Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 117: Hùng Thác Giận Dữ

Chương 117: Hùng Thác Giận DữChương 117: Hùng Thác Giận Dữ
Đến khi mặt trời lặn, Hùng Thác đại quân đã dựng xong doanh trại.
Nói chính xác, quân Sở chỉ xây tường ở phía bắc, để phòng bị quân Ngụy đánh lén, tiếp đó liền vội vàng dựng mấy chiếc lều vải. Nếu không, ở dưới trời đông giá rét, mà không có nơi trú ẩn, thì chẳng khác nào tìm cái chết.
Còn việc hoàn thành doanh. trại, quân Sở định chờ đến ngày mai.
Sau khi có lều, quân Sở bắt đầu nấu cơm, trong lúc này, Hùng Thác đang cùng tướng lĩnh dưới trướng bàn kế sách đánh bại quân Ngụy.
Không thể không nói, Yên Thủy đại doanh xây vô cùng chắc chắn, khiến đám người Hùng Thác vô cùng nhức đầu, dù sao cái mai rùa kia quá kiên cố, lại thêm đầy đao thương cắm lên như một con nhím, không cẩn thận gãy răng, thậm chí còn bị thủng lỗ chỗ.
“Hay là, chúng ta chế tạo vài món vũ khí công thành khổng lồ?” Liên Bích thăm dò.
Trong miệng hắn nói tới Ï vũ khí công thành. , chính là xe công thành. Chia ra làm, xe ném đá, xe đam cửa,.., những thứ này có nguồn gốc từ Tề, Lỗ, bây giờ không còn là bí mật, mỗi quốc gia đều có thể chế tạo, chỉ khác nhau về chất lượng mà thôi.
“Xe công thành... Hùng Thác nghe vậy ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: “sợ là đợi không được.”
Hùng Thác nói vậy không phải không có đạo lý.
Bởi vì hiện tại đã là cuối tháng mười, mấy ngày sau chỉ sợ sẽ có tuyết rơi, đến lúc đó tuyết lớn phủ kín đường, đường đi không thuận tiện, cho dù là đi bộ cũng không khó khăn, còn muốn để bọn hắn đẩy chiến xa đi tấn công?
Lùi một bước, coi bọn hẳn chế tạo được xe công thành, vất vả đẩy đến Yên Thủy đại doanh, nhưng nếu bị đóng băng, vậy thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó chẳng phải quân Ngụy sẽ cười rụng răng?
Cho nên nói, phí công mà thôi.
“Nếu không thì vượt qua Yên Thủy, tấn công An Lăng?” Tể Tuyên đưa ra ý kiến: “nếu ta quân vượt Yên Thủy, quân Nguy trong doanh có thể sẽ chui ra khỏi mai rùa để tấn công...”
“Là một người thông minh, thì sẽ không làm vậy.” Hùng Thác cười khổ lắc đầu: “Yên Lăng thành đã bị Cơ Nhuận hạ lệnh đốt đi, mùa đông đã tới, muốn đánh hạ An Lăng không dễ... Nếu ta là Cơ Nhuận. Cũng sẽ không trúng kế dụ địch!”
Ba vị đại tướng nghe vậy liếc nhau.
Hết cách, mùa đông đánh trận quá phiền phức, có nhiều yếu tố phải cân nhắc, đây cũng chính là lý do mùa đông rất ít khi đánh trận.
“Nếu không, chúng ta chờ mùa đông đi qua, đầu xuân tái chiến?” Tử Xa bất đắc dĩ nói.
Hùng Thác chậm rãi gật đầu, đang muốn mở miệng nói, chợt nghe thấy binh sĩ đưa tin: “quân thượng, Yến Mặc tướng quân có cấp báo.”
“Yến Mặc?” Hùng Thác nhíu mày, đem tên binh sĩ kia vào soái trướng. Nhanh chóng hỏi: “có phải quân Ngụy tấn công doanh trại quân ta?”
Yến Mặc chính là tướng lĩnh duy nhất Hùng Thác an bài phòng thủ, phòng ngừa quân Nguy thừa cơ đánh lén.
Ngoài Hùng Thác dự đoán, tên kia lắc đầu, sắc mặt cổ quái nói: “không phải là quân Ngụy, mà là quân ta.”
“Cái gì?” Hùng Thác có chút hồ đồ: “cái gì quân ta?”
“Bẩm báo quân thượng, là quân tiên phong của Hùng Hổ đại nhân... Quân Nguy thả bọn hắn ra.”
“.. "Hùng Thác cùng ba vị đại tướng nhìn nhau.
“Đi, đi xem một chút.”
Dứt lời, Hùng Thác mặc thêm áo khoác lông cừu, dẫn theo ba vị tướng quân.
Quả nhiên, thấy Yến Mặc đang chỉ huy mấy ngàn quân Sở chặn 3 vạn bính lính bên ngoài.
“Yến Mặc” Hùng Thác hét lên từ xa, cấp tốc đi.
Yến Mặc quay đầu liếc nhìn. Thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ, cười khổ nói: “quân thượng nếu không tới, mạt tướng không biết nên làm thế nào cho phải.”
Hùng Thác nhìn lướt qua đám binh lính bên ngoài, nhíu mày hỏi: “chuyện gì xảy ra?”
Chỉ thấy Yến Mặc thấp giọng trả lời: “mạt tướng đã quan sát nhiều lần, đúng là quân tiên phong... Không biết vì nguyên nhân gì. Người Ngụy lại thả bọn hắn”
Hùng Thác nghe vậy nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “chắc chứ?”
Thấy Hùng Thác còn hoài nghi, Yến Mặc dứt khoát không giải thích, hét lên với đám Sở binh: “Khuất Thăng đại nhân, làm phiền ngươi đến đây.” fƒ Khuất Thăng? Hắn cũng ở đây?
Hùng Thác ngẩn người, Khuất Thăng chính là gương mặt quen thuộc dưới trướng Hùng Hổ, lại mang họ Ÿ Khuất], hắn tự nhiên biết.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hùng Thác, Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, đã đến trước mặt Hùng Thác.
“Khuất Thăng ( Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu ), bái kiến Dương Thành Quân” 3 người hành lễ.
“Đứng lên đi.” Hùng Thác phất tay ra hiệu 3 người đứng dậy, sau đó chỉ vào đám binh lính bên ngoài, hỏi: “... Chuyện gì xảy ra?”
Cốc Lương Uy cùng Vu Mã Tiêu nghe vậy nhìn Khuất Thăng, nhìn như tôn trọng Khuất Thăng, để Khuất Thăng đến trả lời, chỉ có Khuất Thăng biết rõ vì sao. Lòng thầm thở dài, Khuất Thăng cười khổ: “là Túc vương Cơ Nhuận, thả ba vạn người.
“Đều là binh lính dưới trướng của Hùng Hổ?”
Khuất Thăng cười khổ chỉ vào 3 vạn binh lính: “hơn 3 vạn người, hoàn toàn không có binh khí, không có áo giáp, tệ hơn, mọi người đều đói rét... Túc vương Cơ Nhuận có ý gì, chẳng lẽ quân thượng còn không nhìn ra sao?”
Hùng Thác cắn môi oán hận: “Cơ Nhuận... Không hổ con trai Cơ Tư, thật đáng ghét!”
“Quân thượng.." Yến Mặc thấp giọng hỏi: “vậy có nên nhận những người này?”
Hùng Thác phân vân một lúc, cuối cùng cắn răng nghiến lợi nói: “nhận!”
Nói xong, hắn suy nghĩ rồi nói: “Khuất Thăng, ba người đi tới soái trướng, ta có lời muốn hỏi các ngươi... Yến Mặc. Ngươi phụ trách sắp xếp binh sĩ, cẩn thận trong đó...”
Nói đến đây, Hùng Thác nhìn đám binh sĩ chỉ mặc một bộ quân áo mỏng manh, nổi giận đùng đùng đi về soái trướng.
Một đám không có binh khí, không có áo giáp. Hoàn toàn dùng để tăng phiền phức cho hắn, quân Ngụy có cần phái gian tế không?
Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu liếc nhau, cung kính đi theo Hùng Thác đến soái trướng.
Vừa đến soái trướng, Hùng Thác liền hỏi về chỉ tiết trận chiến.
Khuất Thăng không giấu diếm, cũng không thêm mắm thêm muối, thành thật nói cho Hùng Thác, đến khi Hùng Thác dậm chân thở dài, nhưng không thế nói ra nguyên nhân thất bại.
Hết cách, Hùng Thác có thể nói gì đây? Dù sao, phán đoán của Thân Kháng là chính xác: quân Ngụy phóng hỏa đốt cháy Yên Lăng. Hơn nữa dân chúng Yên Lăng cách không xa, đương nhiên phải thử xem có thể tấn công An Lăng, chẳng lẽ còn cứu hỏa thành Yên Lăng?
Huống chi Thân Kháng đã chết trận, bây giờ trách tội một người chết, thực sự không có ý nghĩa.
“Cơ Nhuận sao lại thả người?” Hùng Thác nhíu mày hỏi.
Khuất Thăng cẩn thận trả lời: “hắn vì muốn gia cố doanh trại, lại thiếu nhân lực, liền dùng 3 vạn người chúng ta.... Đồng thời hứa hẹn, nếu chúng ta ngoan ngoãn nghe theo, Ï sau sáu ngày, liền sẽ thả chúng ta... Tính cả hôm nay. Vừa đúng sáu ngày.”
“Cơ Nhuận, thật gian trá!”
Hùng Thác nhịn không được lớn tiếng mắng mỏ.
Dù sao 3 vạn tù binh, đã bị Triệu Hoằng Nhuận ép khô giá trị: vũ khí, áo giáp đều bị tịch thu. Còn giúp quân Ngụy gia cố doanh trại.
Trong mắt Hùng Thác, Triệu Hoằng Nhuận còn ác độc thả 3 vạn tù binh trở về.
Đây là tăng phiên phức cho Hùng Thác!
3 vạn người giờ có ích gì?
Không có binh khí, không có áo giáp, từng người yếu ớt, hắn cần đám binh sĩ này để làm gì?!
Mà cho dù có “ác độc”. Hùng Thác hắn cũng không thể bỏ mặc 3 vạn người này.
Nếu không thì làm sao đâu? Chẳng lẽ giết hết toàn bộ?
Nếu Hùng Thác có can đảm như vậy, đừng nói đến 3 vạn quân Sở sẽ bạo loạn, liền cả 8 vạn binh sĩ dưới trướng hắn đều sẽ thất vọng, thậm chí làm ra đủ loại chuyện hắn không muốn thấy.
“Lý nào như vậy! Lý nào như vậy!”
Hùng Thác tức giận đi qua đi lại trong trướng.
Thấy vậy, Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu nhìn nhau, không khỏi thán phục Triệu Hoằng Nhuận.
Theo lý, Ngụy, Sở chiến tranh, quân Ngụy trả 3 vạn tù binh cho quân Sở, đây chính là thả hổ về rừng.
Nhưng trên thực tế, Triệu Hoằng Nhuận thả hổ về rừng, càng khiến Hùng Thác chịu thêm phiền phức, làm hẳn vô cùng bị động.
Nếu Triệu Hoằng Nhuận giết sạch 3 vạn tù binh, không thể phủ nhận đây là cách tốt để suy yếu quân Sở, nhưng cùng Hùng Thác có ảnh hưởng gì không? Không có!
Hùng Thác dưới trướng vẫn có 8 vạn đại quân, vẫn có ưu thế lực lượng!
Nhưng hôm nay, Triệu Hoằng Nhuận thả 3 vạn tù binh trở về, tuy rằng lực lượng trong tay Hùng Thác tăng lên 11 vạn, nhưng hắn phải tốn thêm lương thực cho 3 vạn người.
Càng tệ hơn, cho dù hắn có nuôi nổi 3 vạn tù binh, thì 3 vạn người này không có ích gì, trừ phi Hùng Thác lấy được vũ khí cùng áo giáp cho 3 vạn người, bằng không, 3 vạn người chỉ là đồ trưng bày.
Ngay khi Hùng Thác nổi trận lôi đình, ánh mắt Tể Tuyên nhìn sang Khuất Thăng, Cốc Lương Uy, Vu Mã Tiêu, trong ánh mắt lộ vẻ hoài nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận