt, Triệu Hoằng Nhuận đã cảm nhận được địch ý từ đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận