Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 365: Đêm

Chương 365: ĐêmChương 365: Đêm
Quả nhiên... j
ï Quả là thế, đúng không? ,J
Ï Lại nói.. Nàng lúc nào pha trà? j
Đêm đó, 10 tông vệ vừa dựng lều cho Triệu Hoằng Nhuận, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn "hộ vệ 11", Mị Khương.
Dưới ánh mắt của tông vệ, Mị Khương mặc đồ tông vệ, chậm rãi thưởng thức trà, không biết là pha lúc nào.
"Có việc?" thấy ánh mắt tông vệ nhìn mình, Mị Khương vô cảm hỏi.
"Ách, không."
Trầm Úc giật mình, chắp tay nói với Triệu Hoằng Nhuận: "vậy điện hạ nghỉ ngơi... Đám ngươi ty chức sẽ ở các lều xung quanh, nếu có chuyện gì, điện hạ cứ ra lệnh."
"Ừm”" Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, chân thành nói: "khổ cực các ngươi."
"Điện hạ nói quá lời." Trầm Úc khom người, rồi hẳn nhìn Mị Khương, thấp giọng nói: "xin nhờ."
Mị Khương gật đầu.
Thấy vậy, các tông vệ rời khỏi soái trướng.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận xoay người lại, nhìn chằm chằm Mị Khương, tức giận nói: "do ngươi, mà thuộc hạ của ta hiểu lầm."
"Ngươi cảm thấy khó chịu sao?" Mị Khương nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy mặt giãn ra cười nói: "đương nhiên không, để một cô nương đóng giả hộ vệ ở cạnh 12 canh giờ, ngay cả khi ngủ ... Nói nhảm! bản vương đương nhiên sẽ cảm thấy phiền!"
Nói xong câu cuối, hắn đã sắp điên.
"." Mị Khương lạnh nhạt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, vô cảm nói: "ngủ cùng lều, chẳng qua là ngươi nghỉ ngơi, còn ta trông coi ngươi thôi." Nói đến đây, nàng tĩnh tâm, thâm nói: "cảm giác phiền phức, là ta mới đúng..."
"Cái gì?" Triệu Hoằng Nhuận không nghe rõ Mị Khương nói gì.
"Không có gì." Mị Khương uống trà vô cảm trả lời.
"Không đúng, ... Ngươi vừa mới nói cái gì?"
"" Mị Khương lạnh nhạt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, bỗng nhiên nói: "người lùn." Thấy Mị Khương nhìn hẳn với ánh mắt "hắn hài lòng chưa", Triệu Hoằng Nhuận giận điên người, hắn ghét nhất người khác nhắc tới chiều cao của mình.
Ï Nhẫn, nhãn... Nếu ta tức giận, vậy thì nàng đã thành công... Ji
Hít sâu vài hơi, Triệu Hoằng Nhuận lấy lại bình tĩnh, hắn liếc sang Mị Khương, giọng oán hận hỏi: "lại nói ngươi giả làm hộ vệ làm gì?" hắn nhìn sang bình trà Mị Khương cầm theo, không tin được nói: "còn mang theo thứ này."
Mị Khương chậm rãi uống trà, lại câm bình trà rót thêm, thản nhiên nói: "là Ngọc Lung nhờ ta bảo hộ ngươi... Còn dụng cụ pha trà, là sở thích cá nhân, ngươi không cần để ý."
Ï Thực sự là "hộ vệ" nhàn nhã... /
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: "bản vương không cần ngươi bảo hộ."
"Hừ!" Mị Khương hừ nhẹ, lạnh nhạt chế giễu nói: "tự tin quá, mấy ngày trước ai suýt bị mã tặc giết chết..."
Ï Kẻ này tuyệt đối là đến cố ý gây phiền phức cho ta!
Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nghiến lợi trợn mắt với Mị Khương, chỉ tiếc người sau hoàn toàn xem thường hắn.
Đúng lúc này, ngoài lều có thị vệ xin chỉ thị Túc vương.
"Điện hạ, Thương Thủy quân Ngũ Kị tướng quân xin gặp."
Ÿ Ngũ Kị? j
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, rồi nói: "mời hắn vào."
"RõI"
Không lâu sau, Ngũ Kị liền tiến đến, cung kính cúi đầu nói: "mạt tướng Ngũ Kị, bái kiến Túc vương điện hạ."
"Miễn lễ." Triệu Hoằng Nhuận giơ tay bảo Ngũ Kị đứng dậy, cười hỏi: "Ngũ Kị, trễ thế này, gặp bản vương có chuyện gì sao?"
Ngũ Kị nghe vậy gãi đầu, nói: "là vậy, điện hạ, mấy ngày trước khi tới Đại Lương, mạt tướng muốn bái kiến Túc vương điện hạ, nhưng Binh Bộ để chúng †a ở ngoài thành chỉnh đốn, không được tự ý rời vị trí, nên không thể vào thành gặp điện hạ, bày tỏ lòng cảm kích với Túc vương điện hạ."
"Cảm kích?" Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người.
"Đúng vậy." Ngũ Kị gật đầu, giải thích: "mẫu thân mạt tướng nói, điện hạ đối xử tốt như vậy, cần phải cảm tạ điện hạ mới được." Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, sau đó mới hiểu ý Ngũ Kị, gật đầu cười nói: "tốt, lời cảm tạ của ngươi, bản vương nhận... Người trong nhà vẫn khỏe chứ?"
Nói đến chuyện này, Ngũ Kị nở nụ cười, cảm kích nói: "trong nhà được phân đến nhiều đất đai, mặc dù tẩu tẩu lo chuyện gia đình, không rảnh trồng trọt, nhưng mạt tướng mời mấy tá điền xử lý, bây giờ gia đình đã không cần mạt tướng lo lắng, nước Ngụy... Không, Đại Ngụy thuế ruộng đất là một ban ân với chúng ta"
Nói xong, hắn nghiêm túc, cung kính chắp tay hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận, nói: "mạt tướng vì Thương Thủy, Yên Lăng, Trường Bình hơn 400 ngàn người, cảm tạ Túc vương điện hạ đã hậu đãi." Nói xong, hắn lại quỳ xuống, hành quân lễ, trầm giọng nói: "Ngũ Kị mặc dù ngu dốt, vì Túc vương điện hạ muôn chết không chối từ!" Ï Ngu dốt... Sao? /j
Thấy Ngũ Kị chưa đủ tuổi đội mũ, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi xúc động.
Thật ra, hắn trước đây đề bạt Ngũ Kị lên Tam Thiên tướng, chỉ vì lúc đó hàng tướng quá ít.
Thật không ngờ, Ngũ Kị dù tuổi còn trẻ, nhưng hiện tại đã có khí chất tướng quân, để Triệu Hoằng Nhuận có cảm giác bất ngờ.
Ï Hay thử vun trồng người này xem sao? j
Triệu Hoằng Nhuận thầm nghĩ.
Công bằng mà nói, dưới trướng Triệu Hoằng Nhuận, chỉ có hai tướng quân có thể tự mình đảm nhận công việc, đó là Khuất Thăng và Yến Mục.
Dù sao Khuất Thăng từng là cánh tay phải của Hùng Hổ, mà Yến Mục càng được Hùng Thác coi trọng, năng lực cá nhân không cần nói nhiều.
Vấn đề là, bọn hắn trước khi đầu hàng Triệu Hoằng Nhuận đã có xuất phát điểm khá cao, mà Triệu Hoằng Nhuận không cho bọn họ được nhiều, nên hắn không quá tin Khuất Thăng và Yến Mục.
Nhưng Ngũ Kị thì khác, hắn trước đây chỉ là Thiên tướng, chưa bao giờ được Hùng Thác và Hùng Hổ coi trọng, nên Triệu Hoằng Nhuận càng tin hắn hơn.
Đương nhiên, Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu cũng như thế.
Chính vì vậy, Triệu Hoằng Nhuận giữa Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, mới chọn Thương Thủy quân có thực lực yếu hơn.
Không bằng lợi dụng trận chiến này, tôi luyện Ngũ Kị, nếu hắn có thể tự mình đảm nhận, ta cũng yên lòng giao Thương Thủy huyện cho hắn... ¡
Triệu Hoằng Nhuận hạ quyết tâm.
"Điện hạ?" thấy Triệu Hoằng Nhuận không chớp mắt nhìn mình, Ngũ Kị nghỉ hoặc, không hiểu dò hỏi.
"A?" Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy lấy lại tinh thần, tươi cười, trịnh trọng nói: "Ngũ Kị, bản vương đã đặt cược lớn lên Thương Thủy quân, lần này đừng để bản vương mất mặt."
Ngũ Kị nghe vậy nghiêm mặt, chắp †ay trâm giọng nói: "điện hạ yên tâm, nếu Thương Thủy quân làm điện hạ mất thể diện, mạt tướng sẽ tự chặt đầu!"
"Thế thì không cần." Triệu Hoằng Nhuận cười xua tay, rồi hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "đúng, Nãng Sơn quân, ngươi đã gặp qua? Có cảm nhận gì?"
Nghe câu này, Ngũ Kị lộ vẻ nghiêm trọng, nhíu mày ngâm nghĩ một lúc, chắp tay nói: "điện hạ, mạt tướng đến ngoài cảm tạ điện hạ, chính là muốn bẩm báo chuyện này..."
Nói xong, hắn liền kể lại mọi chuyện vừa rồi cho Triệu Hoằng Nhuận nghe, chỉ thấy người sau nhíu mày.
"Khiêu khích?”
"Cũng không coi là khiêu khích, hẳn là thành kiến." Ngũ Kị cười khổ, nói: "chặt củi không tính là gì, mạt tướng chẳng qua là thấy, binh sĩ Nãng Sơn quân sĩ đối đãi với Thương Thủy quân, không ôn hòa như Tuấn Thủy quân, lần một lần hai thì không sao, nếu loại chuyện này xảy ra nhiều, chỉ sợ ảnh hưởng đến cái nhìn của Thương Thủy quân đối với Nãng Sơn quân, bất lợi cho hai quân chỉnh phạt Tam Xuyên."
Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy im lặng.
Hắn đương nhiên hiểu lời Ngũ Kị, loại xu hướng bất chính này, một khi phát hiện phải kịp thời ngăn lại, bằng không, Thương Thủy quân sẽ oán hận Nãng Sơn quân.
Nhưng vấn đề là, đối phương lại là quân đội dưới trướng Tư Mã An cực kỳ bài ngoại, nếu Triệu Hoằng Nhuận tỏ rõ lập trường đứng vê Thương Thủy quân, rất có thể sẽ khiến Tư Mã An bất mãn.
Quả thật là ác mộng... J
Triệu Hoằng Nhuận thở dài đi đi lại lại, bỗng nhiên nói: "Ngũ Kị, bản vương cho ngươi tuỳ cơ ứng biến, nếu xảy ra chuyện tương tự, ngươi lấy thân phận Thương Thủy quân đại tướng đứng ra ngăn cản... Chỉ cần không phải Thương Thủy quân làm sai, mọi thứ do bản vương làm chủ."
Nghe câu này, Ngũ Kị chấn động.
"Mạt tướng tuân mệnh!"
Nhìn Ngũ Kị tỉnh thân phấn chấn, Triệu Hoằng Nhuận thầm cười khổ.
Hắn có dự cảm, hắn và đại tướng quân Tư Mã An, rất có thể vì mâu thuẫn giữa hai quân mà chia cắt.
Đồng nghĩa, bài tập "khống chế Tư Mã An" do phụ vương giao, càng lúc càng xa vời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận